“Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh đã được treo máy tu luyện bốn ngày dưới trạng
thái tăng tốc một vạn lần, ngài đã thành công thể ngộ đạo của thiên địa tự nhiên,
cảm nhận được sự hùng vĩ của thiên địa tự nhiên, Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh
đã chính thức nhập môn.”
“Đây là…”
Tề Minh mừng rỡ, “Rốt cục nhập môn, đây chính là biến hóa do tư chất tăng lên
đem tới sao? Treo máy liên tục thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng nhập môn
rồi.”
Không thể không nói. Loại cảm giác này giống như là cuối cùng cũng chấm
dứt.
Uỳnh uỳnh!
Quả nhiên.
Tề Minh bước vào trong một loại trạng thái rất huyền diệu, thể ngộ sự huyền bí
của Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh, cảm ngộ đạo của thiên địa, say mê trong đó.
Không bao lâu sau, Tề Minh tỉnh lại.
Chỉ có điều
Tề Minh vẫn chưa đạt đến Kết Đan cảnh, bởi vì Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh
chỉ mới là nhập môn, chứ không phải đã được luyện thành công, vì thế sẽ không
có khả năng đột phá.
Nhưng cho dù mới chỉ là nhập môn, cũng đã mang đến cho Tề Minh sự biến
hóa rất lớn.
Ví dụ như.
Khí chất của Tề Minh hiện tại phát sinh biến hóa cực lớn, nó trở nên tự nhiên
hơn, giống như đã dung nhập vào thế giới này, trở thành một phần của thế giới.
Giơ tay nhấc chân cũng có một loại đạo vận tự nhiên.
“Nếu Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh đã nhập môn, vậy thì khoảng cách đột phá
không còn xa nữa.” Tề Minh nói. “Tiếp tục treo máy tu luyện Kim Đan Đại Đạo
Chân Kinh.”
“Ting!”
“Do tư chất của kí chủ tăng lên, hao phí dùng để treo máy tu luyện giảm mười
lần, mỗi mười linh thạch hạ phẩm có thể tăng tốc độ treo máy tu luyện gấp đôi.”
“Tốt quá ha.”
Tề Minh ngày càng hài lòng, “Đây chính là lợi ích do tư chất tăng lên mang tới,
linh thạch tiêu hao cho treo máy tu luyện đều hạ thấp rất nhiều.”
Trong thời gian kế tiếp, Tề Minh đều không rời khỏi Lạc Vân Phong nửa bước,
ba vị trí của phần mềm treo máy thì chỉ có Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh đang
treo máy tu luyện, hai vị trí còn lại đều luôn để trống.
Hiện tại Tề Minh đã là Đan Kiếp Trúc Cơ đan sư, đã có thể luyện chế ra Trúc
Cơ đan cực phẩm, còn có linh thạch tiêu hao cho treo máy tu luyện giảm xuống
rất nhiều, nên cuối cùng hắn cũng không cần phải lo lắng linh thạch không đủ
dùng.
Cùng với đó, mỗi ngày thông quan phó bản Thục Sơn Trấn Yêu Tháp có thể thu
được một trăm vạn linh thạch hạ phẩm cùng với nhiều thứ khác, có công pháp,
có pháp thuật, cũng có pháp bảo, còn có đủ loại vật liệu luyện chế.
Mặc dù trong khoảng thời gian sau này, những pháp thuật nhận được từ phó bản
Thục Sơn Trấn Yêu Tháp không mạnh lắm, Tề Minh cũng không có quá nhiều
hứng thú tu luyện. Nhưng mà, các vị trí treo máy còn lại vẫn trống không, linh
thạch trong tay Tề Minh dần dần đều dùng không hết, vì thế, hắn dứt khoát tu
luyện toàn bộ pháp thuật.
Bất tri bất giác, chính Tề Minh cũng không biết bản thân mình đã tu luyện bao
nhiêu loại pháp thuật.
Có rất nhiều loại: trị liệu, vây khốn, công kích, phòng ngự, trận pháp…
Trong chớp mắt. Xuân đi đông tới. Thời gian đã qua một năm.
Hiện tại, Tề Minh không chỉ là Đan Kiếp Trúc Cơ Đan Sư, hắn còn là đỉnh cấp
Trúc Cơ Trận Pháp sư và Khí kiếp Trúc Cơ Luyện Khí Sư. Bởi vì bị cảnh giới
của bản thân kiềm hãm, ba cái chức nghiệp này đều bị kẹt ở cấp độ này, không
thể tăng lên được nữa.
