“Vì thế.”
“Sau khi Thiên Khải tông và Cầu Đạo môn thỏa thuận một cách kỹ càng và
nghiêm túc.”
“Quyết định cùng tìm tòi Động Thiên Thượng Cổ.”
“Thiên Khải tông bọn ta sẽ cho ra đệ tử chân truyền của mười hai Phong, Cầu
Đạo môn cũng sẽ phái ra đệ tử chân truyền của những tông môn khác, các
ngươi chắc chắn sẽ gặp được đệ tử chân truyền của Cầu Đạo môn trong Động
Thiên Thượng Cổ.”
“Còn về việc lúc ấy nên làm sao để ứng phó, thì tự các ngươi quyết định.”
Thanh Long chân nhân đang tiếp tục nói về việc liên quan tới Động Thiên
Thượng Cổ và Cầu Đạo môn, Tề Minh cũng đang nghe tỉ mỉ, trong lòng cũng
dần dần có đường nét và nhận biết với Cầu Đạo môn của Đông Vực.
Tuy mấy năm gần đây Tề Minh không cố tình đi thăm dò, nhưng vẫn có sự hiểu
biết cơ bản nhất với bên tu hành giới hiện đang sinh sống.
Trước tiên.
Tu hành giới này tên là Huyền Giới.
Bên trong Huyền Giới.
Yêu, ma, tiên, thần, nhân, quỷ sống chung.
Chia làm Đông, Nam, Tây, Bắc bốn Vực.
Bên cạnh đó.
Còn có Trung Ương Giới.
Còn những chuyện hơi bí ẩn khác.
Trước mắt Tề Minh tạm thời không biết.
Ngoài ra.
Quy tắc chân truyền đại bỉ lần này buông lỏng hơn, không có giới hạn tuyệt đối,
nhưng chỉ có một điều, không cho phép đồng môn tương tàn, nếu như bị phát
hiện thì trực tiếp phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tông môn.
Có thể chiến đấu.
Nhưng không được tương tàn.
Còn nữa chính là.
Thời gian duy trì chân truyền đại bị không có quy định cụ thể, nên khi nào kết
thúc, do tông chủ và ba vị Thái thượng trưởng lão tự quyết định.
Tới khi đó.
Các Thái thượng trưởng lão sẽ dựa theo biểu hiện cụ thể, phán định chân truyền
đại bỉ lần này có đệ tử chân truyền đủ tư cách đi vào Thiên Khải tiên sơn hay
không.
Xoạt!
Lúc này.
Sau khi Thanh Long tuyên bố quy tắc và nội dung cụ thể của chân truyền đại bỉ
xong, bỗng hoá thành một đường sáng màu xanh biến mất, tiếp đó có bốn bóng
dáng thoáng hiện từ trong cung điện chân truyền đại bỉ Thiên Khải tông.
“Cung nghênh tông chủ, cung nghênh ba vị Thái thượng trưởng lão.”
“Cung nghênh tông chủ…”
“…”
Tất cả trưởng lão, trưởng lão chân truyền, và mười hai vị Phong chủ có mặt ở
mười hai Phù Không điện xung quanh đều đứng dậy, khom lưng hành lễ với
bốn bóng hình đó.
Đương nhiên.
Đám người Tề Minh cũng phải cung kính hành lễ.
“Ừm.”
Dương Lệ khẽ gật đầu, vẻ mặt bình lặng không nhìn ra được bất kỳ hỷ nộ nào:
“Ba vị Thái thượng trưởng lão, tiếp theo thì làm phiền các ngươi mở không gian
thông đạo ra.
“Không phiền.”
“Tông chủ nặng lời rồi.”
“Đây là việc bọn ta nên làm mà.”
Thanh Long chân nhân, Vô Yếm lão tổ, Tử Tiêu chân nhân chắp tay nói.
“Mở!”
Giây phút tiếp đó.
Bọn họ ra tay, hai tay bấm ấn, xuất hiện từng đường pháp ấn không gian, lan
tràn về phía trước, xé rách không gian hết sức dễ dàng.
Sau đó.
Xuất hiện một không gian thông đạo đường kính mười mét, vô cùng vững chắc,
hiện ra một nét lộng lẫy mờ mịt phong cách cổ xưa, như một vòng xoáy.
“Bẩm báo tông chủ.”
Thanh Long chân nhân nói: “Không gian thông đạo đã lập thành.”
“Được.”
Dương Lệ hài lòng gật đầu.
“Khinh Âm.”
Dương Lệ nói.
“Sư tôn.”
Lúc này.
