Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 156: Khôi lỗi sàng lọc




Thanh Long chân nhân bắt đầu tuyên bố quy định và nội dung của chân quyền

đại bỉ: “Nội dung và mục đích của vòng đầu tiên của trận đấu, bởi vì chân

truyền đại bỉ lần này thật sự vô cùng nguy hiểm, nếu người không đủ sức tham

gia, rất có thể sẽ phải mất mạng.”

“Dù có nói như thế nào.”

“Đệ tử chân truyền của mười hai phong Thiên Khải tông các ngươi có thân phận

và địa vị không thấp, là một thành viên của Thiên Khải tông, một số vẫn chưa

trưởng thành, tương lai sau này sẽ trở thành trụ cột của Thiên Khải tông.”

“Cho nên.”

“Chúng ta không thể để các ngươi rơi vào bước đường cùng mà chết.”

“Sàng lọc vòng thứ nhất, chính là để tránh cái chết vô nghĩa.”

“Nội dung sàng lọc.”

“Các ngươi sẽ bị truyền tống vào không gian khôi lỗi độc lập, ở trong không

gian sẽ xuất hiện các loại khôi lỗi khác nhau, thấp nhất sẽ có Nguyên Anh sơ

kỳ, chỉ cần đánh thắng những khôi lỗi kẻ thù này là các ngươi được coi như là

vượt qua sàng lọc, giành được tư cách tham dự.”

“Đều đã hiểu cả rồi chứ?”

Thanh Long chân nhân hò hét.

“Vâng.”

“Đã hiểu.”

“...”

Các đệ tử chân truyền của mười hai Phong đáp.

“Được rồi.”

Thanh Long gật đầu: “Sàng lọc bắt đầu.”

“Truyền tống!”

Vù! Vù! Vù!!!

Ngay sau đó.

Chính là một nghìn hai trăm ba mươi cột sáng màu xanh rơi xuống, bao phủ tất

cả đệ tử chân truyền có mặt tại đây, đương nhiên là bao gồm cả Tề Minh, ánh

sáng lóe lên, toàn bộ cột sáng màu xanh đều biến mất.

Sau đó.

Tất cả các đệ tử chân truyền đều bị truyền tống đi.

Ngay sau đó.

Xoát! Xoát! Xoát!!!

Trên bầu trời.

Ngay lập tức xuất hiện hết hình chiếu này đến hình chiếu khác, có tổng cộng là

một nghìn hai trăm ba mươi cái, lơ lửng trên không trung ở xung quanh cung

điện chân truyền đại bỉ Thiên Khải tông.

Đồng thời.

Bên trong mỗi một hình chiếu đều xuất hiện bóng dáng của một đệ tử chân

truyền.

Hiển nhiên.

Đây là tiếp sóng trực tiếp tình hình của một nghìn hai trăm ba mươi đệ tử chân

truyền..

“Sư đệ.”

Linh thức của Lữ Thanh Nhan quét qua, tìm được Tề Minh, ánh mắt rơi vào

hình chiếu chỗ Tề Minh: “Khôi lỗi sàng lọc này, nếu chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ

thì hẳn là sư đệ có thể đối phó?”

Đánh giá sàng lọc đã bắt đầu tiến hành.

Các trưởng lão của mười hai Phong đều chú ý tới tình huống của từng đệ tử

chân truyền.

Bên trong cung điện chân truyền đại bỉ Thiên Khải tông.

Giữa đại điện.

Tổng cộng chỉ có bóng dáng của năm người.

Đang ở trên chủ vị phía trước.

Người ngồi đương nhiên là tông chủ Dương Lệ.

Ở bên cạnh.

Còn có ba vị Thái Thượng trưởng lão đang ngồi.

Theo thứ tự là: Thanh Long chân nhân, Vô Yếm lão tổ, Tử Tiêu chân nhân.

Mà người sau cùng kia.

Chính là Tô Khinh Âm, đệ tử chân truyền của Dương Lệ.

Tô Khinh Âm nhanh nhẹn châm trà cho ba vị trưởng lão.

“Ừm.”

Tử Tiêu chân nhân nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi hương trà, sau đó nếm

thử vị trà, ánh mắt sáng lên, nói: “Không tồi, không tồi, trà này có hương vị

thuần khiết, mùi vị thoang thoảng, linh khí dồi dào, lại có một cỗ đạo ý.”

“Quả thật là không tồi.”

Thanh Long chân nhân và Vô Yếm lão tổ cũng gật đầu.

