Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 106: Linh thiện và linh trù (2)




Bỗng dưng tự nhiên một tia chớp đánh tới pháp khí mà Tề Minh vừa mới luyện

chế ra, lôi quang lấp lóe, hồ điện quang nổ tung, bùm bùm rung động.

Rầm!

Sau đó, lại có một tia chớp đánh xuống.

Đây là Khí kiếp.

Lại còn là hai tia chớp nữa.

Chứng tỏ đây là pháp bảo Trúc Cơ kỳ.

Hơn nữa đã vượt qua rồi.

“Đã xong.”

Tề Minh duỗi tay ra, món pháp khí này rơi vào trong tay, qua loa sơ lược mà

nhìn, cũng chỉ thấy đây là một vật thể có hình ống tròn, toàn thân đen nhánh, có

hoa văn đường vân bao quanh, ống tròn to bằng cánh tay của một đứa trẻ con.

“Ừng ực!”

Nguyên Phượng nuốt nuốt nước miếng một cái, nhận thức của nàng về Tề Minh

lại thêm một cấp bậc mới.

Giỏi thật, lại còn trực tiếp tay không Luyện Khí.

Hơn nữa, cả trước cả sau cũng chưa đến mười mấy phút, đã dùng một khối Mẫu

Tinh thiết luyện chế ra pháp bảo Trúc Cơ kỳ cực phẩm có thể dẫn tới Khí kiếp.

Chuyện này cũng quá kinh khủng rồi.

“Cầm lấy đi.”

Tề Minh tiện tay ném pháp khí này cho Nguyên Phượng, lại giải thích cho

Nguyên Phượng: “Pháp khí này tên là Bạo Vũ Lê Hoa Đồng, là pháp khí dùng

một lần duy nhất.”

“Có nghĩa là chỉ có thể dùng một lần, sử dụng xong thì hỏng.”

“Sau khi hoàn toàn kích phát, có thể bắn ra mười hai vạn chín nghìn sáu trăm

cây châm nhỏ như cọng tóc, tấn công toàn diện và giết chết kẻ thù, uy lực cụ

thể, đến lúc đó ngươi tự mình thử một chút thì sẽ biết.”

“Đa tạ sư thúc.”

Nguyên Phượng vô cùng kích động, hết sức mừng rỡ, nói: “Sư thúc thật tốt, sư

thúc, ta nghe nói ở trên Huyết Hầu sơn có một loại linh tửu, gọi là Huyết Hầu

Tửu, là Huyết Hầu Yêu tộc dùng các loại Linh quả làm ra, mùi vị thơm ngon,

hương vị trái cây nồng đậm, đến lúc đó đệ tử nhất định sẽ mang về cho sư thúc

thưởng thức.”

“Quả thật ta đã lâu chưa uống rượu rồi.” Tề Minh nói.

“Sư thúc, vậy ta xuống núi trước đây.” Nguyên Phượng nói.

“Đi đi.” Tề Minh phất phất tay.

Sau đó, Nguyên Phượng xuống núi.

Trên Lạc Vân phong chỉ còn lại một mình Tề Minh.

“Sư tỷ à sư tỷ.”

Tề Minh nhìn về phía Thanh Vân phong: “Cũng không biết hiện tại thương thế

của ngươi như thế nào, đã bế quan một năm rồi còn không xuất quan, hi vọng

ngươi không sao.”

Trên thực tế, sở dĩ Tề Minh sẽ tương đối chiếu cố Nguyên Phượng và Tiêu

Phàm, đương nhiên không chỉ bởi vì nhàm chán, cũng không phải do Linh thiện

mà Nguyên Phượng làm rất ngon miệng, dù quả thật rất mỹ vị, nhưng chủ yếu

vẫn là do sư tỷ Lữ Thanh Nhan, Tiêu Phàm và Nguyên Phượng dù sao cũng là

đồ đệ của Lữ Thanh Nhan.

Lữ Thanh Nhan bởi vì cứu Tề Minh nên mới bị trọng thương, bế quan cho tới

bây giờ, Tề Minh thân là sư thúc của Tiêu Phàm và Nguyên Phượng, tất nhiên

phải chiếu cố bọn họ một chút.

Chỉ có điều, thực ra Tiêu Phàm luôn có chủ kiến của mình, hơn nữa lại độc lai

độc vãng, nên rất ít khi đến Lạc Vân phong, chỉ có Nguyên Phượng lẻ loi một

mình ở Thanh Vân phong, hơn nữa lại chỉ quen thuộc với mỗi Tề Minh, cho nên

nàng mới thường xuyên đến tìm Tề Minh.

