Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Kỳ thực Lạc Man không muốn mang theo Lý Sư Sư là thật lòng muốn tốt cho nàng ta.
Theo nàng biết, không bao lâu nữa, Lý Sư Sư sẽ gặp Hoàng thượng.
Chính là Hoàng thượng đó! Thử nghĩ xem, đến lúc đó, Lý Sư Sư tuy rằng không được vào cung, nhưng sự sủng ái của Tống Huy Tông đối với nàng thì đến cả Hoàng hậu trong cung cũng không thể so sánh được ấy chứ? Cho dù nàng ta không muốn ở cùng hoàng đế, theo nàng nhớ thì cuối cùng cũng sẽ đi theo Yến Thanh!
Như vậy thì cuộc sống lang bạt khắp nơi như Lương Sơn thì tốt hơn biết bao nhiêu đúng không?
Chủ yếu là nếu như Lý Sư Sư không thể thông đồng cùng Tống Huy Tông thì Lương Sơn chiêu an thế nào đây! Tất cả mọi thứ sẽ đi lệch quỹ đạo đó?!
Lạc Man đau đầu muốn chết.
Nhưng mà nhìn Lý Sư Sư đáng thương vô cùng cũng không thể không quan tâm, chỉ có thể quyết đoán ra tay, sau đó nhanh chóng đóng gói hành lý, thừa dịp người ta chưa kịp phản ứng chuồn đi, giấu Võ Nhị Lang và Lâm Xung ở dưới xe ngựa, nàng và Lý Sư Sư làm bộ như ra khỏi thành dâng hương, nhẹ nhàng chuồn êm.
Vừa ra khỏi thành, Lạc Man lập tức kéo Võ Tòng từ dưới xe lên, kiểm tra miệng vết thương, phát hiện không bị vỡ ra mới thở phào, nhưng vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Võ Tòng.
Nàng thì đang khẩn trương lo lắng xoay quanh, Võ Tòng lại đang hai tay gối đầu dựa lưng có vẻ rất đắc chí.
Khuôn mặt tươi cười, đôi mắt như hạt lưu ly đen nhánh bóng loáng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng không hề che dấu tình ý chăm chú nhìn Lạc Man khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Võ Tòng nhìn hai má Lạc Man phủ rặng mây hồng thì trong lòng ngứa ngáy, bàn tay to duỗi ra kéo nàng ôm trong lòng: “Bao giờ thì chúng ta thành thân?”
Đôi mắt hắn không hề chớp nhìn nàng chăm chú..
Lạc Man lúng túng, cả người cứng lại không muốn chạm vào ngực hắn, nhìn người đàn ông trước mặt không dấu được đắc ý thì chỉ bĩu môi nói: “Chờ lúc nào tâm tình của muội tốt một chút rồi hãy nói đi!”
Võ Tòng lập tức suy sụp: “Nương tử, muội còn chưa nguôi giận sao!” Hắn cũng đã ăn gừng nhiều ngày như vậy rồi còn chưa được sao!
Lạc Man liếc hắn nói: “Gọi ai là nương tử chứ? CCô nương đây còn chưa thành thân đâu? Đừng có mà gọi bậy! Vô duyên vô cớ gọi bậy hạ thấp giá trị con người của bản cô nương!”
Nhìn vẻ mặt nàng đắc ý tựa như con mèo Ba Tư kiêu ngạo chuyên gây họa trong Dịch Xuân Các làm cho người ta vừa tức giận lại vừa yêu thương, Võ Tòng nhịn không được mạnh mẽ nghiêng người cắn một cái lên môi nàng, nghiến răng nói: “Muội còn nghĩ tới giá trị con người gì chứ?! Ta nói cho muội biết, muội sống là người của Võ Tòng ta! Chết cũng là ma của Võ Tòng ta! Đàn ông khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lạc Man bỗng chốc ngây ngẩn cả người, hắn dám phi lễ nàng!
Đúng là… Đúng là…
Ngượng quá đi mà!
Gò má Lạc Man nóng lên, hung dữ đẩy hắn lao ra ngoài.
Trong xe, Võ Tòng sững sờ tựa vào toa xe, theo bản năng chép miệng, dường như đã hiểu ra cái gì.
Lạc Man lao ra khiến đám đánh xe tự dưng biến thành ba người.
