Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 70




Đây là một quán trà với lối trang trí cổ điển trang nhã, hiện là buổi trưa nên kha khá người ghé quán ăn uống. Phần Kiều và Cao Lăng chọn vị trí cạnh cửa sổ, hàng dây leo xanh mướt quấn trên vách ngăn chạm trổ tinh xảo, kéo cửa chớp lại, dây leo xanh ngăn cách hai người với thế giới.

Tuy quán bật điều hòa nhưng lạnh hơn khi nãy rất nhiều, mười ngón tay ẩn dưới găng tay lạnh cứng.

Ly trà xanh nóng hôi hổi, lá trà lượn lờ trên tách sứ trắng muốt, hơi ấm bốc lên dày đặc.

Hai người trầm mặc, hơi nóng tản hết thì Cao Lăng mới mở lời.

“Mẹ xin lỗi, Kiều Kiều”.

Giọng nói âm trầm níu chặt Phần Kiều, cô không phân biệt được đây là lời xin lỗi sáo rỗng hay vẫn là một sự đau khổ hối hận không nói nên lời.

“Mẹ không phải một người mẹ tốt” – Cao Lăng siết chặt tách, mười khớp ngón tay trắng toác.

Đúng là bà không phải người mẹ tốt, thời gian chạy trốn bà luôn nhung nhớ Kiều Kiều vô hạn, Phần Kiều là máu mủ duy nhất của bà trên thế giới này. Cho dù Phần Kiều dần không quấn quýt nhưng bà vẫn luôn nhớ đứa con gái nhỏ ghé đầu vào vai làm nũng.

Một năm trôi qua, bà không ngừng thầm nhủ bản thân quá sáng suốt khi không đưa Phần Kiều theo. Bà không để lại bao nhiêu nhưng ít nhất có thể đảm bảo Phần Kiều đủ ăn đủ mặc, không cần theo bà phiêu bạt, lang thang vô định, nơm nớp lo sợ.

Ở nơi đất khách quê người, bà đã xem tin tức và trực tiếp trận đấu của Phần Kiều. Từ nhỏ con bé đã yêu thích bơi lội, bà biết, nhưng sau khi ba nó qua đời thì Phần Kiều chưa một lần xuống nước. Ngay thời điểm phát sóng trận đấu, Cao Lăng không dám tin vào hai mắt mình. Bà không biết ai cứu vớt Phần Kiều nhưng giây phút đó bà vô cùng biết ơn họ.

Từ khi Cao Lăng rời khỏi Vân Nam, Phần Kiều càng trầm tính, hầu như không nói năng với ai. Con bé lủi thủi cô đơn, thân là mẹ như bà cũng không thể nói chuyện với Phần Kiều. Cao Lăng linh cảm Phần Kiều mắc bệnh tự kỷ, có điều chính sự ra đi của bà đã trả niềm đam mê bơi lội và sự tự do cho Phần Kiều.

Đó là niềm vui duy nhất le lói trong những tháng ngày đau khổ trốn chui trốn nhủi ở nơi xa lạ.

Tuy nhiên, ngày quay về Đế Đô, người Cao Lăng không ngờ nhất giúp gột bỏ lớp vỏ của Phần Kiều là Cố Diễn.

Bà từng hận Cố Diễn tận xương tủy, ba Phần Kiều vì cậu ta mà chết, tập đoàn họ Phùng bị cậu ta ép vào bước đường cùng, vậy mà cậu ta đã cứu Phần Kiều một mạng.

Bà hận cậu ta, nhưng không chỉ thế, sự thù oán còn xen lẫn cảm kích.

Bà biết ơn Cố Diễn.

Biết ơn Cố Diễn vì đã cho Phần Kiều một cuộc sống bình thường, giúp con bé yêu đời trở lại, thoát khỏi bóng tối bi thương.

Căn bản Cao Lăng không được phép trở về.

