“Thế sư đệ ở đây chúc mừng sư tỷ đột phá tu vi trước.”
Tề Minh cười nói: “Vì để có thể đuổi kịp sư tỷ sớm hơn, sư đệ nhất định sẽ cố
gắng gấp bội.”
“Hừ.”
Lữ Thanh Nhan khẽ hừ một tiếng, “Sư đệ, ngày mai ngươi đi gặp tông chủ,
đừng tùy tiện nói năng lung tung, nhất định phải tuân thủ quy củ, đừng chọc
giận tông chủ.”
“Vâng, sư tỷ.”
Tề Minh gật đầu.
“Ừ.”
Lữ Thanh Nhan khẽ gật đầu.
“Sư tỷ.”
Tề Minh hỏi tiếp: “Ngươi biết tu vi của sư tôn là gì không?”
“Không rõ lắm.”
Lữ Thanh Nhan nhún vai, nói: “Ta chỉ biết là khi sư tôn vừa nhận ta làm đệ tử,
tu vi đã là Xuất Khiếu rồi, đã qua nhiều năm như vậy, nhất định đã cao hơn rồi.”
“Ừ.”
Tề Minh gật đầu.
Sau khi vừa hàn huyên được mấy câu.
Lữ Thanh Nhan đã quay về, nàng định về để bế quan tu luyện, cố gắng sớm
ngày đột phá đến Xuất Khiếu cảnh.
“Diện kiến tông chủ sao?”
Tề Minh trầm ngâm, “Việc này cũng chẳng có gì, ta cũng không phải mật thám
Ma tông, cũng không phải phản nghịch yêu tu, mặc dù tu vi thăng cấp rất
nhanh, nhưng ta vốn là đệ tử của Thiên Khải tông.”
Hiển nhiên.
Lý do Miêu Hoành Kiếm bảo Tề Minh ngày mai diện kiến tông chủ, cũng là vì
tốc độ thăng cấp tu vi của Tề Minh quá nhanh, nhanh đến mức bất thường.
Thế nên.
Miêu Hoành Kiếm mới phải làm như vậy.
Diện kiến tông chủ.
Để tông chủ tự điều tra Tề Minh cho rõ, như vậy mới có thể an tâm được.
Xế chiều.
Lúc này Tề Minh mới có thời gian xem xét tình hình phó bản mới.
Màn hình trò chơi xuất hiện.
Bờ Đông Hải.
Có một ngọn núi.
Tên là: Thiên Cương Sơn.
Mà ngọn Thiên Cương Sơn này bị chiếm cứ bởi ba mươi sáu vị Yêu Vương, lập
ra ba mươi sáu động phủ, tên là: Thiên Cương ba mươi sáu động.
Dưới trướng ba mươi sáu vị Yêu Vương có trăm vạn yêu binh.
Làm loạn một cõi.
Thống trị khu vực chung quanh, tạo thành một Yêu quốc.
Một ngày kia.
Tề Minh hóa thân thành kiếm tiên tuyệt thế quá bộ đến, tay cầm một thanh tiên
kiếm, đối đầu trực diện với Thiên Cương ba mươi sáu động, với ba mươi sáu vị
Yêu Vương, với trăm vạn yêu binh.
Hiển nhiên.
Trong phó bản này.
Điều kiện thông quan của Tề Minh chính là chém chết ba mươi sáu vị Yêu
Vương.
“Giết!”
Keng! Keng! Keng!
Chỉ thấy.
Tề Minh biến thân thành kiếm tiên tuyệt thế có thực lực cực kỳ hùng mạnh, quả
thật như kiếm tiên trên trời hạ phàm mà đến, trảm yêu trừ ma.
Vô số kiếm khí vờn quanh.
Phốc! Phốc! Phốc!
Toàn bộ yêu binh bước tới gần đều chết hết.
Hùng mạnh!
Vô cùng hùng mạnh!
“Giết!”
Cho nên.
Sau khi ba mươi sáu vị Yêu Vương nhìn thấy thực lực hùng mạnh như thế của
kẻ địch, lập tức cùng bắt tay, hợp thành ba mươi sáu đại trận Thiên Cương vây
giết Tề Minh.
Trận chiến này đánh vô cùng kịch liệt, đánh đến hôn thiên ám địa.
Ầm ầm!!!
Nước biển chảy ngược, núi non sụp đổ.
“Giỏi thật.”
Tề Minh ngắm nhìn màn hình trò chơi, cũng không kiềm được mà cảm thán một
tiếng, “Thực lực của nhân vật trong trò chơi này hình như còn mạnh hơn ta?”
Có điều.
Muốn thông quan Thiên Cương ba mươi sáu động cũng không dễ.
Tề Minh đóng cửa sổ màn hình trò chơi, không hề để ý tới nữa.
Kế tiếp.
Tề Minh bắt đầu treo máy tu luyện Thiên Cửu đan kinh, dùng một trăm triệu
viên linh thạch hạ phẩm, tiến hành tu luyện với tốc độ tăng mười vạn lần, định
tăng cảnh giới Luyện Đan sư lên một cấp, chuẩn bị dự phòng cho tình huống bất
ngờ.