Về phần mấy đệ tử khác của Lữ Thanh Nhan, Tề Minh cũng chỉ biết tên của

bọn họ thôi, còn chưa từng gặp mặt lấy một lần, trên cơ bản đều đã Kết Đan hết

rồi, cũng không cần Tề Minh chiếu cố.

Còn có chính là, sư tôn của Tề Minh, Phùng Tử Mục, cũng chính là Phùng lão.

Hắn tổng cộng thu chín đệ tử chân truyền, hai mươi tám đệ tử ký danh, trong

chín đệ tử chân truyền, Tề Minh là sư đệ nhỏ nhất, tám người khác Tề Minh

chưa từng gặp mặt, chỉ là dựa theo lời sư tỷ nói mà hiểu biết được một số

chuyện.

Về phần hai mươi tám đệ tử ký danh, còn sống chỉ còn lại có tám người.

Lữ Thanh Nhan chính là một trong số đó.

Về phần tám người khác, cũng không ở Thiên Khải tông, mà đang tọa trấn ở

bên ngoài.

Hai mươi đệ tử ký danh khác đều đã chết.

Nguyên nhân cái chết không giống nhau, có người sau khi tìm được hung thủ,

thì hung thủ đã bị Phùng lão tự tay nghiền xương thành tro, cũng có đến giờ vẫn

chưa tìm thấy hung thủ.

Buổi tối.

“Ting!”

“Ngài đã treo máy ở trong phó bản trò Thục Sơn Trấn Yêu Tháp một ngày,

thông quan phó bản một lần, thu hoạch được: một Hàn Tinh Nữ, một vạn viên

linh thạch trung phẩm.”

“Đây là có linh sủng rồi sao?”

Tề Minh ánh mắt nhẹ nhàng sáng lên, có chút vui mừng: “Mất một năm để

thông quan Thục Sơn Trấn Yêu Tháp đã hơn mấy trăm lần rồi, cuối cùng cũng

có một con linh sủng.”

Nhu cầu của Tề Minh đối với linh sủng cũng không phải rất lớn, trước mắt mà

nói, có Hoắc Trường Thanh ở đây, như vậy là đủ rồi, đủ để ứng phó nhiệm vụ

mua sắm linh dược và bán ra Trúc Cơ đan cực phẩm.

Đương nhiên, có thể có được linh sủng mới cũng không có gì là không tốt.

Đạo cụ: Hàn Tinh Nữ.

Giới thiệu: Là yêu ma bị giam giữ trong Thục Sơn Trấn Yêu Tháp, trong truyền

thuyết, Hàn Tinh Nữ là yêu ma biến hóa từ băng tuyết chi tinh mà thành, trời

sinh làm chủ hàn băng chi đạo, có thể đóng băng tất cả mọi thứ mà nàng nhìn

thấy, nhờ đó nâng cao yêu lực của mình.

Còn có truyền thuyết, nàng thuở nhỏ sinh ra và lớn lên ở trong núi tuyết, sau khi

trưởng thành nhất định phải đến nhân gian, đóng băng nam tử nhân loại mà

nàng yêu thương mang về trong núi, hấp thụ tinh khí của hắn trong khi luyện

đan, nếu không hình thể sẽ tiêu tán, trở thành một bông tuyết bay xuống nhân

gian, trăm năm sau mới có thể một lần nữa tụ thành hình. Nội đan của nàng là

kết tinh của băng tuyết, kẻ có được nó có thể tự do ra vào ngọn lửa, làm chủ khả

năng chống lửa, sẽ không gặp phải tai họa cả người bị đốt cháy.

Hàn Tinh Nữ là linh sủng Tinh Anh, có tiềm lực trưởng thành tương đối cao,

sau khi tăng trưởng đến cơ thể hoàn chỉnh, có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh

hậu kỳ.

“Linh sủng Tinh Anh.”

Giọng Tề Minh có chút vui vẻ mừng rỡ nói: “Linh sủng này quả thật rất tuyệt,

thuộc tính trưởng thành cao hơn so với Hoắc Trường Thanh, nếu tăng trưởng

đến cực hạn, có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.”

“Mở ra ô linh sủng thứ ba.” Tề Minh nói.

“Ting!”

“Nạp một vạn viên linh thạch trung phẩm, ô linh sủng thứ ba mở ra thành

công.”

Sau đó, Tề Minh lấy máu nhận chủ, trói buộc Hàn Tinh Nữ thành linh sủng của

mình, có thể hoàn toàn làm chủ sinh tử của Hàn Tinh Nữ, Hàn Tinh Nữ hiện

thân đi ra ngoài.

“Chủ nhân.”