“Ngươi cũng không sợ tông chủ mất mặt.”
“Lúc đó đệ tử không hề nghĩ quá nhiều.”
Tề Minh nói.
“Bỏ đi.”
Miêu Hoành Kiếm khoát tay, “Tông chủ lòng dạ rộng lớn, có lẽ cũng không tức
giận, cũng không đến nỗi tức giận ở loại chuyện này, giống như tông chủ nói
đó, mấy năm tiếp theo, ngươi phải chuẩn bị chân truyền đại bỉ thật tốt, tranh thủ
đạt được thành tựu xuất sắc ở trên chân truyền đại bỉ, tiến vào Thiên Khải tiên
sơn.”
“Vâng.”
Tề Minh hít sâu một hơi, quay đầu lại liếc nhìn Thiên Khải tiên sơn mây mù
lượn lờ, cương khí bao quanh, mặc dù trong lòng không thể nói là khao khát cỡ
nào, nhưng nghĩ Thiên Khải tiên sơn vẫn luôn an toàn hơn ở trong Thanh Vân
Phong.
Lúc này.
Trong điện Tông Chủ.
“Khinh Âm.”
Dương Lệ từ từ đứng lên, hai tay chắp ra sau lưng, lưng đưa về phía Tô Khinh
Âm, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc hay tâm trạng gì, ngược lại là
đã khiến Tô Khinh Âm áp lực rất lớn.
Không nhịn được Tô Khinh Âm cúi thấp đầu.
Có hơi sợ hãi.
Soạt! Soạt! Soạt!
Tay phải Dương Lệ chợt vung, chính là ba ngọc giản bay ra, trôi nổi ở trước mặt
Tô Khinh Âm, tản phát ra từng trận hào quang, cảm giác không hề tầm thường.
“Chỉ còn chín năm nữa là chân truyền đại bỉ đã phải bắt đầu.”
Dương Lệ nói: “Bắt đầu từ bây giờ trở đi, nhiệm vụ tu luyện của ngươi phải
tăng gấp bội, ba môn pháp thuật này hạn ngươi nắm rõ toàn bộ trong vòng một
tháng, đạt đến Sơ Khuy Môn Kính.”
“Tiếp theo.”
“Vi sư sẽ lấy yêu cầu càng nghiêm khắc hơn để nghiêm khắc yêu cầu ngươi.”
“Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?”
“Dạ?”
Tô Khinh Âm ngẩng đầu, đã chạm vào ánh mắt sắc bén của Dương Lệ, bị doạ
đến nàng giống như đà điểu cúi đầu xuống, căn bản không dám đối mặt với
Dương Lệ.
“Vâng, sư tôn.”
Tô Khinh Âm gật đầu.
“Đến lúc đó, vi sư sẽ để ngươi tham gia chân truyền đại bỉ, ở chân truyền đại bỉ,
ngươi phải đường đường chính chính đánh bại Tề Minh, để rửa nỗi nhục hôm
nay.”
Dương Lệ trầm giọng nói.
“Vâng.”
Tô Khinh Âm gật đầu.
Nàng liếc nhìn sư tôn tràn đầy tự tin, trong lòng lại lẩm bẩm, bởi vì nàng thật sự
không có bao nhiêu lòng tin có thể đánh thắng Tề Minh sư huynh ở chân truyền
đại bỉ đâu!
Nhưng mà.
Sư tôn cũng đã nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi.
Rất hiển nhiên.
Tề Minh một chiêu đã đánh bại Tô Khinh Âm, mặc dù ngoài mặt Dương Lệ
không biểu hiện ra điều gì, nhưng sớm đã ghi lại ở trong lòng, chỉ có điều, hắn
thân là tông chủ của một tông, độ lượng nên có vẫn phải có, sẽ không nhằm vào
Tề Minh, nhưng lại sẽ nghĩ hết cách để Tô Khinh Âm đề cao bản thân, sau đó
để Tô Khinh Âm tự tay chiến thắng Tề Minh.
Cảnh tượng chợt chuyển.
Tề Minh và Miêu Hoành Kiếm đã trở về đến Thanh Vân Phong.
Pháp Thuyền vừa mới dừng lại.
“Sư đệ.”
Soạt!
Lữ Thanh Nhan nhanh chóng bay đến.
“Tề Minh.”
Phùng lão theo sát phía sau.
Hai người đều đã đến nghênh đón.
“Sư tỷ, sư tôn.”
Tề Minh hơi sửng sốt, nhìn thấy biểu cảm quan tâm và lo lắng trên mặt sư tỷ và
sư tôn, trong lòng không khỏi xuất hiện ấm áp, “Sao các ngươi lại đến đây?”
“Đến đón ngươi đấy.”
