Tiêu rồi……
Nháy mắt đầu óc Phần Kiều trống rỗng, hai má cô đỏ bừng. Phần Kiều chết trân tại chỗ, dĩ nhiên không dám quay đầu.
Cô lén dò theo ánh sáng liếc về phía cửa quán, ba bóng người sững sờ ở đó.
Haizzz, Phần Kiều lập tức thu mắt về.
“Cố Diễn….” – Phần Kiều nắm chặt vạt áo anh, hơi căng thẳng, không biết phải làm gì.
Lần đầu tiên mối quan hệ của hai người được công khai, anh từng xuất hiện với thân phận bạn ba, có phải bọn họ nghĩ Phần Kiều cố ý giấu diếm không?
Phần Kiều có rất ít bạn, cô hơi lo một chút.
“Kiều Kiều, mọi người chờ em lâu rồi” – Mắt Cố Diễn lấp lánh nụ cười nhạt, anh xoa đầu cô.
“Ôi chết…..” – Phần Kiều choàng tỉnh, nhanh chóng buông tay, rời khỏi vòng ôm anh.
“Cái xoa đầu chết người[1]
[1]: Gốc là 摸头杀, một thuật ngữ internet với ý nghĩa ai đó chạm đầu một cô gái và “giết chết” cô ấy trong vài giây. Đây được xem là tuyệt chiêu với sức công phá cao, thường được dùng để an ủi khi cô gái buồn, tủi thân, lo lắng… Với chỉ số cưng chiều tận năm sao, đây chính là đòn đánh gục biết bao trái tim cô gái.
Thấy Cố Diễn dịu dàng vuốt tóc Phần Kiều, La Tâm Tâm thấp giọng cảm thán, trái tim chìm vào một bể tình. Ngay lúc Cố Diễn nhìn sang, cô nhanh chóng cúi đầu, giả bộ dạng “cái gì em cũng không nhìn thấy…”
Lần họp lớp ở nhà hàng, La Tâm Tâm đã bất cẩn khiến Phần Kiều uống say, ánh mắt lạnh băng của anh vẫn khiến cô nơm nớp sợ hãi.
La Tâm Tâm đã nhận ra từ lâu nên không ngạc nhiên mấy, nhưng Kiều Mãng và Bàng Địch vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
Đèn đường mờ mờ tỏ tỏ lại rõ mồn một cảnh Phần Kiều vùi đầu vào vòng tay người đàn ông.
Người đàn ông rất cao, vì đứng khá xa nên hai người không nhìn rõ mặt, nhưng có thể mường tượng được anh ấy anh tuấn, cao quý nhường nào.
Bàng Địch nghiêng người thì thầm với La Tâm Tâm: “Phần Kiều hẹn hò rồi sao? Cậu ấy giỏi giữ bí mật quá, mình hoàn toàn không nhận ra chút gì luôn….”.
“Đó là đàn anh Cố Diễn” – La Tâm Tâm thành tâm nhắc nhở cho Bàng Địch tò mò.
“Cố Diễn?!” – Bàng Định hốt hoảng, căng mắt nhìn kĩ, quả thật dáng người giống vài phần. Trước đây kiểu gì cô cũng không ngờ người đàn ông bảo bọc Phần Kiều chính là Cố Diễn.
“Cố Diễn không phải bạn ba Phần Kiều sao?” – Bàng Địch hỏi, vẫn cảm thấy mông lung. Trông hai người thân mật đến thế khiến cô không ngăn được bản thân suy đoán lung tung.
“Có gì kì đâu?” – La Tâm Tâm nhún nhún vai. “Cậu nghĩ đàn anh lớn hơn mình bao nhiêu tuổi?”.
Đúng vậy.
Bàng Địch cẩn thận suy xét, thật ra Cố Diễn không hơn các cô đây bao nhiêu tuổi, chính vì thành công gọi tên anh quá sớm, giống như vị thần sừng sững trong lòng mỗi người. Cho nên khi thấy Phần Kiều và Cố Diễn ôm nhau mới kinh ngạc thế.
Bàng Địch quay sang thăm dò sắc mặt Kiều Mãng, phát hiện cậu ấy vẫn thản nhiên như thường.
Bình tĩnh vậy… Suy ra cuối cùng chỉ có cô kinh ngạc thôi sao?.