“Đa tạ ba vị Thái Thượng trưởng lão đã khen ngợi.”

Vẻ mặt Tô Khinh Âm có chút vui mừng.

“Nàng vẫn còn kém xa.”

Dương Lệ lại nói.

“....”

Tô Khinh Âm liền cúi đầu.

“Tông chủ.”

Thanh Long chân nhân nói: “Ngươi có chắc là muốn cho Khinh Âm tham gia

vào chân truyền đại bỉ lần này không?”

Dương Lệ gật đầu và nói: “Trong Thiên Khải tiên sơn quả thật là có không ít tin

đồn về Tô Khinh Âm, bổn tọa tùy tiện nhận Tô Khinh Âm làm đệ tử chân

truyền, làm cho trong lòng của mấy chân truyền không phục.”

“Đúng lúc.”

“Mượn chân truyền đại bỉ lần này, để cho Tô Khinh Âm đích thân kết thúc,

cũng có thể làm cho những chân truyền kia tâm phục khẩu phục.”

“Thiên phú của Khinh Âm, chúng ta đã rõ như ban ngày rồi.”

Tử Tiêu chân nhân nói: “Hoàn toàn đủ tư cách làm đệ tử chân truyền của tông

chủ.”

“Bản tông chủ tự nhiên là muốn thuyết phục bọn chúng.”

Dương Lệ trầm giọng nói.

“Đúng.”

Bọn người Thanh Long chân nhân liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu, cũng không

muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Sở dĩ bọn họ nói thêm vài câu là vì chân truyền đại bỉ lần này rất nguy hiểm, Tô

Khinh Âm tham gia, nếu như có chuyện gì xảy ra, bọn họ không thể trốn tránh

trách nhiệm.

Bởi vì.

Chân truyền đại bỉ lần này là do các trưởng lão bọn họ liên hợp cùng thỏa thuận.

Nếu Tô Khinh Âm thật sự xảy ra chuyện gì.

Thì khó tránh khỏi việc tông chủ sẽ không đổ tội lên người bọn họ.

“Hửm?”

Thanh Long chân nhân sửng sốt, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Sao lại thế này?

Nhanh như vậy đã có người thông qua ba cửa ải sàng lọc? Mới qua bao lâu đâu

chứ?”

“Nhanh như vậy sao?”

Tử Tiêu chân nhân nghe thấy Thanh Long chân nhân nói cũng sửng sốt.

“Chúng ta đi xem thử.”

Vô Yếm lão tổ nói.

Xoát!

Ngay lập tức.

Chính là một loạt hình chiếu xuất hiện trong đại điện, lấp đầy không gian bên

trên, chính xác là một nghìn hai trăm ba mươi cái, đại biểu cho tất cả đệ tử chân

truyền.

Một trong những hình chiếu đã được phóng đại.

“Tề Minh!”

Dương Lệ khẽ cau mày khi nhìn thấy bóng dáng trong hình chiếu.

Hình ảnh vừa chuyển.

Trong không gian khôi lỗi chỗ Tề Minh.

Thời gian quay ngược lại thời điểm Tề Minh vừa bước vào không gian khôi lỗi.

Cũng chính là nửa phút trước.

Tề Minh vừa được truyền tống vào, không gian khôi lỗi quả thật là một không

gian độc lập, hẳn là các trưởng lão Thái Thương của Thiên Khải tông đã cố ý

xây dựng nên vì sàng lọc lần này.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ngay lập tức.

Tề Minh chợt nghe thấy tiếng gầm rú, cảm giác được không gian khôi lỗi chấn

động, trước mặt hắn xuất hiện ba khôi lỗi khổng lồ, cao ba thước, toàn thân màu

đen vàng, giống như cự viên.

Ba khôi lỗi này đều có sức mạnh của Nguyên Anh sơ kỳ.

Gru!!!

Từng trận gầm gừ vang lên.

Ba khôi lỗi áp sát về phía Tề Minh từ ba hướng.

“Cẩn thận.”

Ở thế giới bên ngoài.

Lữ Thanh Nhan vẫn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu của Tề Minh, không khỏi

có chút lo lắng.

Thỉnh thoảng Phùng Tử Mục cũng sẽ chú ý đến vài lần, Miêu Hoành Kiếm cũng

giống như vậy, ngoài ra còn có một số trưởng lão khác cũng không nhận ra,

trong lúc vô tình bọn họ cũng chú ý đến tình huống của Tề Minh.

“Ám Bức Lê Minh đại yêu.”

Vù vù!