Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 107: Linh sủng Hàn tinh nữ, Tề Minh lựa chọn môn pháp Kết Đan, Huyết Hầu Yêu Vương




Hàn Tinh Nữ vừa mới xuất hiện, vẫn chỉ là hình thể ấu sinh, dáng người thấp

bé, chỉ tới đầu gối Tề Minh, cả người là Băng Lam sắc, mặc một bộ váy dài,

khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhìn rất tinh xảo đáng yêu, cực kỳ ngoan ngoãn

hành lễ với Tề Minh.

“Ừm.”

Tề Minh khẽ gật đầu: “Rất tốt, ngươi bây giờ vẫn chỉ là hình thể ấu sinh, nhưng

mà lại có thực lực Luyện Khí tầng sáu, vượt xa cả Biên Bức đại yêu, ngươi treo

máy ở ô linh sủng thứ ba để trưởng thành đi.”

“Vâng.” Hàn Tinh Nữ gật đầu.

Xoát!

Bạch quang chợt lóe, Hàn Tinh Nữ biến mất.

Đồng thời, Tề Minh trong lòng vừa động, trực tiếp nạp một trăm vạn viên linh

thạch hạ phẩm.

“Ting!”

“Nạp tiền thành công.”

“Linh sủng: Hàn Tinh Nữ đang trưởng thành dưới trạng thái treo máy có biên

độ tăng trưởng gấp một vạn lần, bởi vì linh thạch dồi dào, xác suất cao sẽ lĩnh

hội được pháp thuật cường đại.”

Nhắc nhở xuất hiện.

Ngày hôm sau.

Giữa trưa.

Lữ Thanh Nhan sáng hôm nay xuất quan, bên này Tề Minh không nhận được

tin tức, nhưng giữa trưa, Lữ Thanh Nhan lại đến cửa bái phỏng.

“Sư tỷ.”

Tề Minh đi ra nghênh đón, trên mặt lộ ra vui mừng, vài lần đánh giá Lữ Thanh

Nhan, nói: “Ngươi xuất quan rồi?”

“Ừm.”

Lữ Thanh Nhan mỉm cười, nói: “Bế quan một năm, đã hoàn toàn khôi phục lại,

mới xuất quan sáng hôm nay, hơn nữa ta phá rồi lại lập, tu vi càng tiến bộ thêm

một bước, đoán chừng lại không lâu nữa, sẽ có cơ hội đột phá đến Xuất Khiếu

cảnh.”

“Chúc mừng sư tỷ.”

Tề Minh thật lòng thật ý chúc mừng.

“Một năm nay ngươi thế nào?”

Lữ Thanh Nhan đánh giá Tề Minh, nhưng không thể nhìn ra được gì, chẳng qua

là cảm thấy một năm không gặp, khí chất sư đệ trở nên càng tự nhiên hiền hoà

hơn, rất khó phán đoán, thậm chí có chút quay trở lại nguyên bản trạng thái.

“Cũng được.”

Tề Minh cười cười: “Đã Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Nhanh như vậy!”

Lữ Thanh Nhan rất khiếp sợ, “Chỉ dùng có một năm, ngươi đã đạt tới Trúc Cơ

hậu kỳ, tốt, tốt lắm, thật không hổ là sư đệ thiên tài của Lữ Thanh Nhan ta.”

“Sư tôn biết chuyện này chưa?”

“Ta còn chưa kịp nói cho sư tôn.”

Tề Minh nói: “Nếu sư tỷ gặp được sư tôn, có thể nói một chút cho sư tôn.”

“Yên tâm.”

Lữ Thanh Nhan nhẹ gật đầu, “Nếu ngươi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, là lúc nên

học môn pháp Kết Đan, bằng không, tu vi sẽ vô pháp tiếp tục tăng lên.”

Sau đó, Tề Minh hàn huyên thêm vài câu với Lữ Thanh Nhan.

Nửa giờ sau, Lữ Thanh Nhan rời đi.

Có lẽ là chuẩn bị nói cho Phùng Tử Mục chuyện Tề Minh đột phá đến Trúc Cơ

hậu kỳ.

Quả nhiên, buổi chiều, Phùng Tử Mục tới Lạc Vân phong, hơn nữa Phong chủ

Miêu Hoành Kiếm cũng tới, Lữ Thanh Nhan đi theo phía sau hai người bọn họ,

ở đằng sau chậm hơn nửa bước chân.

“Tề Minh.”

Phùng Tử Mục trực tiếp mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự đã đột phá đến Trúc Cơ

hậu kỳ sao?”

“Vâng, sư tôn.”

Tề Minh gật đầu: “Là hôm trước mới đột phá.”

“Tốt lắm.”

Phùng Tử Mục nói: “Bây giờ ngươi toàn lực vận chuyển công pháp đi.”

“Vâng.”

