Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 137: Đánh vỡ gông xiềng, thu được Tạo Hoá




Hưu!

Mũi tên sắc bén màu đen phá không bay thẳng đi.

“Dừng tay!!!”

Thạch Triệu Nguyên gầm lên.

Đáng tiếc.

Đã muộn rồi.

Phụt!

Mũi tên sắc bén phá không.

Dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người.

Mũi tên sắc bén màu đen đã thẳng tắp bắn trúng hình nộm viết tên thật Thạch

Triệu Nguyên, hơn nữa đã xuyên qua toàn bộ hình nộm thành một cái lỗ, máu

tươi từ miệng vết thương phun vọt ra.

Hình nộm kia giống như là vật sống.

Rất quỷ dị.

“A!!!”

Phụt!

Trong cùng một lúc.

Thạch Triệu Nguyên đã phát ra tiếng kêu thảm cực kì thê lương, vị trí trái tim

của hắn cũng đều bị một mũi tên sắc bén vô hình đâm xuyên, máu tươi sền sệt

phun vọt ra.

Trực tiếp trọng thương.

Hơn nữa.

Vào lúc này.

Ba hồn bảy phách của Thạch Triệu Nguyên bắt đầu tán loạn.

Đã thần tiên khó cứu.

“Giáo chủ!”

“Giáo chủ!!!”

Các Bái Nguyệt giáo chúng sợ hãi hét lên.

“Chiến đấu đã kết thúc rồi.”

Tề Minh nhìn cảnh tượng trong màn hình, lại nhấp một ngụm Bách Hoa linh

tửu, khoé mệnh hơi nhếch lên, nói rõ tâm trạng lúc này của Tề Minh vẫn coi

như là không tệ, mùi vị của linh tửu nở rộ trong miệng, tư vị càng ngày càng dư

vị bất tận, “Nguyên Phượng thắng rồi.”

“Ngươi… Ngươi…”

Thạch Triệu Nguyên hơi há mồm, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong

miệng hắn, hoàn toàn không dừng lại dược, sức sống cũng đang nhanh chóng

tiêu tán, “Đây là thuật gì?”

“Đinh Đầu Thất Tiễn!”

Nguyên Phượng mắt nhìn Thạch Triệu Nguyên, trả lời câu hỏi của Thạch Triệu

Nguyên, “Đây là sư thúc ta giao cho ta đấy, ngươi có thể chết dưới thuật này, là

vinh hạnh của ngươi.”

“Sư thúc của ngươi là ai?”

Thạch Triệu Nguyên hỏi.

“Đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong Thiên Khải tông, Tề Minh!”

Nguyên Phượng giọng điệu mang theo tràn đầy tự hào.

“Khụ khụ...”

Tề Minh nghe thấy không khỏi khẽ ho mấy tiếng.

“Lại… Lại là chân truyền!! Phụt!!!”

Thạch Triệu Minh trợn to hai mắt, sau khi lửa giận công tâm chính là một ngụm

máu tươi phun vọt ra, lại thẳng tắp ngã xuống phía sau, không còn đứng dậy

nữa.

Hắn đã chết rồi.

Ba hồn bảy phách tán loạn.

Nguyên thần và Nguyên Anh tiêu tán hết sạch.

Pháp lực rộng lớn mênh mông trong cơ thể đã tiêu tán vào giữa thiên địa.

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Sau khi nhìn thấy Thạch Triệu Nguyên ngã xuống, Lôi Khải Hải đầu tiên là hơi

sửng sốt, sau đó trên mặt đã hiện ra thần sắc vô cùng mừng rỡ, trong giọng điệu

tràn đầy kích động, “Giáo chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo, đại ma đầu Thạch

Triệu Nguyên đã chết, giáo chúng Bái Nguyệt Ma Giáo các ngươi còn không

mau mau đầu hàng!!!”

“Giết!!”

Ầm ầm ầm!!!

Lôi Khải Hải bạo phát toàn lực, pháp lực mạnh mẽ, biến thành vô số đạo lôi

điện, đánh đâu thắng đó, trên toàn bộ chiến trường, hắn đã vô địch rồi, không có

ai là đối thủ của hắn.

Bạch Mông cũng đã bị hắn đánh chết.

“Chết… Chết rồi…”

Vị đệ từ trong đó kia nhìn Thạch Triệu Nguyên ngã xuống, tâm trạng của hắn đã

tràn ngập hưng phấn, trần ngâp kích đông, tràn ngập khó mà tin được, “Đó là

đại ma đầu Nguyên Anh đấy! Đã chết thật rồi?!”

“Ôi trời…”

Đệ tử khác kia hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt kính sợ nhìn Nguyên

Phượng, nhìn tế đài, cùng với Đinh Đầu Thất Tiễn ở trên tế đài.

