*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Mê dược của sườn núi Chữ Thập đúng là danh xứng với thực, vì để ngừa vạn nhất nên Lạc Man cố tình còn thả hai túi, Thi Ân và Võ Tòng ngủ một giấc đã là hai ngày rồi, khiến cho bọn hạ nhân lo lắng vô cùng.
Đương nhiên sốt ruột nhất vẫn là đám thê thiếp của Thi Ân, Lạc Man nói là đi ra ngoài chút, kết quả là một đi không trở lại, các nàng hỏi qua hạ nhân mới biết được Lạc Man đã vỗ mông chạy mất rồi! Nhất thời như mây đen che kín đỉnh đầu.
Đây là tình huống gì vậy chứ?
Không phải là nương tử của Võ tráng sĩ sao?
Vì sao Võ tráng sĩ đang bất tỉnh nhân sự mà nương tử của hắn đã chạy trước rồi?
Chẳng nhẽ Võ nương tử là bị cướp về? Không phải là cam tâm tình nguyện?
Tập thể thê thiếp Thi gia hoàn toàn hóa đá!
Tất nhiên Thi Ân cũng có ý nghĩ như vậy, hắn uống không nhiều nên trên cơ bản là tỉnh dậy cùng với Võ Tòng.
Võ Tòng vừa mở mắt ra liền biết việc không ổn, nhưng vẫn có một chút hi vọng chờ mong mà hỏi Lạc Man ở đâu, nhưng khi nhìn đến sắc mặt đồng tình của nhóm hạ nhân cũng liền hiểu rõ!
Lạc Man! Nàng thật sự làm chuyện tốt rồi! Võ Tòng nắm chặt mép giường, hàm răng nghiến chặt, mây đen che phủ trên mặt.
Bất chợt cạch một tiếng, giường làm bằng gỗ Lê Hoa thượng phẩm vậy mà bị hắn ‘nhẹ nhàng’ bẻ mất một miếng!
Thi Ân nuốt nuốt nước miếng, vừa định khuyên giải hắn hai câu, Võ Tòng đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Thi huynh có thể vẽ tranh chứ?”
Thi Ân bị hắn trừng, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, lời nói đến miệng cũng quên mất, chỉ có thể gật gật nói: “Vẽ được…”
“Tốt!” Võ Tòng hô lên một tiếng, bật người nhảy xuống giường, kéo Thi Ân đi ra ngoài cửa: “Đi, nhanh tới thư phòng giúp ta vẽ một bức…”
Thi Ân cảm giác tay như bị kìm sắc kẹp chặt, bị hắn một mạch lôi ra ngoài.
Võ Tòng không hề chần chừ, vừa ra lệnh cho Thi Ân vẽ hai bức chân dung của Lạc Man, một là nam trang một là nữ trang, vừa cố tình dặn dò quản gia đi mua cho hắn chút đồ.
Buổi trưa, tất cả công tác chuẩn bị đã được xếp ổn thỏa, Võ Tòng vác một gói đồ, bảo Thi Ân đưa một con ngựa, chuẩn bị ra ngoài truy bắt nương tử chạy trốn.
Thi Ân lúc này cũng không biết nói gì cho phải, lúc đầu hắn cũng là thật lòng đồng tình với Võ Tòng, bị thê tử kê đơn rồi chạy mất, mặc kệ chuyên xảy ra, đây vẫn là chuyện không nam nhân nào có thể tha thứ!
Nhưng mà khi nghe tới những thứ mà hạ nhân làm theo yêu cầu của Võ Tòng là một bộ dây xích tay, Thi Ân chỉ cảm thấy giống như có sấm sét bổ xuống đầu cháy khét cả trong lẫn ngoài: “Võ huynh, dây xích tay này…”
Thi Ân không thể tin nhìn chằm chằm thứ nắm trong tay Võ Tòng.
Mấy thứ này hắn biết rất rõ, mỗi tên tội phạm quan trong trong nha môn hầu như tất cả đều có một cái thì phải.
Đúng vậy, đó chính là còng tay tội phạm, nhưng dây nối giữa hai cái còng được làm dài hơn bình thường.