Lâm Xung tự nhận bản thân là đàn ông, theo lý thường phải làm người đánh xe, hiển nhiên sẽ không đi vào.
Lạc Man mới ra, cũng không nghĩ sẽ quay trở vào ở chung cùng nam nhân lưu manh kia.
Lý Sư Sư muốn đi vào, đáng tiếc bị Lạc Man lạnh lùng liếc mắt một cái liền cứng người, chỉ có thể tủi thân lui ở càng xe.
Ba người quả thật có hơi chật, nhưng mà để cho Lâm Xung đi vào, bọn họ cũng sẽ không biết đánh xe!
Thôi bỏ đi, chật thì cho nó chật luôn, Lạc Man cũng giả ngu ngồi ở đó.
Lâm Xung bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực thu nhỏ thân thể cao lớn lại.
Một chuyến xe chạy này quả thật rất mệt mỏi, chờ tới lúc nghỉ ngơi, thân mình cả ba người bọn họ đã tê rần.
Lạc Man đi sắc thuốc, vừa trở về liền thấy Lý Sư Sư tươi cười nằm bên người Võ Tòng trò chuyện vui vẻ, nhất thời bước chân ngừng lại trực tiếp thay đổi phương hướng ngồi xuống bên người Lâm Xung.
“Đại ca, huynh có tính toán gì không?” Lạc Man làm như không có việc gì hỏi.
Nhớ tới mục đích tới kinh thành, Lâm Xung rầu rĩ thở dài: “Còn có thể làm sao bây giờ, trở về Lương Sơn! Nhưng còn mọi người, có tính toán gì không!” Võ Tòng đã trở thành tội phạm truy nã, nghĩ tới chắc cũng không thể trở về huyện Dương Cốc được nữa rồi. Đều là hắn gây phiền toái cho bọn họ!
Lâm Xung áy náy nhìn nàng.
Lạc Man lạnh nhạt cười “Ca ca không cần áy náy, vừa hay chúng ta có thể cùng đường.” Cũng chỉ là một lệnh truy nã mà thôi, nàng cũng không để tâm. Lên Lương Sơn cũng không sao, mấu chốt là sau này. Nếu như Tống Giang vẫn là đương gia, như vậy chắc chắn sẽ chiêu an, đến lúc đó, tên Võ Tòng sẽ có trong danh sách đó, chỉ có điều lại có một thân trong sạch!
Nhưng hiện nay nàng lo lắng là Lý Sư Sư lại đi cùng bọn họ, Tống Giang làm sao chiêu an đây?
Bên này hai người nói chuyện ăn ý, bên kia ánh mắt Võ Tòng đã trừng muốn rớt ra ngoài!
Lạc Man này có ý gì chứ? Nam nữ khác biệt có hiểu hay không vậy? Gần Lâm Xung như vậy làm gì chứ?
Còn dám cười với hắn ta nữa kìa?
Đúng là có cái có thể nhịn lại có cái không thể nhịn mà!
Bình dấm chua trong lòng Võ Nhị Lang lại nghiêng, vọt một cái đứng lên, trái phải uốn éo chen vào giữa Lâm Xung và Lạc Man, cười hề hề hỏi: “Hai người vừa rồi nói cái gì thế, nói vui vẻ như vậy?”
Gì chứ, ông đây bị thương như vậy, Lạc Man nàng không ngoan ngoãn đi qua hầu người đàn ông nhà mình, còn ở đó lời nói nhỏ nhẹ cùng nam nhân khác trêu đùa gì chứ?
“Không nói gì…” Lạc Man nhẹ nhàng nói, mặt nàng mang theo tươi cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm Lý Sư Sư ở xa xa.
“Không nói cái gì vậy sao muội vui vẻ như vậy chứ?” Võ Tòng bất mãn nói, không phải trả lời có lệ với hắn chứ?!
Quả nhiên, vợ mình là không thể bớt lo, một khắc cũng không thể buông lỏng! Võ Tòng âm thầm nghĩ.
Nhìn Lý Sư Sư đang ở xa xa hờn dỗi, phiền chán lúc trước của Lạc Man liền biến hư không, nàng cười tủm tỉm vỗ đầu Võ Tòng: “Ta và Lâm đại ca nói cùng đi Lương Sơn! Huynh có vui không?”