Thế mà bà đã nhặt nhạnh tất cả may mắn, đổi lấy cơ hội dõi theo Phần Kiều từ xa, không phá vỡ sự bình yên của con bé cũng được. Rốt cuộc, bà vẫn phạm sai lầm.

Phần Kiều đang ngồi ngay trước mặt, vươn tay là có thể chạm vào cô bé đáng yêu gọi mẹ năm nào. Phần Kiều đã trưởng thành một cô gái tràn đầy sức sống, da dẻ trắng trẻo, tinh tế không thừa nét nào, hệt một khuôn từ bà đúc ra.

Nếu không xảy ra tất cả biến cố này, hai mẹ con sẽ như bao gia đình hạnh phúc bình thường khác. Mà bây giờ, Phần Kiều ngồi đối diện, ánh mắt tràn ngập xa cách.

Có lẽ Phần Kiều mãi mãi không bao giờ tha thứ cho bà.

Nghĩ một hồi, trái tim Cao Lăng hẫng một nhịp, không thở nổi.

Phần Kiều yên lặng lắng nghe Cao Lăng, ánh nhìn một mực dừng trên bàn tay Cao Lăng siết chặt tách sứ.

Bàn tay ấy từng là bàn tay thon búp măng, an nhàn sung sướng không tỳ vết.

Bàn tay ấy giờ đấy trầy xước vết to vết nhỏ, có vết đã mờ, những vết nông sâu khác nhau vừa đóng vảy.

“Vì sao xước như vậy?”.

Gì chứ?.

Cao Lăng không biết Phần Kiều đang hỏi gì, nhìn theo ánh mắt Phần Kiều dừng trên tay mình mới hiểu ý Phần Kiều hỏi lý do tay bà bị thương.

Cao Lăng gượng gạo thu tay, một thời gian lưu vong khiến bà không thể nhàn nhã như xưa nữa, chỉ là trong ánh nhìn ngạc nhiên ấy còn xen lẫn sự chua xót càng làm bà ngượng ngập.

Một tội phạm truy nã hèn mọn sao xứng với đôi mắt đau lòng một đứa con dành cho một người mẹ.

Huống hồ bà vốn không đủ tư cách làm mẹ.

Cao Lăng im lặng, Phần Kiều không thể đoán được.

Phần Kiều yên lặng hồi lâu, lâu đến mức đầu phát đau, ù đi. Thời gian trước cô căm giận Cao Lăng cực độ, cô nghĩ cả đời không thể bỏ qua cho bà. Tuy vậy, ở thời điểm hiện tại, Phần Kiều ngỡ đã trôi qua một đời, cô không thể nhớ và cũng không muốn nhớ những tổn thương bà gây ra.

Vì sao Phần Kiều không thể căm ghét bà? Có lẽ vì Cao Lăng – người vứt bỏ cô cũng sống không ổn?

Giờ phút này, Phần Kiều bình tâm đến lạ.

Cô ngẩng đầu, thấy Cao Lăng kinh ngạc nhìn chằm chằm cổ mình.

Khi vào quán, bên trong đã bật điều hòa nên Phần Kiều cởi khăn quàng, để lộ mặt dây chuyền giày pha lê nhỏ.

Đó là di vật ba gửi Cố Diễn, Cố Diễn trả cho Phần Kiều, vì sao Cao Lăng nhìn đăm đăm vào nó?.

“Mẹ nhìn gì vậy?” – Phần Kiều nhíu mày.

“Phần Kiều, sao con giữ chiếc vòng này?” – Ánh mắt Cao Lăng kinh hãi, không dám tin.

“Đây là dây chuyền con đưa cho ba, vì sao lại không thể ở đây?”.

“Cảnh sát đưa cho mẹ, rõ ràng mẹ đã từ chối….”- Cao Lăng lắc đầu liên hồi, sắc mặt tái nhợt.