Mà làm cho hắn kinh ngạc hơn nữa là khuôn mặt Võ Tòng lại tỏ ra vô cùng thỏa mãn nữa chứ, hắn cầm lấy dây xích tay thưởng thức một phen, hắn còn dùng một ánh mắt có thể nói là vô cùng dịu dàng cẩn thận xem xét dây xích tay, còn khen không dứt miệng: “Không tồi không tồi! Thợ làm vô cùng kéo léo tinh tế, rắn chắc nhẹ nhàng. Tốt lắm, tốt lắm!”
Thi Ân dùng ánh mắt kinh sợ nhìn hắn: “Võ huynh, sẽ không phải là huynh muốn…”
Muốn gì sao! Võ Tòng cảm thấy mĩ mãn, ôn hòa nhìn Thi Ân gật đầu nói: “Không sai. Tính tình nương tử của ta có chút bướng bỉnh, chắc sẽ thích phần lễ vật này đây!”
Ta cho nàng chạy! Lấy cái này khóa nàng lại! Xem nàng lại chạy thế nào! Ánh mắt Võ Tòng phát ra ánh sáng, hung tợn nghĩ.
Cả người Thi Ân nổi đầy da gà, trong lòng xem Võ Tòng giống như kẻ biến thái chuyên gây tai họa.
Giờ đây hắn cũng không dám lại tiếp tục kết giao, vẫn là nên nhanh chóng tiễn bước ôn thần này đi mới là tốt nhất!
Hắn ta lắp bắp nói: “Vậy… Đệ đệ chúc ca ca… Vạn sự như ý…” Lạc cô nương, chạy mau đi!
Võ Tòng nghe vậy thì vô cùng cao hứng, vừa lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nhận lời chúc của huynh đệ! Sắc trời không còn sớm, ta phải lên đường thôi!” Lại chậm trễ, Lạc Man lại không biết chạy đi đường nào nữa.
Thi Ân liên tục chắp tay: “Ca ca đi thong thả…” Ngài đi nhanh đi! Đi luôn đừng quay lại là tốt nhất!
Võ Tòng đáp lễ lại, cầm bảo bối cưỡi trên con ngựa cao to tiến trên con đường truy thê!
Bên kia, Lạc Man ra roi thúc ngựa ra khỏi thành, một đường chạy vội không ngừng nghỉ tới buổi chiều cũng tới một thành trấn khác.
Trong lúc chiều tà, những tia nắng yếu ớt màu vàng của mặt trời sắp xống núi chiếu xuống màu xanh của ngói lưu ly, phản xạ ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt, óng ánh trong suốt, làm cho người ta vô cùng yêu thích.
“Quả nhiên là Lưu Ly các! Đúng là danh xứng với thực!” Lạc Man khen ngợi, hôm nay liền nghỉ ngơi ở đây đi!
Lạc Man giao ngựa cho tiểu nhị, bước thẳng tới lầu hai.
Lúc này cũng chưa tới giờ cơm, người trên lầu cũng không nhiều lắm, chỉ có một người đàn ông mặc áo xanh ngồi gần cửa sổ.
Lạc Man liếc hắn một chút, mặc áo dài xanh đầu đội nón vải trắng, nhã nhặn lễ độ, vừa nhìn liền biết là văn nhân, nàng bĩu môi, tìm một góc ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, người đến ăn ngày càng nghiều, lầu hai cũng dần dần ngồi đầy người, hầu như mỗi bàn đều ngồi đầy người trờ bàn của nàng và văn nhân kia.
Lạc Man đã gọi vài món, cũng đã được mang lên, nàng thu hồi ánh mắt bắt đầu vùi đầu khổ ăn.
“Khách quan, mời ngài lên lầu hai…” Giọng nói nịnh nọt của tiểu nhị từ cầu thang truyền đến.
Lạc Man tò mò quay đầu, tiểu nhị đang dẫn một gã đàn ông cao lớn rắn chắc chậm rãi đi tới.
Nam nhân không đến 1 thước 8, mắt sáng như đuốc, mặt chữ Quốc (国), mặt mày chính khí.
Lạc Man mở to mắt nhìn, xém chút là phun hết cơm trong miệng!
Là hắn! Gã nhỏ con bắt cóc nàng!
Trong lòng Lạc Man run lên, vội vàng cúi đầu, ra sức và cơm vào trong miệng.
“Hôm nay khách nhân không ít, khách quan, hay là phiền ngài có thể ngồi chung bàn được không?” Tiểu nhị tiếp tục nịnh nọt.