Võ Tòng trực tiếp lôi kéo tay nàng nắm chặt, mắt cũng không chớp nói: “Chỉ cần nàng ở cùng ta, đi đâu đều được!”
Lạc Man tươi cười cứng đờ, thằng nhãi này lại bám người! Quả thực là ghê tởm chết người không đền mạng mà!
Tất cả đều là công lao của Dịch Xuân Các.
Vài ngày nay, Võ Tòng nằm trên giường dưỡng thương, không có việc gì tai toàn dán trên vách tường.
Mưa dầm thấm đất, lời ngon tiếng ngọt đương nhiên là học không ít.
Lúc lên xe, căn cứ vào ý thức cách xa nguy hiểm, Võ Tòng chết sống không ngồi trong xe, vì thế cuối cùng thành Lâm Xung và Lý Sư Sư ở bên trong nghỉ ngơi, Võ Nhị Lang và Lạc Man đánh xe, thay phiên nhau.
Võ Tòng một tay cầm dây cương, một tay ôm eo nhỏ vợ mình, cảm thấy cuộc sống sung sướng quá mà!
Trời trong xanh, không khí tươi mát, trước mắt mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, quả thực muốn vĩnh viễn dừng ở thời khắc này!
Trong xe, Lý Sư Sư cảm thấy không vừa ý!
Từ nhỏ nàng sống ở thanh lâu chưa từng ăn khổ như thế này, chỉ là bị đánh bị bỏ đói cũng chưa bao giờ phải xa nhà thế này.
Nhưng mà bây giờ, ngồi xe ngựa đã một ngày, mông nàng đã đau tới phát điên!
Lâm Xung lại không thích nói chuyện.
Lạc Man không muốn quan tâm nàng.
Thật vất vả mới nói được hai câu cùng Võ Tòng, người đàn ông kia vừa thấy vợ đã ngoắt đuôi chạy qua.
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà trong lòng nàng thật sự rất hâm mộ!
Nàng đã từng làm mọi cách đùa giỡn Võ Tòng, nói muốn làm thiếp của hắn nhưng hắn từ chối.
Nàng vĩnh viễn nhớ nam nhân lạnh lùng khi lộ ra dịu dàng, ánh mắt hắn nhìn phương xa như thấy được người ngày đêm mong nhớ, trong mắt kìm lòng không đậu mang theo ý cười: “Ta cả đời này chỉ cưới một nữ nhân, cũng chỉ đối tốt với cô gái ấy! Đây là hứa hẹn của ta với nàng, cũng hứa hẹn với chính bản thân mình.”
“Nàng xinh đẹp hơn ta sao? Hay là chàng chê ta không trong sạch? Nàng dịu dàng sao? Cầm kỳ thư họa đều hiểu ư?” Lý Sư Sư ghen tị hỏi.
Võ Tòng cười xòa nói: “Dịu dàng?” từ này có liên quan tới Lạc Man sao?
“Không! Ta yêu nàng chẳng phải vì bề ngoài của nàng hay là cầm kỳ thư họa gì đó, ta yêu nàng là vì chính là nàng. Mặc kệ là khuyết điểm hay là ưu điểm, ta đều thích. Ta cũng không nói rõ được, nhưng chính là một loại cảm giác, cô muốn một người, luôn nghĩ tới một người, chỉ cần cùng người đó ở cùng nhau, đi bất kỳ nơi nào, sống như thế nào cũng đều vui vẻ. Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc vui vẻ, ta làm gì cũng đều cam tâm tình nguyện.”
Vẻ mặt hắn quá mức dịu dàng, ánh mắt hắn quá mức chung tình, Lý Sư Sư rốt cục ý thức được, hắn là nam nhân nàng muốn, đáng tiếc nàng không phải nữ nhân hắn muốn.
Vì thế chỉ đành phải buông tha, phái người thông báo Lạc Man.
Chờ thấy được Lạc Man, nàng mới thực sự buông tha.
Võ Tòng ở trước mặt nàng hoàn toàn khác biệt với ở bên người Lạc Man, trong mắt hắn căn bản chỉ có nữ nhân này.
Lý Sư Sư ảm đạm thất vọng đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến, trừ bỏ Võ Tòng chẳng lẽ không có nam nhân khác sao?