Vòng cổ kia là sau khi ba Phần Kiều trúng đạn ngã xuống, ngay lúc chứng kiến cảnh tượng thảm thương đó, bà đã quyết định từ bỏ, từ chối nhận di vật cảnh sát trả. Chính là hiện tại nó đang ngang nhiên nằm trên cổ Phần Kiều.

“Cảnh sát?” – Phần Kiều hỏi lại.

“Chiếc vòng này Cố Diễn đưa cho con” – Phần Kiều nhíu mày. “Chắc mẹ biết anh ấy, anh ấy là bạn của ba”.

“Cậu ta nói với con vậy à?” – Cao Lăng kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Vẻ mặt Cao Lăng cam chịu, cố nén tức giận, Phần Kiều liếc mắt đã nhận ra.

“Mẹ tức giận à? Vì sao chứ? – Phần Kiều thăm dò bà, hỏi.

Chắc chắn Cao Lăng biết Cố Diễn, song khi nhắc đến anh, vì sao đôi mắt Cao Lăng bừng bừng lửa giận?

Cao Lăng cứng nhắc siết chặt tách sứ, kìm nén oán thán.

Không thể để Phần Kiều biết sự thật.

Thoạt nhìn Cố Diễn đối xử với Phần Kiều tốt, nhưng nếu con bé biết chân tướng sự việc thì tuyệt nhiên không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nếu con bé phát điên với Cố Diễn…. Cậu ta vốn dĩ chẳng dư thừa tình cảm để phân phát, vậy liệu cậu ta có để yên cho Phần Kiều không?

Phần Kiều rất nhạy cảm với cảm xúc con người, Cao Lăng thoáng chốc do dự, cô biết ngay.

“Mẹ và anh ấy có gì khúc mắc sao?”.

“Không có” – Cao Lăng nuốt nghẹn hàng vạn hàng ngàn câu hỏi vào lòng, bình tĩnh trả lời.

“Mẹ nói dối” – Phần Kiều chắc nịch.

“Đúng, mẹ thừa nhận, mẹ với Cố Diễn từng ….” – Cao Lăng hít sâu một hơi, nói tiếp. “Cậu ta thao túng Phùng thị phá sản, Phùng An bị tống vào tù là do cậu ta”.

Chính vì Phùng An bị bắt giam nên bà phải cuốn gói lẩn trốn, kết cục là bị truy nã tới giờ.

Phần Kiều ngầm hiểu, im lặng một hồi, hỏi tiếp: “Còn dây chuyền thì sao?”.

Cao Lăng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, không trả lời.

“Mẹ thật sự đã thấy dây chuyền từ cảnh sát sao?” – Phần Kiều tập trung vào đôi mắt của bà, mạnh mẽ áp chế.

“Không phải, mẹ chỉ nghe bọn họ nhắc đến thôi. Có lẽ mẹ hiểu sai ý cảnh sát, chắc không phải món này”.

Nhiệt độ trong quán tăng thêm, lời Cao Lăng làm Phần Kiều váng đầu sắp vỡ, suy nghĩ bị tắc nghẽn. Cô lắc lắc đầu muốn bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Phần Kiều giơ tay xem giờ, đã sắp đến bữa tối, Cố Diễn sẽ đợi cô ăn cùng ở phủ đệ.

“Mẹ” – Phần Kiều bất giác gọi bà.

“Kiều Kiều….” – Cao Lăng kinh ngạc, muôn vàn giọt lệ tuôn rơi lã chã, bà không bao giờ nghĩ mình được nghe Phần Kiều gọi “mẹ” lần nữa.

“Sau này mẹ định thế nào?” – Phần Kiều tạm dừng một lát, nói tiếp. “Mẹ sẽ tiếp tục cuộc đời vô định thế này à?”.

Cao Lăng lúng túng trước câu hỏi nan giải, bà mấp máy, không nói nên lời.

