Đã cảm thấy rất không đúng.
Thế là.
Các Bái Nguyệt giáo chúng đã bắt đầu nghi ngờ.
“Ra tay.”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!!
Đám người Lôi Khải Hải đã xông ra huyễn trận, trực tiếp ra tay, giết chết hết
toàn bộ những Bái nguyệt giáo chúng phát hiện tình trạng bất thường kia, căn
bản không cho bọn họ bất kì cơ hội và thời gian báo tin nào.
Ngay sau đó.
Lại kéo những thi thể vào huỷ thi thể diệt dấu vết.
Lúc chạng vạng tối.
“Giáo chủ.”
Bạch Mông chỉ về phía trước, “Ở ngay phía trước.”
“Ừm.”
Sắc mặt Thạch Triệu Nguyên đã càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt hắn lạnh lùng,
nơi sâu trong đôi mắt có ánh mắt giống như điên cuồng, hắn nhìn về phía vị trí
Bạch Mông đã chỉ.
“Huyễn trận!”
Chỉ là liếc mắt nhìn một cái.
Thạch Triệu Nguyên đã nhìn ra huyễn trận mà Lôi Khải Hải bố trí ra.
Hiển nhiên.
Đám người Lôi Khải Hải có cẩn thận đi chăng nữa, cuối cùng cũng có lúc sơ
xuất, dẫn đến tin tức nơi này đã tiết lộ ra ngoài, đưa đến Thạch Triệu Nguyên.
“Huyễn trận.”
Bạch Mông hơi sửng sốt.
“Đây là huyễn trận Kết Đan kỳ cực phẩm.”
Thạch Triệu Nguyên lại nói: “ Nguyên Anh trở xuống khó mà nhận ra được, sẽ
bị huyễn trận này mê hoặc, phía trước trước mắt các ngươi không có vật gì,
nhưng trên thực tế lại là một ngọn núi lớn.”
Trong huyễn trận.
Bên trong sơn động dưới chân núi của ngọn núi lớn.
“Trưởng lão, trưởng lão, Thạch Triệu Nguyên đã đến rồi, giáo chủ của Bái
Nguyệt Ma Giáo đã tự mình đến đây rồi.”
Đệ tử kia giọng điệu kinh hãi hét lên.
“Hiện tại phải làm sao?”
Đệ tử khác hỏi thăm.
“Quả nhiên là đã đến rồi.”
Lôi Khải Hải hít sâu một hơi, tay phải hắn nắm chặt pháp bảo trong tay, chính là
một thanh thiết côn, phía trên khắc lôi văn, có trận trận lôi quang chớp động.
“Chuẩn bị liều chết một trận thôi.”
Lôi Khải Hải trầm giọng nói.
“Vâng.”
“Đệ tử đã hiểu rồi.”
Hai đệ tử kia gật đầu.
Hiện tại.
Bọn họ cũng chỉ có liều chết một trận thôi.
“Nguyên Phượng.”
Lôi Khải Hải hét lên.
“Trưởng lão.”
Nguyên Phượng đã đứng dậy, đi về phía tế đài, nói: “Thời gian đã đến rồi.”
“Được!
Lôi Khải Hải gật đầu, “Nắm chặt thời gian.”
“Phá!”
Ầm ầm!
Bên ngoài huyễn trận.
Thạch Triệu Nguyên đã ngang tàng ra tay, tay phải hắn chợt vung, pháp lực
Nguyên Anh rộng lớn mênh mông mãnh liệt vọt ra, pháp bảo Thiên Phàm
Huyết Ma Phiên phá không bay ra, biến thành mây đen Huyết Ma giống như
giấu trời che đất.
Ầm ầm!
Một tiếng vang cực lớn.
Thiên Phàm Huyết Ma Phiên đã trực tiếp đánh vỡ huyễn trận của Lôi Khải Hải,
căn bản không thể kiên trì được mấy giây, chỉ có thể nói chênh lệch giữa hai bên
rất lớn.
Huyễn trận biến mất.
Đỉnh núi cao đến năm trăm mét xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
“Có ngọn núi.”
“Đây…”
“Là huyễn trận, chúng ra đều đã bi lừa rồi.”
“Chết tiệt!”
Bái Nguyệt giáo chúng quát lên.
Ầm ầm ầm!!!
Đất rung núi chuyển.
Tay phải của Thạch Triệu Nguyên chợt cuốn, pháp lực mãnh liệt, Ma Phiên
mạnh mẽ cuốn ngọn núi lớn cao đến năm trăm mét này từ phía trên mặt đất lên,
nhổ lên khỏi mặt đất.
Ầm ầm!
Đỉnh núi nện xuống ở nơi xa.
Đám người Lôi Khải Hải và Nguyên Phượng đã hoàn toàn bại lộ.
“Chính là các ngươi.”
