Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 120: Thụ giới! Buông xuống! Động thiên Kính Thiên Khải! (2)




Nếu như Tô Khinh Âm có thể chiến thắng Tề Minh, như vậy sẽ có thể phá tan

ác mộng của nàng, có lợi rất lớn đối với sự đề cao tâm cảnh của nàng, là một

cánh cửa nàng nhất định phải vượt qua.

“Nếu như đây đã là phân phó của tông chủ, đệ tử tự nhiên nghe theo.”

Tề Minh gật đầu đồng ý, “Chỉ là tu vi của đệ tử đã Kết Đan, mà sư muội chỉ là

vừa mới đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ không lâu, ta sợ sẽ tổn thương đến sư

muội.”

“Như vậy là được rồi.”

Soạt!

Dương Lệ tiện tay vung một cái, chính là một đạo lưu quang hoá thành ấn kí rơi

xuống, nhanh đến nỗi Tề Minh căn bản không thể tránh, ấn kí dung nhập vào

trong cơ thể Tề Minh, phong cấm lại tu vi của Tề Minh.

Như vậy.

Tề Minh chỉ có thể sử dụng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thôi.

Lần này.

Tề Minh đã có thêm nhận thức cực kì sâu sắc với thực lực và tu vi của Dương

Lệ.

Tiện tay đã có thể phong ấn tu vi của mình, quả thực là rất đáng sợ, khó mà ước

đoán.

“Bắt đầu đi.”

Dương Lệ nói.

“Vâng.”

Tô Thanh Âm hít sâu một hơi, nàng mặc một bộ áo trắng váy dài, khuôn mặt

xinh xắn dễ thương, khí chất cũng là tuyệt mỹ, ở Thiên Khải tiên sơn một năm,

quả thực đã có thay đổi rất lớn, giống như Tiên nữ hạ phàm.

“Đa tạ ơn cứu mạng khi xưa của sư huynh.”

Tô Khinh Âm hành lễ với Tề Minh, nói: “Sư muội vẫn luôn ghi nhớ trong lòng,

lại không có cơ hội báo đáp, hôm nay sư phụ để ta thỉnh giáo sư huynh, sư muội

thấp thỏm trong lòng, vẫn xin sư huynh vui lòng dạy bảo.”

“Mời.”

Tề Minh không nói gì nhiều, chỉ là giơ tay tỏ ý một chút.

“Sư huynh, vậy sư muội đắc tội rồi.”

Soạt!

Lời nói vừa dứt.

Tô Khinh Âm đã dẫn đầu phát động tiến công, chủ động xuất kích, tay ngọc

chợt vung, chỉ trong nháy mắt mà thôi, linh lực cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp cố

hoá, xung quanh đã biến thành một mảnh rừng cây.

“Thụ giới! Đến!”

Tô Khinh Âm khẽ quát nói.

Vù! Vù! Vù!!!

Chỉ thấy.

Thụ giới đã bao vây xung quanh, Tề Minh cũng đã bị vây ở bên trong, vô số

cành cây, dây leo, rễ cây, giống như từng đạo sắc bén, từ bốn phương tám

hướng đánh về phía Tề Minh.

Tuy nhiên.

Bóng dáng của Tề Minh loé lên, nhảy sang hai bên trái phải, xuất hiện vô số đạo

tàn ảnh, tất cả công kích đều đã bị Tề Minh tránh đi, không làm tổn thương đến

Tề Minh chút nào.

“Sao có thể?”

Tô Khinh Âm trợn to đôi mắt xinh đẹp.

Hiển nhiên.

Dương Lệ đã phong ấn lại tu vi của Tề Minh, nhưng lại không thể phong ấn

được cảm ngộ đối với Thiên Địa Đại Đạo của Tề Minh, dưới cảm nhận của Tề

Minh, tất cả thủ đoạn công kích của Tô Khinh Âm đều không chỗ lánh thân,

toàn bộ đều đã được dự đoán trước rồi.

Cho nên nói.

Ngay từ đầu đây đã là một trận chiến đấu không cân sức.

Ngay sau đó.

Tề Minh bạo phát hết tốc độ, khoá chặt lấy vị trí của Tô Khinh Âm, giống như

thu ngắn khoảng cách, biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt tiếp theo đã đến

bên cạnh Tô Khinh Âm.

Hơn nữa.

Thanh Liên kiếm đạo trôi nổi ở phía trên không đỉnh đầu của Tô Khinh Âm.

Có thể nói.