Chớp mắt.
Sáng ngày hôm sau.
Miêu Hoành Kiếm ngồi Pháp Thuyền đến.
“Tề Minh.”
Giọng nói của Miêu Hoành Kiếm truyền vào động phủ.
“Đệ tử bái kiến phong chủ.”
Tề Minh bước tới trước đón tiếp.
“Lên đường thôi.”
Miêu Hoành Kiếm nói.
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu, bay lên, đứng trên sàn của Pháp Thuyền.
Tề Minh nhìn xung quanh Pháp Thuyền, không hề nhìn thấy sư tôn Phùng Tử
Mục, chỉ có một mình Phong chủ Miêu Hoành Kiếm, người điều khiển Pháp
Thuyền cũng là Phong chủ.
Mắt Tề Minh hơi rủ xuống, không hề nói gì nhiều hoặc là hỏi gì nhiều, chỉ là
nhìn cảnh sắc xung quanh đang lùi lại nhanh chóng theo tốc độ tiến nhanh của
Pháp Thuyền.
“Tề Minh.”
Giọng điệu của Miêu Hoành Kiếm rất ôn hoà, hắn mỉm cười nói: “Có lẽ đây là
lần đầu tiên ngươi đi đến Thiên Khải tiên sơn, ở bên trong ngoại giới, các tu
hành giả Nam Vực đều biết đến danh hiệu mười hai Phong của Thiên Khải,
nhưng người thật sự biết Thiên Khải tiên sơn lại không phải là rất nhiều.”
“Ngươi có biết đây là vì sao không?”
“Đệ tử không biết.”
Tề Minh nói.
“Đó là bởi vì bọn họ không có tư cách để biết.”
Miêu Hoành Kiếm vẻ mặt ngạo nghễ, trầm giọng nói: “Danh tiếng mười hai
Phong của Thiên Khải tông rất vang dội ở bên ngoài, nhưng thật ra ở trong
Thiên Khải tông, lại chỉ là phân tông và ngoại tông của Thiên Khải tông.
“Thiên Khải tiên sơn mới là chủ tông.”
“Ở ngoại giới, tu sĩ bình thường căn bản không có tư cách biết đến sự tồn tại
của Thiên Khải tiên sơn, mà những tu sĩ có tư cách biết đến Thiên Khải tiên sơn
cũng không dám tuỳ ý nghị luận Thiên Khải tiên sơn.”
“Có thể nói.”
“Chỉ cần bước vào Thiên Khải tiên sơn, vậy thì đã đại biểu một chân của ngươi
đã bước vào Tiên môn, tương lai có thể mong đợi thành Tiên.”
“Đệ tử đã hiểu rõ rồi.”
Tề Minh trịnh trọng gật đầu.
“Ừm.”
Miêu Hoành Kiếm hài lòng gật đầu, “Cho nên nói, ngươi nhất định phải liều hết
toàn lực tiến vào Thiên Khải tiên sơn, không thể buông lỏng.”
“Còn nữa, tiếp theo sẽ gặp mặt tông chủ, tông chủ hỏi ngươi cái gì ngươi cứ trả
lời cái đó, ở trước mặt tông chủ không thể tuỳ ý nói dối.”
“Vâng.”
Tề Minh lại gật đầu.
Thời gian trôi qua.
Hai người đều khá im lặng.
“Ha ha…”
Dường như Miêu Hoành Kiếm cũng cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt,
cho nên đã cười mấy tiếng, muốn làm dịu bầu không khí một chút, nhưng lại
phát hiện Tề Minh không nói một lời nào, điều này ngược lại là khiến Miêu
Hoành Kiếm đã có hơi ngượng ngùng.
“Khụ khụ...”
Miêu Hoành Kiếm khẽ ho một tiếng.
Pháp Thuyền nhanh chóng tiến lên, vượt qua rất nhiều sơn mạch, sau đó lại
không ngừng bay lên bầu trời, ở trong tầm mắt của Tề Minh, đỉnh núi và sơn
mạch phía dưới cũng đang dần dần thu nhỏ.
Không bao lâu.
Pháp Thuyền đã đến bên trong mây mù.
“Tề Minh.”
Miêu Hoành Kiến giới thiệu với Tề Minh: “Hiện tại vị trí và độ cao chúng ta
đang ở chính là tầng Mây Mù, lại tiếp tục đi lên, đi qua tầng mây mù thì sẽ đến
tầng Cương Khí.”
“Lại đi qua tầng Cương Khí thì sẽ đến tầng Hư Vô.”
“Thiên Khải tiên sơn nằm ở giữa tầng Cương Khí và tầng Hư Vô.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.”
Tề Minh khẽ gật đầu, tỏ ý bản thân đã nghe rõ rồi, lại hỏi Miêu Hoành Kiếm:
“Phong chủ, bên ngoài tầng Hư Vô có còn nữa không?”
“Đương nhiên còn.”