Ánh mắt của Thạch Triệu Nguyên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm đám người Lôi
Khải Hải, sát cơ trong mắt không che giấu chút nào, sau khi ánh mắt quét qua,
lập tức đã chú ý đến Nguyên Phượng.
Hơn nữa.
Tề đàn, hình nộm, cây đèn.
Đã dần dần xuất hiện trước tầm mắt Thạch Triệu Nguyên.
Lúc này.
Ánh mắt của Thạch Triệu Nguyên nhảy dựng.
“Hoá ra là ngươi!!!”
Thạch Triệu Nguyên đã hoàn toàn phản ứng lại, lấy thị lực của hắn có thể rõ
ràng nhìn được phía trên hình nộm dùng máu tươi viết tên của Thạch Triệu
Nguyên hắn.
Mặc dù hắn không hiểu rốt cuộc những thứ này có tác dụng gì.
Nhưng mà.
Trong vô hình.
Dưới mối quan hệ nhân quả.
Hắn có thể cảm ứng được, những thứ này chính là thủ phạm chính.
“Vái!”
Nguyên Phượng không hề bị lay động, không quan tâm chút nào đến sự thay
đổi của thế giới bên ngoài, làm xong tất cả động tác và chuẩn bị, kết phù thiêu
đốt, vái thật sâu về phía hình nộm kia.
Trong nháy mắt.
“Không!!!”
Thạch Triệu Nguyên có loại cảm giác đại nạn sắp ập đến đầu, hắn đã phát ra
một tiếng gầm lên giận dữ, nhưng lại phát hiện, ở xung quanh người mình đang
vọt động vô thượng lực trù yểm, vọt vào trong cơ thể của hắn.
Pháp bảo cũng đã không kịp gọi ra.
“A!!!”
Phụt!
Ba hồn bảy phách kịch liệt lung lay, nguyên thần không ổn, Nguyên Anh không
ổn, pháp lực không ổn, thân thể lung lay muốn đổ, lại lần nữa miệng phun máu
tươi, suýt nữa rơi xuống từ không trung.
“Giáo chủ!”
“Giáo chủ!!!”
“...”
Bạch Mông và các Bái Nguyệt giáo chúng lớn tiếng hét lên.
“Giết chết bọn họ! Lập tức giết chết bọn họ!!!”
Ba hồn bảy phách của Thạch Triệu Nguyên gần như đã sắp tiêu tán đi, hắn toàn
lực ổn định lại pháp lực và nguyên thần của bản thân, tức giận trừng mắt nhìn
đám người Nguyên Phượng, gầm lên giận dữ.
“Cút!!”
Ầm ầm ầm!!!
Lôi Khải Hải gào thét, thực lực Kết Đan cảnh hậu kỳ của hắn bạo phát toàn
diện, pháp bảo Lôi Đình Trượng trong tay đánh ra phía trước, chính là từng đạo
lôi đình chớp động hoành không, giống như lôi kiếp buông xuống.
Lôi Khải Hải đang đại phát thần uy, pháp thuật lôi đình đang liên tiếp đánh ra,
thực lực cường hãn, vang lên đùng đùng không dứt.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm vang lên.
Phụt!
Bạch Mông đã bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, tay phải cũng giống
như bị cháy đen, gần như là đã bị lôi đình của Lôi Khải Hải trực tiếp đốt thành
than.
“Sao lại có thể mạnh như vậy chứ?”
Bạch Mông vẻ mặt kinh hãi.
Hiển nhiên.
Bạch Mông chỉ chẳng qua là Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa còn là Giả Đan tam phẩm,
Lôi Khải Hải là Kết Đan hậu kỳ đấy, hơn nữa là Chân Đan ngũ phẩm, chênh
lệch của hai bên tương đối rõ ràng, Bạch Mông hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Giết!”
“Ngăn cản lấy bọn họ!”
Hai đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng đã đánh ra ngoài, cản lấy rất nhiều Bái Nguyệt giáo
chúng, chiến đấu hỗn loạn đã bạo phát, tiếng ầm vang không dứt.
“Đáng chết!”
Thạch Triệu Nguyên cưỡng hành chống đỡ lấy, tay phải chợt vung, Thiên Phàm
Huyết Ma Phiên lại lần nữa vào trong tay, hắn điều động pháp lực của bản thân,
muốn ra tay giết chết Lôi Khải Hải.
“Thạch Triệu Nguyên.”
Nguyên Phượng mềm mại quát một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Triệu
Nguyên, kiên định mà sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên
vào trái tim Thạch Triệu Nguyên, khiến hô hấp của Thạch Triệu Nguyên chợt
cứng lại, trong tay cũng đã chậm một nhịp, “Ngươi đã thua rồi.”
Lời nói vừa dứt.
Chỉ thấy tay phải Nguyên Phượng chợt vung, đã lấy ra cung tên màu đen, trong
ánh mắt của Thạch Triệu Nguyên, Nguyên Phượng kéo cung bắn tên, nhắm
chuẩn vào hình nộm.