Tề Minh chỉ cần nhẹ nhàng buông ra, Thanh Liên Kiếm Đạo rơi xuống, Tô

Khinh Âm sẽ bị vô số đạo kiếm khí xé nát hoàn toàn, trực tiếp không còn hài

cốt.

Nhưng hiển nhiên.

Tề Minh không thể làm như vậy.

Bởi vì Tô Khinh Âm là đệ tử chân truyền của tông chủ.

“Ngươi thua rồi.”

Giọng nói của Tề Minh đã truyền vào trong tai Tô Khinh Âm.

“Ta… Ta thua rồi…”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Khinh Âm trắng bệch, toàn thân cứng đờ, nàng có

thể cảm nhận được Thanh Liên Kiếm Đạo trên đỉnh đầu, cùng với khí cơ đáng

sợ đã tiêu tán ra khiến da đầu nàng tê dại, thậm chí toàn thân lạnh ngắt, da dẻ

vốn đã trắng như tuyết trở nên càng thêm trắng bệch.

Ting! Ting!

Linh lực xung quanh tán loạn, Thụ giới biến mất không thấy.

Soạt!

Tề Minh cũng đã thu lại Thanh Liên kiếm đạo.

“Khinh Âm, ngươi lui xuống đi.”

Dương Lệ nói.

“... Vâng.”

Tô Khinh Âm cúi đầu, liếc nhìn Tề Minh một cái, ánh mắt trong đôi mắt trở nên

càng thêm phức tạp, vốn dĩ nàng cho rằng có thể thông qua trận chiến này

chứng minh bản thân.

Kết quả...

Nàng lại đã hoàn toàn thất bại.

Từ lúc bắt đầu đến kết thúc.

Trước sau không qua mấy phút mà thôi.

Pháp thuật thần thông Trúc Cơ Thụ giới mà nàng tự hào mãnh liệt hoàn toàn

không thể tổn thương đến Tề Minh chút nào, tất cả công kích đều bị Tề Minh dễ

dàng né tránh.

Hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ.

“Tề Minh.”

Ánh mắt Dương Lệ nhìn kĩ, “Không hổ là thiên tài siêu cấp vạn năm đều khó

gặp được một người, ở trong tay ngươi, ngay cả một chiêu của ngươi Khinh Âm

cũng không vượt qua được đã trực tiếp thất bại rồi.”

“Sư muội chỉ là đã thiếu một vài kinh nghiệm chiến đấu thôi.”

Tề Minh nói.

Soạt!

Tay phải Dương Lệ chợt vung, phong ấn trên người Tề Minh đã biến mất, Kim

Đan và linh lực trong cơ thể đã khôi phục bình thường, tu vi Kết Đan sơ kỳ lại

trở về.

Trong lòng Tề Minh thở phào một hơi.

“Hiện tại đã hiểu rõ rồi chứ.”

Ánh mắt Dương Lệ hơi lộ ra nghiêm khắc nhìn Tô Khinh Âm, “Mặc dù thiên

phú của ngươi rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có

người giỏi hơn, ngươi còn cần phải càng thêm nỗ lực tu luyện hơn.”

“Vâng, sư tôn.”

Tô Khinh Âm cúi đầu trả lời, nhưng trong lòng lại đã lẩm bẩm một câu, ta vẫn

luôn đều biết đạo lí núi này cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người

giỏi hơn đấy, hơn nữa, ta cũng không cảm thấy thiên phú của ta cao cỡ nào đâu.

Chỉ là...

Thật sự là mất mặt quá đi!

Vốn dĩ còn nghĩ có thể biểu hiện một chút ở trước mặt sư tôn và sư huynh, kết

quả thực lực của sư huynh mạnh như vậy, rõ ràng đều đã là tu vi cùng một cấp

bậc, nhưng lại vẫn là căn bản không đánh lại được, thậm chí ngay cả sư huynh

đến gần ta thế nào ta cũng chưa rõ ràng.

Ta thật sự quá ngốc.

“Tề Minh.”

Dương Lệ đứng dậy, nói: “Ngươi đi theo ta.”

“Vâng.”

Tề Minh nhanh chóng đi theo.

Dương Lệ đi đến trước bức tường phía sau, tay phải chợt vung, bức tường tự

động nứt ra, xuất hiện một cánh cửa, Tề Minh theo Dương Lệ đi vào trong

phòng.

Đây là một mật thất.

Không có vật gì.

Sau đó.

Cửa lớn mật thất đã đóng lại.

“Nhắm mắt lại.”

Dương Lệ nói.

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu, nhắm mắt lại.

Xoạt!

“Truyền tống.”