Bàng Địch nhìn thẳng, bĩu môi, hai người đó đã đi về phía này.
Phần Kiều chỉ cao đến lồng ngực Cố Diễn, không ngờ sự chênh lệch này có thể hài hòa vô cùng. Chân Cố Diễn dài nên anh cố ý thả bước chậm để đi cạnh Phần Kiều, hai người như kim đồng ngọc nữ bước ra từ trong truyện.
Cố Diễn càng đến gần, La Tâm Tâm càng cứng người. Cô sợ Cố Diễn phát hiện mình là người cợt nhả, không nghiêm túc, sẽ làm hư Phần Kiều.
“Tâm Tâm, sao mọi người ra đây” – Phần Kiều dừng lại, mũi chân di di xuống mặt đất, màu hồng phủ trên mặt như hoa đào tháng ba, vừa mịn màng vừa tươi đẹp. Không biết ráng hồng có phải vì gió đông không, Phần Kiều vẫn mắc cỡ.
“Lên hết món rồi mà cậu vẫn chưa về nên tụi mình ra ngoài xem thử….” – La Tâm Tâm ngập ngừng trước mặt Cố Diễn, lễ phép lên tiếng: “Chào anh ạ”.
Bàng Địch và Kiều Mãng bắt chước La Tâm Tâm, đồng thanh.
Cố Diễn gật nhẹ đầu tỏ ý chào, đưa áo khoác vắt trên tay cho Phần Kiều, nói tiếp: “Không cần khách sáo, tôi chỉ đem áo khoác đến cho Phần Kiều thôi”.
Dù ở đâu, Cố Diễn luôn khiến người khác cảm thấy bị uy hiếp, sau khi anh xuất hiện, cả phòng bốn người lập tức nghiêm nghị hơn hẳn.
Cuộc sống của Cố Diễn và các cô cách nhau quá xa, với bối cảnh truyền kỳ, nhân vật rõ ràng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết lại đang đứng trước mặt một cách chân thật. Những kích động và hưng phấn vốn dĩ chỉ còn sự sợ hãi không dám lớn tiếng.
Cố Diễn liếc mắt là nhận ra ngay: “Cảm ơn các em, Phần Kiều đã làm phiền mọi người chăm sóc nhiều rồi”.
“Không phiền không phiền” – Ba người liên tục xua tay, kinh hãi.
Cố Diễn không muốn phá hỏng bầu không khí giữa mọi người, khó lắm Phần Kiều mới ra ngoài chơi. Anh cúi đầu xem đồng hồ, tiện thể nói: “Còn sớm, mọi người chơi vui vẻ, chốc nữa tôi còn cuộc họp, không quấy rầy nữa”.
Dứt lời, anh cúi đầu xoa xoa đầu Phần Kiều, ôn tồn dặn dò: “Kiều Kiều, ăn xong anh sẽ đến đón em”.
“Dạ”.
Phần Kiều trả lời dứt khoát. Đây là buổi tụ tập của phòng 301, ngay cả La Tâm Tâm cũng không đưa người nhà đến, Phần Kiều không thể vô tư bảo Cố Diễn ngồi vào bàn được.
Cố Diễn xoay người rời đi, ba người vội vàng cúi chào, đồng loạt chào: “Anh Cố đi thong thả”.
Dáng người anh cao lớn nổi bật giữa màn đêm, mỗi một bước chân là sự oai phong lẫm liệt ngấm sâu trong mạch máu.
Mãi đến khi Cố Diễn ngồi gọn vào chiếc Maybach, La Tâm Tâm mới thở hắt một hơi nhẹ nhõm: “Chân nhũn hết rồi, đàn anh đáng sợ quá….”.
“Đáng sợ vậy sao?” – Phần Kiều khó hiểu, cô không thể nhớ mình có sợ Cố Diễn đến “nhũn chân hết rồi” không.
......
Cả bốn gọi một nồi lẩu uyên ương, vài quả ớt đo đỏ ùng ục ùng ục quay tròn trên nước lẩu trắng sữa, vài cọng rau xanh và sách bò thoắt ẩn thoắt hiện, khắp quán tràn ngập mùi thơm. Mọi người nói chuyện ồn ã, nhưng chính vì vậy đã bật lên không khí ăn lẩu đặc trưng.
