Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 110: Vô Tương Chân Kinh (2)




“Thật ra ngươi nên chọn Kiếm Đạo Chân Kinh, pháp môn Kết Đan này tương

đối thích hợp với Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, hai cái này có thể hỗ trợ

cho nhau.”

Miêu Hoành Kiếm nói.

“Đệ tử cảm thấy Vô Tương Chân Kinh này càng thích hợp với con hơn.”

Tề Minh nói.

“Đừng nghe Phong chủ nói.”

Phùng Tử Mục nói: “Ngươi nên nghe những âm thanh phát ra từ nội tâm của

chính mình, dù gì chỉ có bản thân ngươi cho rằng thực sự thích hợp thì đó mới

là con đường mà ngươi nên đi.”

“Phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”

Nói xong.

Phùng Tử Mục vỗ vỗ vai của Tề Minh rồi nói.

“Đa tạ sư tôn.”

Tề Minh hành lễ.

“Được rồi.”

Phùng Tử Mục nói: “Ngươi trở về đi.”

“Dạ.”

Soàn soạt! Soàn soạt!

Tề Minh rời khỏi Thanh Vân Sơn, trở về Lạc Vân Sơn.

“Thật ra thiên phú kiếm đạo của Tề Minh vô cùng mạnh.”

Miêu Hoành Kiếm nói: “Ngươi đúng ra nên đề nghị Tề Minh lựa chọn Kiếm

Đạo Chân Kinh.”

“Không!”

Phùng Tử Mục lắc đầu, hắn nhìn chăm chú phương hướng mà Tề Minh rời

khỏi, trầm giọng nói: “Phong chủ, lẽ nào người không nhận ra? Thay đổi của Tề

Minh rất lớn, ta cho rằng Tề Minh đã tìm được đường mà hắn muốn đi rồi.”

“Cái này…”

Miêu Hoành Kiếm im lặng.

“Sư phụ dẫn dắt vào tông môn, nhưng tu hành phải tự mình làm.”

Phùng Tử Mục lại nói: “Tuy rằng ta thu nhận hắn làm đệ tử, nhưng lại không

dạy hắn được gì nhiều, hắn có thể đạt đến trình độ như hôm nay, hoàn toàn là do

chính bản thân hắn.”

“Đây quả thực là tiên tài!”

“Đối mặt với thiên tài như thế, cảm giác giống như không cần thiết phải có sư

phụ vậy.”

Nói đến đây.

Phùng Tử Mục cười khổ.

“Ngươi cũng bỏ ý định đó đi.”

Miêu Hoành Kiếm không vui nói: “Ngươi đây là được lợi ích lại còn khoe mẽ,

những trưởng lão chân truyền khác nếu như biết chuyện của Tề Minh, không

biết ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu.”

“Ha ha ha…”

Phùng Tử Mục cười lớn.

Lạc Vân động phủ.

Tề Minh đã về đến rồi.

“Vô Tương Chân Kinh.”

Tề Minh đọc thầm một câu, lấy ra ngọc giản của Vô Tương Chân Kinh, hàng

loạt tự phù hiện lên, lộ ra màu sắc pha lê trong suốt, từ chân mày đi vào trong

đầu của Tề Minh.

Thời gian dần trôi qua.

Pháp môn Kết Đan Vô Tương Chân Kinh này đã hoàn toàn in sâu vào trong đầu

của Tề Minh, cũng sẽ không có cách nào quên được, ngọc giản trong tay hắn

cũng đã bị vỡ ra, biến thành một khối đá vụn.

Sau đó.

Tề Minh đã lĩnh hội được Vô Tương Chân Kinh.

“Thì ra là thế.”

Không lâu sau.

Tề Minh đã hiểu được cơ bản về Vô Tương Chân Kinh, đây quả thực là một

pháp môn Kết Đan vô cùng mạnh, hơn nữa còn là pháp môn Chân Kinh có thể

đúc kết ra một Kim Đan nhất phẩm.

Tên gọi là: Vô Tương Kim Đan

Vô ngã vô tương.

Nhưng lại bao gồm vạn tương.

Trở thành sức mạnh vạn tương của trời đất.

Vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa.

Vô tương Kim Đan lại bao gồm vạn tương, tự nhiên có thể lấy để khống chế

Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.

“Ngược lại rất tốt.”

Tề Minh hơi hơi gật đầu, vô cùng hài lòng với pháp môn Kết Đan Vô Tương

Chân Kinh này, hơn nữa Tề Minh còn dự định cùng tu luyện Kim Đan Đại Đạo

Chân Kinh và Vô Tương Kim Đan.

Chỉ có điều là.

