Nhưng mà, mỗi khi nàng tới bái phỏng sư thúc, lần nào sư thúc cũng rảnh rỗi
ngắm hoa ngắm trăng, rõ ràng không hề thấy sư thúc bế quan tu luyện bao giờ.
Hiển nhiên chỉ là quá lười nên ở mãi trên núi không muốn xuống dưới.
“Ngươi không chăm chỉ tu luyện, mà lại tới đây làm gì?” Tề Minh hỏi.
“Sư thúc.”
Nguyên Phượng cười hì hì nói: “Gần đây ta mới học được một cách nấu nướng
mới, cho nên mới nghĩ tới sư thúc ngươi một mình ở Lạc Vân phong, chắc chắn
sẽ rất nhàm chán, thế nên cố tình tới đây giúp sư thúc giải buồn.”
“Giải buồn thì không cần, trước tiên để ta xem xem ngươi học được phương
thức nấu ăn gì.” Tề Minh ra hiệu nói.
“Dạ vâng.” Nguyên Phượng thật nhanh gật đầu.
Sau đó, nàng lấy từ trong túi trữ vật ra mấy món đồ làm bếp, ở ngay trước mặt
Tề Minh bắt đầu nấu, nguyên liệu nấu ăn mà nàng dùng là gà Ngọc Phượng tươi
sống thơm ngon, còn có các loại phụ liệu vừa có linh lực lại đặc biệt, cùng thủ
pháp nấu nướng Linh trù, nguyên liệu nấu ăn trong tay của nàng tung bay lên
xuống.
Không bao lâu, Tề Minh đã ngửi thấy một mùi thơm khiến người ta phải mê
muội.
Rõ ràng, Tề Minh vẫn luôn ở Lạc Vân phong, trên cơ bản là không ra ngoài,
Huyết Sát Quỷ Vương, Hoắc Trường Thanh mấy người bọn họ cũng không có
cách nào liên lạc với Tề Minh, hơn nữa ở Huyền giới lại không có mấy cái
phương thức giải trí như ở Trái Đất.
Cho nên, Tề Minh mỗi ngày thật ra rất nhàm chán.
Có lúc, Tề Minh còn nhàm chán đến nỗi nhìn trời ngẩn người.
Hồi đầu, mỗi lần Nguyên Phượng tới Lạc Vân phong, Tề Minh cũng không hề
quá kháng cự, coi như là tìm một người nói chuyện cho đỡ chán vậy, còn có thể
từ Nguyên Phượng biết được một vài chuyện giữa chúng đệ tử Thanh Vân
phong, cũng coi như là có thể giết một ít thời gian.
Cho đến một lần, Nguyên Phượng chia sẻ cho Tề Minh một món ăn tên là: linh
thiện Cá hấp núi sông.
Tâm hồn ăn uống của Tề Minh thức tỉnh.
Phải biết rằng dù sao Tề Minh cũng có tiếng là một thành viên của Đế quốc háu
ăn, nên tâm hồn ăn uống là không thể thiếu, chỉ là lúc trước biểu hiện không rõ
ràng mấy mà thôi.
Hiện tại, trong lúc vô tình Tề Minh đã nghiện Linh thiện có hương vị tươi ngon
đó, mà Linh thiện thì chỉ có Linh trù mới có thể nấu được thôi.
Mỗi một món Linh thiện không chỉ có hương vị ngon miệng, hơn nữa còn vượt
qua cả các món mỹ thực mà Tề Minh đã từng ăn trước kia, vả lại còn có các
công hiệu khác biệt nữa.
Khi Nguyên Phượng còn ở vương triều Nguyên Thịnh đã từng tiếp xúc với Linh
trù, mặc dù đó chỉ là linh trù cấp thấp nhất, nhưng Nguyên Phượng vẫn biết nấu
vài món linh thiện, tất cả đều là để cho Tề Minh nếm một lần.
Về sau, Nguyên Phượng nhận được sự chỉ bảo của Tề Minh, dù là chỉ thuận
miệng vài câu, Nguyên Phượng đã thông suốt đột phá, mà Tề Minh lại là sư
thúc của Nguyên Phượng, còn là đệ tử chân truyền nữa.
Cho nên, Nguyên Phượng vì lấy lòng Tề Minh, đã bỏ ra rất nhiều thời gian
nghiên cứu linh thiện, trở thành một Linh trù sư, hiện tại nàng đang nấu chính là
linh thiện nàng mới học được.
Tên là: Phượng Cầu Hoàng.
Tên cũng khá hay.
Thật ra chính là Gà nướng nguyên con.