Gió thổi lồng lộng bị chắn ngoài khung cửa, khuôn mặt thực khách rạng rỡ nhễ nhại mồ hôi, thế nên cứ xắn cao tay áo, cột tóc tiếp tục thưởng thức.
Phần Kiều không đói lắm, nhưng mùi hương và màu sắc vô cùng hấp dẫn, cô ăn mấy gắp, đầu lưỡi hơi hơi tê rát, thịt heo mềm nhũn trượt vào cổ họng khiến người ta sung sướng thỏa mãn.
Học chung với nhau một học kỳ, mấy cô gái chưa từng ngồi ăn một bữa cơm trọn vẹn, vì thế cũng nói chuyện nhiều hơn.
Thậm chí Kiều Mãng còn giúp Bàng Địch rót một ly nước, Bàng Địch ngỡ ngàng suýt tưởng mình đang nằm mơ.
Sinh viên vào được Sùng Văn có một điểm chung đó là mỗi người có thế mạnh riêng. Một nhóm sinh viên đáng tự hào, thuận miệng nói một hai câu đã có thể trò chuyện bất tận về những chủ đề khác nhau, bắt đầu một khoảng thời gian vui vẻ.
Thời gian càng muộn, những thực khách đã ăn uống no say, lục tục tính tiền ra về, tiếng động ầm ĩ dần lắng dịu.
Kiều Mãng buông đũa, ngồi thẳng người, lúc này mới nói: “Thật ra hôm nay mình cũng có chuyện muốn nói với các cậu”.
“Chuyện gì vậy?” – Kiều Mãng cực kì nghiêm túc, giống đang công bố một sự kiện trọng đại. La Tâm Tâm khó hiểu, mở miệng hỏi trước.
“Mình phải nghỉ học” – Kiều Mãng khựng một chút, cực lực trấn tĩnh nói những lời còn lại: “Xin lỗi vì không thể học cùng mọi người hết bốn năm đại học”.
Kiều Mãng chấn động mọi người với hai câu nói gọn lỏn. Ba người trợn mắt há mồm, không nói được một lời nào.
Đây là Sùng Văn, Sùng Văn đó, không phải một trường đại học hạng ba, hàng năm có bao nhiêu người đổ mồ hôi sôi nước mắt muốn được ngôi trường lẫy lừng nhất nhận vào, vậy mà Kiều Mãng muốn nghỉ học?.
“Vì sao?” – Bàng Địch hoài nghi chính mình nghe lầm. “Vì đợt thi hôm nay cậu không làm bài được à…..”.
“Không phải’ – Kiều Mãng ngắt lời Bàng Địch. “Mình vẫn làm bài được, nhưng mình buộc phải nghỉ vì lí do khác”.
“Ba mình bị bệnh, mình không còn thời gian đi học nữa, mình phải kiếm tiền” – Kiều Mãng bình tĩnh, đây là lần đầu cô nhắc tới gia đình mình.
Bàng Địch và La Tâm Tâm không biết gia cảnh Kiều Mãng, chỉ biết cậu ấy liều mạng giành học bổng bằng được. Không những thế, Kiều Mãng chăm chỉ kiếm tiền, điều kiện gia đình tuy không đầy đủ nhưng không đến nỗi bỏ học.
“Nhưng không phải nếu tốt nghiệp Sùng Văn thì tiền lương càng cao sao? Vì sao phải nghỉ học giữa chừng? Thành tích cậu tốt như vậy….” – La Tâm vẫn cố gắng khuyên nhủ, muốn Kiều Mãng đổi ý.
“Tình trạng ba không đợi mình tốt nghiệp được” – Kiều Mãng vô cùng kiên định, khuôn mặt bình thản thường ngày bỗng phảng phất cô đơn.
Giữa ba người, người không muốn nghe tin Kiều Mãng nghỉ học nhất phải kể đến Phần Kiều.
Cô bất an loay hoay trên ghế, âu sầu nhìn vào mắt Kiều Mãng: “Không phải cậu còn anh trai sao? Anh ta cũng có thể kiếm tiền, cần gì cậu phải nghỉ học? Cậu làm vậy có giúp ba cậu hết bệnh, kiếm được thật nhiều tiền không?”.