Lữ Thanh Nhan đầu tiên là trừng mắt nhìn Miêu Hoành Kiếm, sau đó nở nụ
cười nói.
Phải biết rằng.
Vốn dĩ Lữ Thanh Nhan cũng đã chuẩn bị bế quan đột phá rồi, nhưng mà khi
nghe thấy một mình Miêu Hoành Kiếm dẫn Tề Minh đi gặp tông chủ, Lữ Thanh
Nhan lại không đi bế quan nữa.
Bởi vì lo lắng.
“Phong chủ.”
Phùng lão hít sâu một hơi, “Lần này đã làm phiền ngươi rồi.”
“Khụ khụ.”
Miêu Hoành Kiếm nhìn thấy ánh mắt của Phùng Tử Mục, trong lòng có hơi
ngượng ngùng, lần này quả thực là hắn giấu Phùng Tử Mục một mình dẫn Tề
Minh đi gặp tông chủ, là lo lắng đến lúc đó nếu như thật sự có vấn đề, Phùng Tử
Mục sẽ bảo vệ đệ tử mà sốt ruột, làm ra chuyện không tốt gì đó.
“Các ngươi nói chuyện đi, các ngươi nói chuyện đi.”
Soạt!
Nói xong.
Miêu Hoành Kiếm trực tiếp ngự kiếm phi hành chuồn đi.
“Tề Minh.”
Phùng lão hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Không có.”
Tề Minh lắc đầu, áy náy nói: “Để sư phụ và sư tỷ lo lắng cho ta rồi.”
“Nói lời gì vậy hả.”
Lữ Thanh Nhan lườm Tề Minh một cái, rất có phong tình, “Ngươi là sư đệ của
ta, ta là sư tỷ của ngươi, lo lắng cho ngươi lẽ nào không phải là điều nên làm
sao? Không có chuyện gì là được rồi.”
“Ừm.”
Phùng lão gật đầu, “Nếu như đã không có chuyện gì, vậy vi sư cũng đã hoàn
toàn yên tâm rồi.”
Sau đó.
Tề Minh lại nói một vài chuyện xảy ra trong điện Tông Chủ.
“Tô Khinh Âm còn thật là đã trở thành đệ tử chân truyền của tông chủ rồi.”
Lữ Thanh Nhan nói: “Đáng tiếc, mấy hạng khảo hạch phía sau không tiếp tục,
nếu không thì, chúng ta cũng có thể biết được rốt cuộc thiên phú của Tô Khinh
Âm cao cỡ nào, có thể có được sự coi trọng lớn như vậy của tông chủ.”
“Thật ra ngươi nên nhường Tô Khinh Âm một chiêu.”
Phùng lão cũng nói.
“Lúc đó đệ tử thật sự không nghĩ nhiều lắm.”
Tề Minh nói.
“Cũng đã qua hết rồi.”
Phùng lão lắc đầu.
Lại trò chuyện mấy câu.
Tề Minh liền chuẩn bị trở về Lạc Vân Phong, sư tỷ Lữ Thanh Nhan cũng phải
trở về động phủ bế quan, sư tôn Phùng lão cũng có rất nhiều chuyện phải đi
làm, dù sao hắn là trưởng lão chân truyền.
Cảnh tượng chợt chuyển.
Lạc Vân Phong.
Soạt!
Tề Minh đã trở về, bóng dáng từ không trung hạ xuống, đứng ở cửa Lạc Vân
động phủ, Hoắc Trường Thanh, Huyết Sát Quỷ Vương, còn có Biên Bức đại
yêu đến đón tiếp.
“Chủ nhân.”
Hoắc Trường Thanh hành lễ.
“Chủ... Chủ nhân…”
Huyết Sát Quỷ Vương nói chuyện vẫn có hơi không lưu loát.
Về phần Biên Bức đại yêu.
Căn bản không biết nói chuyện, linh trí bình thường, xương cổ họng cũng
không được luyện hoá.
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu, nhìn ba vị linh sủng và thuộc hạ bên cạnh, cùng với Lạc Vân
động phủ quen thuộc, ngược lại là khiến hắn có một loại cảm giác an tâm.
Trở về động phủ.
Tề Minh đã bắt đầu cuộc sống “trạch tu” ban đầu.
Chạng vạng tối.
“Ting!”
“Ngươi đã treo máy ở phó bản Thiên Cương ba mươi sáu động một ngày, thông
quan phó bản một lần, thu hoạch được: Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật, mười
vạn viên linh thạch trung phẩm.”
“Đây là...”
Tề Minh hơi sửng sốt, trong lòng không dám xác định, có hơi thấp thỏm và
căng thẳng, lập tức kiếm tra thông tin của Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật,
“Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật, lẽ nào là...”