Lấy Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh làm chủ, Vô Tương Chân Kinh làm hỗ trợ,

chủ yếu bởi vì cùng một lúc che cả tai và mắt lại, cũng có thể âm thầm hành sự,

khiến cho kẻ địch đoán sai, có thể tìm được cơ hội giết ngược lại kẻ địch.

“Đã nạp đủ mười vạn viên linh thạch, treo máy tu tuyện “Vô Tương Chân

Kinh”.”

Tề Minh lập tức sắp xếp “Vô Tương Chân Kinh” ở vị trí treo máy thứ hai.

“Ting!”

“Vô Tương Chân Kinh đang trong trạng thái treo máy tu luyện gấp một vạn

lần…”

Thông báo xuất hiện.

Ô treo máy thứ ba vẫn là đang tạm thời bỏ trống.

Ngày tiếp theo.

Vào buổi sáng.

Tề Minh đã nhìn thấy Nguyên Phượng thở hổn hển chạy lên, trong lòng ôm một

thứ gì đó, dùng một cái túi vải đặc biệt bao chặt nó lại, chỉ sợ sẽ có người chú ý

đến.

“Sư thúc, sư thúc…”

Nguyên Phượng lớn tiếng gọi.

“Ừm.”

Tề Minh đưa mắt nhìn lên, lại khẽ ừm một tiếng, ánh mắt rơi vào phía sau của

Nguyên Phượng, bởi vì hắn nhìn thấy Tiêu Phàm cả người mặc một cái áo

khoác rộng màu đen, vác theo một thanh kiếm không có mũi nhọn khổng lồ,

đang đi lên núi.

“Cả hai đều đã đến rồi.”

Tề Minh nhỏ giọng nói một câu.

“Sư… sư huynh…”

Nguyên Phượng chú ý đến ánh mắt của Tề Minh, lại nghe thấy lời của Tề Minh

nói, giật mình một cái, quay đầu lại nhìn đã thấy Tiêu Phàm đang đi theo phía

sau mình, sau một hồi kinh ngạc, nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cất tiếng

chào hỏi.

“Ừm.”

Tiêu Phàm hơi hơi gật đầu, trên gương mặt thanh tú lạnh lùng nhìn có vẻ hời

hợt, những cũng tương đối anh tuấn: “Nguyên sư muội, muội cũng tới đây tìm

sư thúc sao?”

“Vâng, vâng.”

Nguyên Phượng dần dần gật đầu.

Thực sự thì.

Cảm giác của Nguyên Phượng đối với vị sư huynh Tiêu Phàm này cũng tính là

không tệ, hơn nữa còn cùng chung một sư tôn, lại thêm Tiêu Phàm cũng hay

làm rất nhiều chuyện giúp đỡ người khác.

Cho nên là.

Hai người họ xem như là có mối quan hệ sư huynh muội khá tốt.

Chỉ có duy nhất một điểm.

Theo Nguyên Phượng thấy thì tính tình của vị sư huynh Tiêu Phàm này có chút

ngang tàng.

“Trúc Cơ rồi?”

Sau khi Tề Minh cảm giác được sự thay đổi của Tiêu Phàm thì hỏi một câu.

“…Vâng”

Rõ ràng là Tiêu Phàm sững sờ rồi, không ngờ Tề Minh vừa nhìn đã biết tu vi

của mình, lập tức trong lòng thầm hỏi Đan lão: “Sư phụ, người không phải nói

rằng khi ta tu luyện Tứ Phương Quy Tức quyết xong, sẽ có thể hoàn toàn che

đậy được khí cơ của bản thân sao, cho dù có dùng hết sức thi triển công pháp

cũng sẽ không thể nhận ra được tu vi cơ mà? Vì sao Tề sư thúc vừa nhìn đã có

thể nhận ra rồi? Con còn chưa hề vận công nữa mà!”

“Khụ khụ…”

Đan lão trong chiếc nhẫn ho nhẹ một tiếng, dường như có chút ngại ngùng:

“Cái…cái này… Có thể là do hắn thuận miệng nói thôi, không cần để ý.”

“Là thật hay giả vậy?”

Tiêu Phầm có chút nghi ngờ.

Tứ Phương Quy Tức quyết.

Đây là một môn gồm có sự che đậy khí tức của bản thân và ẩn giấu tu vi của

mình, sau khi tu luyện toàn vẹn, có thể che giấu vô cùng thành công, trong tình

cảnh phải dùng hết sức để chiến đấu, cho dù có là tu sĩ Nguyên Anh cũng không

có cách nào nhìn ra.

Phải biết rằng.

Bình thường mà nói.