Chẳng qua chỉ là gà nướng nguyên con phiên bản Tu Tiên giới.
“Sư thúc.”
Nguyên Phượng đã làm xong món Phượng Cầu Hoàng vàng kim rực rỡ, đưa
đến trước mặt Tề Minh, có một mùi hương thấm đẫm lòng người chui vào trong
mũi Tề Minh: “Mời ngài thưởng thức.”
“Được.” Tề Minh đương nhiên sẽ không khách sáo, hưởng thụ món Phượng
Cầu Hoàng này, cũng chính là gà nướng nguyên con phiên bản Tu Tiên giới,
vào miệng mỹ vị giòn tan, thịt thơm ngon nhiều mỡ, tựa như các loại hương liệu
gia vị đều thấm vào bên trong thịt vậy.
Chỉ hai chữ thôi: Mỹ vị!
“Cũng được.”
Tề Minh ăn xong, khóe miệng vẫn còn đọng lại lớp dầu mỡ, lại thuận miệng
phê bình vài câu.
“Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì?” Tề Minh nói.
“Không có chuyện gì ạ.”
Nguyên Phượng ngoan ngoãn nói: “Chỉ là có chút nhớ sư thúc, hơn nữa mới
học được món mới, nên muốn làm cho sư thúc ăn, thật sự không có việc gì.”
“Không có việc gì à.”
Tề Minh ăn xong lau miệng sạch sẽ, linh lực quét qua, dầu mỡ với bụi bẩn trên
người biến mất: “Vậy ngươi xuống núi đi, sư thúc ngươi là ta đây muốn bắt đầu
tu luyện.”
“Sư... Sư thúc…”
Nguyên Phượng mong đơi mà nhìn Tề Minh, “Ta là đệ tử nội môn, hôm qua
nhận được nhiệm vụ của tông môn, ta phải đi Huyết Hầu sơn làm nhiệm vụ.”
“Huyết Hầu sơn rất nguy hiểm.”
“Ta chỉ là một Luyện Khí tầng bảy nhỏ bé, nếu không cẩn thận không chừng sẽ
chết ở Huyết Hầu sơn, thật ra ta chết cũng không sao, nhưng mà sau này người
nào sẽ làm linh thiện cho sư thúc đây.”
“Sư thúc…”
“Loại chuyện thế này ngươi nên đi tìm sư tỷ của ta mới đúng.” Tề Minh nói.
“Sư tôn đã bế quan một năm không đi ra ngoài rồi.” Nguyên Phượng nói.
“Đã bế quan một năm rồi?”
Tề Minh sửng sốt một chút: “Lâu như vậy.”
Hiển nhiên, lần trước Lữ Thanh Nhan vì cứu Tề Minh mà dẫn đến pháp bảo bản
mệnh bị hao tổn, cho nên bế quan tu luyện, cho tới bây giờ đã một năm rồi cũng
không có dấu hiệu xuất quan.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Minh có chút lo lắng.
“Đúng vậy ạ.” Nguyên Phượng nhẹ gật đầu.
Xoạt!
Một lúc sau, Tề Minh vung tay phải lên, từ trong túi trữ vật lấy ra một vật liệu
hình thoi có kích thước bằng lòng bàn tay, lơ lửng treo giữa không trung trong
lòng bàn tay hắn, trào ra Hỗn Độn Thanh Viêm.
Chẳng qua là, Hỗn Độn Thanh Viêm lúc này lại ẩn ẩn hiện ra một tầng kim
quang như có như không, cảm giác như một loại đạo vận huyền ảo, chỉ là thực
khó bị phát hiện, cần có tu vi cao thâm mới có thể cảm ứng được.
Đạo cụ: Mẫu Tinh thiết.
Giới thiệu: Đây là một loại tài liệu Luyện Khí cực kỳ hiếm có.
“Luyện.”
Tề Minh dùng tay Luyện Khí, dưới Hỗn Độn Thanh Viêm, Mẫu Tinh thiết bị
nung khô rồi nhanh chóng hòa tan, loại bỏ tạp chất, chỉ để lại là bộ phận tinh
thuần nhất.
“Ngưng.”
Tề Minh trong lòng vừa động, đã huy động thiên địa tự nhiên đạo vận, dung
nhập với uy năng của Hỗn Độn Thanh Liên kiếm đạo, kết hợp lại cùng nhau,
luyện chế thành một pháp khí.
Cả trước cả sau, cũng không quá mười mấy phút, pháp khí này đã luyện chế
xong.
Một lúc sau, ở trên bầu trời xuất hiện một đóa mây đen.
Rầm!