“Con đã tìm hiểu những vụ án tương tự trước đây, mức án tối đa là ba năm. Nếu mẹ tự thú và trả lại số tiền biển thủ thì có lẽ sẽ được giảm án” – Phần Kiều bình tĩnh phân tích.

Có thể vì bên cạnh Cố Diễn một thời gian hoặc được anh ảnh hưởng ít nhiều nên vô hình trung tính cách cũng đồng hóa theo. Nếu là quá khứ thì Phần Kiều tuyệt đối không thể điềm nhiên khuyên Cao Lăng tự thú.

Tuy nhiên, đối với Cao Lăng thì đây quả thật là biện pháp tốt nhất so với việc lẩn trốn khắp nơi.

Bà thật sự không tưởng tượng viễn cảnh một cô công chúa nhỏ không am hiểu sự đợi đã trưởng thành thế này chỉ sau một năm xa mẹ.

Có phải việc bà rời đi đã ép con bé tự mình bước đi đúng không? Giọng Cao Lăng nghẹn ngào, song mọi thứ cứ mắc kẹt trong cuống họng, từng cơn từng cơn trào ngược.

Không phải Cao Lăng không hiểu ý Phần Kiều, bà khựng vài lần trước khi mở miệng gọi: “Kiều Kiều….”.

Bà đã chịu được cuộc đời lên voi xuống chó thì hà cớ gì bà phải tái hôn để không dám ngẩng cao đầu chứ?.

Ngày đầu tiên xa chạy cao bay, bà đã tự vấn bản thân câu này.

Ban đầu ngày qua ngày Cao Lăng luôn khẳng định mình không sai, cục diện hôm nay đều bởi vận mệnh bất công với bà.

Quãng ngày trốn chạy ngày một dài, bà không có thân phận, không dám liên hệ với người nhà hay bạn bè, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không thể gặp, sự hối hận mới từ từ nhen nhóm.

Cao Lăng bắt đầu suy xét mọi thứ, chắc là ngay từ đầu bà đã quyết định sai.

Mọi chuyện đều vì bà mải mê đuổi theo cuộc sống xa hoa phù phiếm, sợ hãi ánh mắt khác thường người đời đối đãi với mình.

Ngày dài đêm trôi, sự ân hận lớn dần như một quả cầu tuyết lăn từ đỉnh núi, bà điên rồ mua vé máy bay về nước, tới khi hoàn hồn thì đã đặt chân xuống Đế Đô.

Cao Lăng không dám quấy nhiễu cuộc sống Phần Kiều, đành đứng dõi theo con gái từ phía xa xa.

Tách sứ đã lạnh ngắt, lá trà lơ lửng ở giữa, hóa thành một khối lạnh lẽo giữa lòng bàn tay.

Cao Lăng trầm mặc lúc lâu, cuối cùng ngước mắt đối diện Phần Kiều, trịnh trọng quyết định: “Kiều Kiều, mẹ sẽ nghiêm túc cân nhắc”.

......

Phần Kiều ra về, Lâu Thanh dẫn đầu đoàn người lặng lẽ đứng chờ từ trước.

Lâu Thanh cúi người, nói: “Cô Phần Kiều, bạn học của Cô đã về nhà”, báo cáo xong trả máy ảnh cho Phần Kiều.

Phần Kiều nhận lấy, tay còn lại siết chặt khăn quàng cổ.

Bên ngoài gió thổi lớn, xoa xù mái tóc cô, trời lạnh làm đầu óc mê man chợt thông suốt hơn một chút. Phần Kiều lại nghĩ đến sợi dây chuyền Cao Lăng nói.

Phần Kiều vói tay vào trong, chạm vào nó.

Ngoại trừ nó, ba chưa từng đeo bất kì sợi dây nào.

Phần Kiều cảm nhận được, dường như Cao Lăng vẫn giấu diếm điều gì đó. 

Hiện tại, bà đang giấu cô chuyện gì?.