Khó mà tin được.

Quả thực là khó mà tin được.

Nguyên Phượng chỉ chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mà lại mạnh mẽ nhờ

vào Đinh Đầu Thất Tiễn, dùng thời gian bảy ngày yểm chết môt vị đại ma đầu

Nguyên Anh.

Chuyện như vậy.

Hoàn toàn chính là một trận kì tích!

“Quả nhiên là hỏng rồi.”

Nguyên Phượng không hề tham gia chiến đấu, nàng nhìn thanh kiếm sắc bén

màu đen đứt thành hai đoạn, còn có hình nộm rách nát không chịu được, thở dài

một hơi, “Chỉ có thể dùng một lần.”

“Có điều.”

Vẻ mặt của Nguyên Phượng rất kích đông, chỉ là nàng một mực không biểu

hiện ra, “Sư thúc à sư thúc, ngươi thật sự là quá mạnh, đó là Nguyên Anh đấy!

Đại ma đầu Nguyên Anh ẩn núp sau ba trăm năm ngóc đầu trở lại đấy!”

“Vậy mà lai bị một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như ta yểm chết, chuyện đã xảy ra vào

bảy ngày này, quả thực là giống như mộng ảo.”

“Quá không thể tin được rồi.”

Nói thật.

Bản thân Nguyên Phượng cũng cảm thấy có hơi không chân thực.

Tuy nhiên.

Đây chính là sự thật.

Đây cũng là chỗ khủng bố mạnh mẽ của Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật.

Đây chính là thuật đại thần thông chân chính.

Một đêm không có gì để nói.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng.

Đám người Lôi Khải Hải toàn thân đẫm máu, bọn họ đã giết trọn vẹn một đêm,

giết hết sạch tất cả Bái Nguyệt giáo chúng trong sơn mạch Thiên Nguyên, để lại

mấy nghìn cỗ thi thể.

Máu tươi hội tụ.

Giống như đã hình thành hồ máu ở xung quanh.

Thi thể đầy đất.

Yêu thú trong sơn mạch cũng bị chấn nhiếp không dám di chuyển lung tung,

toàn bộ đều đã ẩn trốn đi.

Dù sao.

Yêu thú cũng có linh trí, biết được theo lành tránh hoạ.

“Tất cả giáo chúng, chúng ta đã giết chết hết rồi.”

Lôi Khải Hải sát khí cuồn cuộn.

“Những nghiệt chướng này, toàn bộ đều đáng chết.”

Đệ tử kia nói.

“Đúng vậy.”

Vị đệ từ khác kia gật đầu.

“Chúng ta trở về thành Thiên Nguyên trước đi.”

Nguyên Phượng nói.

“Được.”

Lôi Khải Hải gật đầu, “Nghe ngươi cả.”

Hiển nhiên.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lôi Khải Hải không dám đối xử với Nguyên

Phượng như một đệ tử nội môn nữa, đồng thời, trong lòng Lôi Khải Hải cực kì

kính nể Tề Minh.

Mặc dù biểu hiện của Nguyên Phượng không tệ, thậm chí có thể nói là khá xuất

sắc.

Nhưng mà.

Chân chính có thể giết chết Thạch Triệu Nguyên là Đinh Đầu Thất Tiễn mà Tề

Minh đã giao cho Nguyên Phượng.

Có thể tưởng tượng được.

Chỉ vỏn vẹn là một kiện pháp khí luyện chế ra, đã có thể khiến một đệ tử nội

môn Trúc Cơ sơ kỳ, lặng lẽ không tiếng động, cách khoảng cách cực xa yểm

chết một vị đại ma đầu Nguyên Anh sơ kỳ.

Thủ đoạn như vậy, năng lực như vậy.

Thần bí khó lường.

Sâu không lường được.

Thủ đoạn của vị Tề chân truyền kia tất nhiên là đã đạt đến một loại trính độ

không thể tưởng tượng nổi.

“Thật không hổ là đệ tử chân truyền mà!”

Lôi Khải Hải cảm khái, “Mà Nguyên Phượng chỉ là đã nhận được một chút che

chở của vị Tề chân truyền kia, vậy mà đã có phúc duyên lớn như vậy, cùng với

thủ đoạn mạnh như vậy rồi.”

“Thật sự là khiến người ta ghen tị không thôi.”

“Nếu như có cơ hội, ta nhất định phải trở về Thiên Khải tông tự mình kính thăm

vị Tề chân truyền này, chỉ là không biết, liệu Tề chân truyền có gặp ta hay

không.”

Tiếp theo đó.

Chính là chia chiến lợi phẩm.