Tô Khinh Âm từ phía sau bay đến, gần mười năm không gặp, trông Tô Khinh
Âm lớn hơn, ít ra không giống như dáng vẻ gặp được ban đầu, thân thể đã phát
triển ra rồi, ngực nở mông cong, mặt trái xoan, môi nhỏ anh đào, làn da trắng
nõn, khí chất cũng không bình thường hơn hẳn.
Cứ như một tiểu tiên nữ mới vào đời.
Có khí chất xuất trần.
“Dạ.”
Dương Lệ nói: “Khinh Âm, ngươi là đệ tử chân truyền của bổn tọa, thời gian
nhập tông hơi ngắn, hôm nay, ngươi là người đầu tiên đi vào không gian thông
đạo, xung phong vì chư vị sư huynh đệ Thiên Khải tông.”
“Đi đi.”
Dương Lệ vẫy tay.
“Hả?”
Tô Khinh Âm ngẩn người, miệng nhỏ hồng hào khẽ nhếch.
Nói thật.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ tới, sư tôn sẽ bảo nàng đi xung phong, nàng
hơi sững sờ, cảm thấy sư tôn thật sự hại đồ đệ quá đấy, thoáng nghe Động Thiên
Thượng Cổ này thì không phải thứ tốt lành gì, hơn nữa còn có Cầu Đạo môn sẽ
đến đây.
Nguy hiểm lớn lắm!
Cái này… nàng… nàng hơi hoang mang…
“Nàng chính là đệ tử chân truyền mà mười năm trước tông chủ nhận đó sao?”
“Trông khá xinh đẹp đấy, khí chất cũng không tồi.”
“Tông chủ đại nhân để nàng xung phong, là đang tạo thế cho nàng ư?”
“Nàng là đệ tử chân truyền của tông chủ đại nhân, quả thật dựa vào thân phận
và địa vị có tư cách dẫn dắt bọn ta, chỉ sợ nàng không có bản lĩnh này.”
“Theo lý mà nói, có lẽ đệ tử chân truyền của tông chủ không cần phải tham dự
chân truyền đại bỉ lần này chứ?”
“Tông chủ là muốn để nàng chứng minh bản thân trên chân truyền đại bỉ lần
này ư?”
“…”
Mọi người đang thảo luận xôn xao và trò chuyện.
“Còn không đi mau.”
Dương Lệ cau mày.
“Vâng.”
Tô Khinh Âm hít một hơi thở sâu, nỗi thấp thỏm trong lòng đã từ từ trở nên ổn
định, cho dù ánh mắt cả hiện trường đều đang chăm chú nhìn nàng, nàng cũng
dần dần giữ vững tâm thần lại.
Thấp thỏm? Hồi hộp? Hỗn loạn?...
Đủ loại cảm xúc tiêu cực.
Nàng đã vứt bỏ.
Không thể không nói.
Tô Khinh Âm vẫn trưởng thành không ít.
Soạt!
Bóng hình Tô Khinh Âm phá không, thân hoá ánh sáng bay vào trong không
gian thông đạo dưới ánh nhìn của mọi người, trong chớp máy thì biến mất
không thấy.
Xoạt!
Sau đó.
Trên không cung điện chân truyền đại bỉ Thiên Khải tông.
Xuất hiện một hình chiếu.
Trong hình chiếu.
Chính là Tô Khinh Âm, nàng vừa thông qua không gian thông đạo truyền tống
tới Xương Hà đã khô cạn, giờ nàng đang đứng trên lòng sông Xương Hà.
“Chân truyền đại bỉ chính thức bắt đầu.”
Thanh Long chân nhân lớn tiếng hét lên: “Tất cả đệ tử chân truyền thông qua
khôi lỗi sàng lọc đi vào không gian thông đạo, truyền tống đến Xương Hà, sau
đó do chính các ngươi tìm được chỗ hổng Động Thiên Thượng Cổ, tiến vào
Động Thiên Thượng Cổ.”
“Xuất phát!!!”
Soạt! Soạt! Soạt!!!
Hắn vừa dứt lời.
Bóng dáng các đệ tử chân truyền phá không, như từng đường ánh sáng xông lên
phía trước, lần lượt đâm đầu vào trong không gian thông đạo, truyền tống rời đi.
“Tề sư đệ, ngươi còn không xuất phát?”
Trịnh Phi Quyên nhìn Tề Minh không vội không gấp.
“Không vội.”
Tề Minh nói.
“Sư tỷ đi trước một bước đây.”
Trịnh Phi Quyên nói.
Không bao lâu sau.
Toàn bộ đệ tử chân truyền Thanh Vân Phong xung quanh Tề Minh thông qua
không gian thông đạo truyền tống rời khỏi và đến Xương Hà rồi, chỉ còn lại một
mình Tề Minh.
“Tiểu tử này, trái lại không hề vội vã.”