Tận đáy lòng Kiều Mãng tuyệt đối không muốn thế, cô thích học, thích đọc sách, Phần Kiều biết rất rõ.
Phần Kiều từng bắt gặp một Kiều Mãng vì muốn tiếp tục theo học Sùng Văn mà khóc cãi ầm ĩ với gia đình, cậu ấy rất kích động.
Học phí Sùng Văn không cao, số tiền Kiều Mãng kiếm được từ công việc làm thêm đủ trang trải học phí lẫn phí sinh hoạt, thỉnh thoảng còn gửi một ít về nhà. Vất vả như thế để học tiếp, cớ gì bây giờ từ bỏ?
Họ ép cậu ấy về nhà cưới chồng đúng không?
Suy nghĩ đó đột nhiên lóe lên trong đầu Phần Kiều, càng nghĩ càng thấy đúng. Nơi quê nhà Kiều Mãng nổi danh về việc nhà gái hét giá bán con mình với đống sính lễ đắt tiền…
Nghĩ tới chuyện này, lòng Phần Kiều nặng trĩu phiền muộn.
Nếu có thể tốt nghiệp suôn sẻ, với năng lực của Kiều Mãng, tương lai cậu ấy sẽ là một chân trời mới tươi sáng rộng mở. Vì sao trên đời lại có thể loại người nhà đó chứ?
Một cơn giận dữ phun trào trong Phần Kiều.
Phần Kiều kìm nén sự tức giận một lúc, hỏi: “Kiều Mãng, bệnh ba cậu cần bao nhiêu tiền?”.
Miệng Kiều Mãng hơi hé mở, khi sự kinh ngạc qua đi, cô từ chối: “Kiều Kiều, mình nói ra không phải để nhận sự giúp đỡ”.
“Sức học của cậu hoàn toàn đủ khả năng tốt nghiệp Sùng Văn” – Hai mắt Phần Kiều trân trân. “Chẳng lẽ cậu không muốn tiếp tục đi học à?”.
Kiều Mãng nghẹn lời, cô sửng sốt thật lâu, sau đó mệt mỏi gục đầu, thì thầm.
Giọng nói nhẹ như bấc trước gió, nếu quán lẩu không bớt đông và yên tĩnh hơn, chắc hẳn Phần Kiều không thể nghe được.
“Nếu mình chịu thua số phận thì đã không cần đấu tranh việc nghỉ học đến thế” – Kiều Mãng dừng một chút, giọng nói lại vang lên. “Cảm ơn cậu, Phần Kiều. Cậu thật sự là một cô gái nhân hậu”.
“Mình đã nộp đơn xin nghỉ học rồi”.
Bếp đun đã tắt ngóm từ lâu, trên bàn sót lại một ít thức ăn thừa lạnh ngắt.
Bốn người ảm đạm ngồi trên ghế, đối lập hẳn với bầu không khí hào hứng lúc mới đến.
“Nào nào, quay về bàn ăn thôi” – Kiều Mãng cố nở một nụ cười. “Hôm nay là ngày cùng rồi, mọi người đừng khóc lóc buồn bã nữa….”.
......
Gió càng thổi mạnh, quất từng nhát vào người đi đường, Phần Kiều nhanh chóng túm chặt áo khoác dày. Năm nay vẫn là một mùa đông lạnh lẽo bất hạnh.
La Tâm Tâm về nhà, Bàng Địch và Kiều Mãng cùng quay về trường.
Gần đến phút chia xa, Phần Kiều nắm chặt thứ gì đó trong túi áo, cuối cùng can đảm dồn hết sức gọi Kiều Mãng.
“Kiều Mãng! Cậu chờ một chút” – Phần Kiều vội vã đuổi theo.
“Còn việc gì à Phần Kiều?” – Kiều Mãng xoay lại.
Phần Kiều dừng bước, hổn hển thở ra từng hơi dày. Cô lấy thứ gì đó từ trong túi: “Cho cậu”.
Đó là kem bôi nẻ được lòng bàn tay Phần Kiều sưởi ấm.
Kiều Mãng ngớ người, chậm rãi thò tay nhận lấy.
Mười ngón tay cô sưng đau tấy đỏ, nhăn nheo đáng sợ cực kỳ.