Nàng không tin Lý Sư Sư nàng tìm không thấy một nam nhân tình đầu ý hợp?
Nam nhân! Nam nhân! Lý Sư Sư đặt ánh mắt ở trên người Lâm Xung đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng rồi! Lâm Xung chẳng phải cũng là một nam nhân tốt đó sao?!
Nhìn kỹ, Lâm Xung này dáng người cũng khôi ngô, ngôn hành cử chỉ giống như người khiêm tốn, một chút cũng không hề kém Võ Tòng đâu!
Với mục tiêu cả đời là phải gả cho một nam nhân tốt – Lý Sư Sư nháy mắt tâm động!
“Lâm đại ca! Huynh muốn uống nước hay không?” Lý Sư Sư khẽ cắn môi, mỉm cười chủ động xuất kích.
Lâm Xung mở to mắt, mỉm cười lắc đầu: “Không cần. Đa tạ Lý cô nương.”
“Ai da, chúng ta đều là người một nhà! Lâm đại ca không cần khách khí, cứ gọi Sư Sư là được rồi!” Lý Sư Sư tươi cười như hoa nói, tươi cười xán lạn đâm mù mắt Lâm Xung.
Hắn có phần không được tự nhiên dịch người, cười gượng hai tiếng.
“Lâm đại ca, không bằng huynh giới thiệu một chút về Lương Sơn được không?” Lý Sư Sư là loại người nào, chính là làm nghề giúp người giải buồn đó, nhanh chóng tìm một cái đề tài trọng tâm mà Lâm Xung cảm thấy hứng thú lại không thể cự tuyệt, giống như lúc lơ đãng ngồi lại gần.
Lâm Xung cười gượng lại xê dịch, nói: “Lương Sơn sao, có rất nhiều huynh đệ, đều giống như người một nhà…”
Bên ngoài xe, Lạc Man không nói gì lắc đầu, Lý Sư Sư này lại bắt đầu đùa giỡn Lâm Xung. Nhưng mà cũng tốt, chỉ cần nàng không đánh chủ ý lên Võ Tòng thì sao cũng tốt hết. Dù sao Lâm Xung cũng là người độc thân, chỉ cần nàng có thể đả động hắn, nàng còn vui vẻ tác thành đó!
Võ Tòng không hề quan tâm động tĩnh bên trong xe, tâm tư của hắn đều trên người trắng trắng mềm mềm thơm thơm trong ngực rồi.
Thừa dịp Lạc Man chuyên tâm nghe người ta nói chuyện trong xe, Võ Tòng vụng trộm ôm nàng sát lại bên người thêm chút nữa, chờ Lạc Man phản ứng được thì từ lúc đầu là hai người ngồi dựa vào nhau đã biến thành nàng trực tiếp ngồi trong lòng hắn.
Trong khi giãy chết, phía dưới còn có gì đó cứng rắn chọc vào mông của nàng, khiến nàng thấy kỳ lạ.
Lạc Man không được tự nhiên xoay người, ngẩng đầu, Võ Tòng chính một bộ nghiêm trang, khuôn mặt lạnh lùng đánh xe.
Không phải là nàng suy nghĩ nhiều chứ? Lạc Man xấu hổ nghĩ.
Hình như mấy ngày hôm trước bọn họ còn nước lửa bất hòa, bây giờ có phải tiến triển quá nhanh rồi hay không?
Trong lòng Lạc Man cảm thấy quái dị, đang muốn bảo muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác ấm áp tập kích trên ngực.
Nàng giật mình cúi đầu, bàn tay to màu lúa mạch của Võ Tòng bám chặt vào ngực trái của nàng.
Nửa người trái của nàng lập tức trở nên nóng bỏng, tim cũng đập bang bang nhảy loạn.
Theo bản năng ngẩng đầu, Võ Tòng vẫn ánh mắt không chớp, lạnh lùng dị thường chuyên tâm đánh xe, nhưng dưới lại mũi chảy ra hai vết máu khả nghi.
Dây thần kinh có tên là lý trí trong đầu Lạc Man phựt một cái đứt đoạn, vung tới một quyền nổi giận nói: “Dám can đảm giả chết đùa giỡn lão nương, chết đi!”