Tay đang và cơm của Lạc Man run lên, ngồi chung bàn sao? bây giờ chỉ thừa lại bàn của nàng cùng nam nhân kia là còn chỗ trống thôi! Ngồi chung cái đầu người ấy!
“Cũng tốt.” Nam nhân chậm rãi nói.
Tay Lạc Man lại run lên.
“Hay là ngài có thể ngồi bên cửa sổ? Phong cảnh nơi này cũng rất được!” Tiểu nhị cười nói.
Gã ta không lên tiếng, hai mắt như đuốc nhìn một vòng quanh đại sảnh.
Lạc Man liên tiếp ra sức và cơm vào miệng, không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không, cảm giác ánh mắt của gã nhìn tới chỗ nàng hình như tạm dừng một giây.
Oan gia ngõ hẹp mà!
Không ngờ bọn họ lại có ngày còn gặp lại!
Ánh mắt Lạc Man hơi nheo nheo.
Dường như đợi qua một lúc, giọng nói của nam nhân chậm rãi vang lên: “Cũng được!”
Tiếng bước chân ngang qua nàng đi tới trước mặt.
Lạc Man thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm treo lơ lửng ở cổ họng rốt cục được thả xuống, lúc này mới cảm giác được ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà cứng ngắc.
Nàng duỗi duỗi ngón tay, lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cũng đúng thôi, lần trước nàng mặc nữ trang, nam nhân có thể là không nhận ra.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?” Gã chắp tay hỏi văn nhân kia.
“Tại hạ Tống Giang.” Văn nhân ôn nhã đáp.
Tống Giang?
Lạc Man kinh ngạc ngẩng đầu, là Hô bảo nghĩa – Tống Giang sao?
Hình như cảm thấy được ánh mắt của nàng, Tống Giang hơi hơi quay đầu, cười với nàng.
Đúng rồi.
Do chỗ ngồi của nàng chỉ thấy được một bên mặt của hắn không chú ý tới hình xăm trên trán. Nam tử khí chất dịu dàngận nho nhã, trên cằm có để chòm râu, thoạt nhìn tao nhã, thật sự là không thể tưởng tượng được khi nổi giận lại có thể giết chết thê tử của mình.
Lạc Man theo bản năng cười lại, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nhưng mà, cái này cũng có quan hệ gì tới nàng đâu?
Vội vàng ăn xong cơm, Lạc Man lặng lẽ vén màn, lên ngựa vội vàng chạy đi.
Từ khi gặp lại gã kia, trong lòng nàng luôn có loại cảm giác bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Mà giác quan thứ sáu của nàng luôn chính xác.
Thà rằng tin là có còn hơn là không tin.
Nàng giết tiểu đệ của người ta, làm hỏng việc tốt của người ta, lúc này không trốn, còn chờ người ta tới bắt nàng sao?!
Lạc Man phóng ngựa chạy như điên, chỉ chốc lát sau liền ra khỏi thành.
Ngoài thành lại vô cùng hoang vu, lúc này, màn đêm lặng lẽ tiến đến, giống như được trùm một tấm màn đen bóng, trước tầm mắt chỉ nhìn thấy một mảng âm u mờ ảo.
Đột nhiên, Lạc Man kéo mạnh cương ngựa, tay trái sờ đoản đao gắt trong giày, lạnh lùng nhìn bên trái nói: “Là ai? đi ra!”
Phía trước là bóng đêm âm u, mờ mờ ảo ảo, yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên trong bụi cây có một bóng dáng, giống như một quái thú đang giương nanh múa vuốt đang giấu mình trong bóng đêm.
Tim Lạc Man đập như sấm, rút ra đoản đao, không chớm mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Giống như có cái gì động đậy, chậm rãi, chậm rãi tới gần, cuối cùng lộ ra khỏi bóng đen dày dặc.
“Ha ha…” Bóng đen cười nhẹ, tiếng cười đột ngột vang lên trong yên tĩnh có vẻ càng thêm đáng sợ “Ta đã coi thường ngươi rồi! Không cần hỏi, lão nhị khẳng định bị ngươi giết rồi?” Gã ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt sắc bén.
“Một khi đã như vậy, chúng ta gặp lại cũng là duyên phận. Không bằng ngươi cũng đi cùng hắn vậy!”