Cảnh giới phân chia của Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư đại khái
đều giống nhau, chủ yếu căn cứ vào cảnh giới tu vi mà phân chia cấp bậc.
Chỉ có điều.
Mỗi cảnh giới lớn của Luyện Đan Sư phân thành bốn cấp độ nhỏ là: đan văn,
đan vân, đan linh, đan kiếp.
Mỗi cảnh giới lớn của Trận Pháp Sư phân thành bốn cấp độ nhỏ là: sơ cấp,
trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.
Mỗi cảnh giới lớn của Luyện Khí Sư phân thành bốn cấp độ nhỏ là: khí văn, khí
vân, khí linh, Khí kiếp.
Thời gian một năm, Tề Minh thay đổi rất nhiều.
Ngày hôm đó. Vẫn giống như thường lệ. Bên trong Lạc Vân Phong.
Chỉ có bốn người Hoắc Trường Thanh, Huyết Sát Quỷ Vương, còn có Biên Bức
đại yêu và Tề Minh sống ở đó, mà Huyết Sát Quỷ Vương và Biên Bức đại yêu
thậm chí còn chẳng thể gọi là người được.
Tề Minh thực ra rất nhàn nhã.
Ở Thiên Khải Tông. Bởi vì có đại trận hộ tông tồn tại, Tề Minh lại là đệ tử chân
truyền của Thanh Vân Phong, địa vị và thân phận rất cao, cho nên chỉ cần hắn
không ra ngoài lượn lờ lung tung mà ngồi im trong động phủ, thì trên cơ bản sẽ
không gặp phải nguy hiểm gì.
Sự tình trước kia chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Không thể không nói, Lạc Vân Phong rất yên tĩnh.
“Sư thúc.”
Từ dưới chân núi truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Nha đầu này lại tới.”
Tề Minh lắc đầu.
Phải biết rằng, ở thời điểm một năm trước, Lữ Thanh Nhan nhận hai đệ tử là
Tiêu Phàm và Nguyên Phượng, Tề Minh là sư thúc của bọn họ, còn là đệ tử
chân truyền. Cho nên, hai người họ thỉnh thoảng sẽ chạy tới Lạc Vân Phong
thỉnh giáo Tề Minh.
Trọng yếu nhất chính là, sau khi Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh của Tề Minh đã
trải qua nhập môn, còn mỗi ngày treo máy tu luyện, lĩnh ngộ đối với Kim Đan
Đại Đạo Chân Kinh càng ngày càng mạnh. Tầm nửa năm trước, Tề Minh rảnh
rỗi đến nhàm chán tùy ý chỉ điểm cho Nguyên Phượng mấy câu, kết quả làm
cho Nguyên Phượng khai ngộ ngay tại chỗ, tu vi đột phá, hiện tại đã là Luyện
Khí tầng bảy.
Ngoài ra còn có.
Trong thâm tâm Tề Minh có loại dự cảm, Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh có lẽ sẽ
đột phá ở mấy ngày này.
“Bái kiến sư thúc.”
Nguyên Phượng đã lên tới, nàng cực kỳ ngoan ngoãn hành lễ với Tề Minh, đôi
mắt to tròn đen láy liếc nhìn Tề Minh một cái, thật ra ở trong lòng lại nghĩ tới
rất nhiều chuyện.
Đã qua một thời gian dài tiếp xúc như vậy rồi.
Nguyên Phượng cảm thấy vị sư thúc trước mặt này cái gì cũng tốt, tính cách tốt,
tu vi cao, dáng vẻ đẹp trai, nói chuyện còn rất dịu dàng, tùy ý chỉ bảo vài câu
cho mình, cũng giúp mình thông suốt đột phá.
Khuyết điểm duy nhất, chính là quá lười.
Đã một năm rồi, sư thúc vẫn không thèm xuống núi lấy nửa bước.
Nếu như là bế quan mà nói thì còn có thể hiểu được.
Suy cho cùng, mỗi lần người tu hành bế quan tu luyện, tu vi càng cao, thời gian
bế quan lại càng lâu, đến cảnh giới cao thâm, một lần bế quan có khả năng hơn
mấy chục thậm chí tới trăm năm cũng không chừng.