Tề Minh trong lòng vừa động, dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Độn Thanh Liên

Kiếm Kinh, mười hai vật phẩm Hỗn Độn Thanh Liên nhanh chóng hiện hóa,

ánh sáng màu xanh nở rộ rực rỡ.

Uỳnh! Uỳnh!

Uy thế Trúc Cơ hậu kỳ được phóng thích.

“Ha ha ha…”

Phùng Tử Mục cười to, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt kích động hoàn

toàn không giấu được: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, không hổ là đệ tử của Phùng Tử

Mục ta.”

“Một năm!”

“Chỉ dùng một năm!”

“Mà đã tới Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Hơn nữa tu luyện còn là Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”

“Tề Minh.”

Phùng Tử Mục nói: “Trong các đệ tử mà vi sư từng thu nhận, ngươi chính là

người có thiên phú tốt nhất, còn khoảng chín năm, đến chân truyền đại bỉ lúc

đó, ngươi nhất định không được bỏ lỡ, với thiên phú của ngươi, nhất định có thể

tỏa sáng rực rỡ, thậm chí có thể được lựa chọn tiến vào Thiên Khải Tiên Sơn để

tu hành.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

“Rất tốt!”

Miêu Hoành Kiếm nhẹ gật đầu: “Tề Minh, ngươi quả là không khiến chúng ta

thất vọng.”

“Đa tạ sư tôn, đa tạ phong chủ khích lệ.”

Tề Minh chắp tay hành lễ nói.

“Nếu ngươi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh cũng

vô pháp tiếp tục tu hành, đã đạt đến cực hạn rồi, cần môn pháp Kết Đan mới

hoàn toàn.”

Phùng Tử Mục nói: “Ngươi lập tức chuẩn bị một chút, cùng vi sư và phong chủ

đến Thanh Vân phong, tới Chân Truyền điện để tuyển chọn môn pháp Kết

Đan.”

“Tuân mệnh.” Tề Minh gật đầu đáp ứng.

Trên thực tế, Tề Minh đã tu luyện Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh, nhưng vì che

giấu tai mắt người khác, quả thực cần phải đến Thanh Vân phong lựa chọn môn

pháp Kết Đan mới được.

“Đệ tử không có gì cần chuẩn bị, hiện tại có thể xuất phát.” Tề Minh lại nói.

“Vậy thì đi thôi.”

Phùng Tử Mục cùng Miêu Hoành Kiếm liếc nhau một cái.

Xoát! Xoát!!

Mấy người Tề Minh cả người hóa thành tia sáng biến mất, rời khỏi Lạc Vân

phong, một năm qua, đây cũng là lần đầu tiên Tề Minh rời Lạc Vân phong.

Mấy phút đồng hồ sau.

Mấy người Tề Minh đã tới Thanh Vân phong, dưới sự chỉ huy của Miêu Hoành

Kiếm và Phùng Tử Mục cùng tiến nhập Chân Truyền điện của Thanh Vân

phong, ở trong đó lựa chọn môn pháp Kết Đan.

Ngay trong lúc Tề Minh lựa chọn môn pháp Kết Đan, ở một nơi khác, trên

Huyết Hầu sơn, cũng đang xảy ra chuyện lớn.

Đại khái giữa trưa, Nguyên Phượng tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn, đến

Huyết Hầu sơn thu thập mười cân huyết hầu tâm huyết, yêu cầu săn giết một

lượng lớn huyết hầu Yêu thú.

Ngoại trừ Nguyên Phượng ra còn có chín đệ tử nội môn khác.

Tu vi cao nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, thấp nhất cũng chỉ có Nguyên Phượng, chỉ

mới Luyện Khí bảy tầng, còn lại đệ tử nội môn yếu nhất cũng đã là Trúc Cơ sơ

kỳ rồi.

Hiện giờ, đã đến Huyết Hầu sơn.

“Nguyên Phượng, tu vi của ngươi quá thấp, nếu như không phải nhiệm vụ tông

môn yêu cầu, chúng ta căn bản cũng không muốn mang ngươi đi cùng, chuyện

này chắc ngươi hiểu.”

“Đến lúc đó đừng gây trở ngại cho chúng ta.”

“Phải có ý tứ, biết trước biết sau.”

“Biết chưa?”

Chung quanh, mấy vị sư huynh sư tỷ trầm giọng quát hỏi.

“Vâng.”

Nguyên Phượng cúi đầu, tuy vậy trong lòng vừa khó chịu vừa không cam tâm,

nhưng tình thế nguy hiểm, Nguyên Phượng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có

thể yên lặng cúi đầu.

Sau mười mấy phút, mấy người Nguyên Phượng gặp phải một bầy huyết hầu

nhỏ, bộc phát chiến đấu, hai bên chiến đấu kịch liệt, Nguyên Phượng đang đánh

nhau với một con huyết hầu, đã hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể chém

chết con huyết hầu này.