Biệt thự giữa núi rất lâu không người lui đến, không có người giúp việc, dì Trương lại ở Đế Đô xa xôi. Sau khi trợ lý Lương bị Cố Diễn phái đi, bữa cơm tối quả thực chỉ có thể dựa vào năng lực của Cố Diễn.
Dù gì mười ngón tay Phần Kiều búp măng thon thả chưa từng trải qua nắng mưa.
Nhưng chuyện không biết nấu cơm cũng không thể ngăn tấm lòng mong muốn giúp đỡ.
“Kiều Kiều, để mình rửa cho” – Hạ Hào đứng đối diện, không đành lòng mở miệng.
Cậu trơ mắt nhìn cải thìa trợ lý Lương mang đến nhễu nhão nước khắp nơi.
Phần Kiều ngẩng đầu, hai mắt ngây thơ: “Tôi rửa chưa đủ sạch sao?”.
Đương nhiên không phải….Cậu rửa rất sạch là đằng khác.
Nghĩ là nghĩ thế nhưng Hạ Hào không nỡ đả kích nhiệt huyết của Phần Kiều, yên lặng rút lui về cửa phòng bếp.
Kể từ khi gặp mặt, ấn tượng về hai người trong cậu đã hoàn toàn thay đổi.
Cố Diễn không còn lạnh lùng xa cách, anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi, thuần thục đổ dầu vào chảo.
Trước đây Hạ Hào tuyệt đối không hề tưởng tượng được thấy viễn cảnh cậu nhỏ xa rời khói lửa nhân gian để nấu cơm.
Mà bây giờ, cậu thật sự đang đứng trong bếp…
Người cậu cao quý, lãnh đạm đang bị khói dầu bao vây thúc giục Phần Kiều: “Kiều Kiều, em rửa rau xong chưa?”.
“Dạ?” – Phần Kiều căng thẳng quay đầu lại, lễ phép trả lời. “Em chưa rửa xon….”.
Thật ra không chỉ Hạ Hào, Phần Kiều cũng không ngờ Cố Diễn sẽ nấu cơm.
Lần đầu tiên ăn món Cố Diễn nấu, cô cảm thấy phải tự tay rửa rau mới ý nghĩa. Cho nên cô bỏ ngoài tai tất cả, tận tâm đứng đây.
Cố Diễn dở khóc dở cười, anh chỉ có thể tắt bếp, đi đến bồn rửa: “Kiều Kiều, em rửa sạch lắm rồi”.
“Thật sao?” – Phần Kiều dứt khoát nghĩ Cố Diễn vừa khích lệ mình, vui sướng nói. “Lần sau em sẽ rửa giúp anh nữa”.
Hạ Hào không chịu nổi, quay đi.
Ngoại trừ không thể ra khỏi biệt thự này, Hạ Hào cảm thấy mỗi ngày được cho ăn, được nhìn Phần vẫn hạnh phúc biết bao.
Hạ Hào cách Phần Kiều vạn dặm, cậu nhớ Phần Kiều nhưng không biết nên lấy tư cách gì gặp cô.
Mà bây giờ, người xa tận chân trời đang ở ngay trước mắt.
Ngày cả hai còn sóng bước đến trường cấp 3, không một âu lo rào cản, mỉm cười với Hạ Hào.
Thực tế ở một góc độ nào đó, Hạ Hào cần cảm ơn Cố Diễn mới phải.
So với ngày xưa, Phần Kiều của hôm nay tươi sáng rực rỡ, nụ cười cô tỏa sáng từ sâu đáy lòng, mang theo hạnh phúc ấm áp lặng lẽ chảy vào lòng người.
Hạ Hào không ngừng nhắc nhở bản thân nếu nghe theo lời con tim, gia đình cậu nhất định không để Phần Kiều sống một cuộc đời thoải mái vô lo. Nhưng mỗi khi nụ cười ấy thắp sáng, cậu không thể kìm nén được những cảm xúc thành thật đã nảy mầm từ lâu.
Trái tim vẫn đập rộn như ngày mới gặp nhau.
Bây giờ Hạ Hào hối hận, nếu cậu bỏ Yên Kinh đến Sùng Văn, vậy đã giống ngày xưa dù một chút, cậu có thể đừng từ xa nhìn cô.
Nếu Phần Kiều đứng trong tầm mắt cậu, cõi lòng đều ngập tràn màu hồng.
Cố Diễn còn trong bếp, Phần Kiều bưng thức ăn lên, lấy đũa gắp một miếng trước.
Thức ăn bày biện hết sức gọn gàng, ngon mắt.
“Ngon không?” – Hạ Hào dọn chén đũa ra, tò mò.
Phần Kiều nếm mấy lần, buông đũa, muốn nói rồi lại thôi.
Không ăn nổi sao?.
Hạ Hào kinh ngạc, không thể nào!.
Trước giờ cậu luôn nghiêm khắc yêu cầu mỗi việc hoàn thành hoàn hảo, nếu tay nghề dở thế, vậy sao cậu có thể dễ dãi cho người khác bưng mấy món mình nấu lên chứ?.
Thực sự nuốt nổi sao?.
Vẻ mặt Phần Kiều khó tả, không biết vì sao tự dưng Hạ Hào buồn cười.
Người hoàn hảo đến mức độ nào đó vẫn sẽ có khuyết điểm, nhỉ?.
Cuối cùng, trong giây tiếp theo, Phần Kiều đánh vỡ ảo tưởng của Hạ Hào.
Ngay khi Cố Diễn bưng nốt dĩa thức ăn từ nhà bếp ra.
Phần Kiều quay đầu, nhìn anh chằm chằm với khuôn mặt oán thán.
“Cố Diễn!”.
“Em ghét anh!”.
“Vì sao?” – Cố Diễn đặt dĩa lên bàn, thong thả vuốt thẳng tay áo xuống, phối hợp hỏi lại.
“Vì sao anh không chịu nấu ăn sớm hơn!”.
“Em ăn cũng đâu biết là ai nấu?” – Cố Diễn giúp Phần Kiều sắp bát đũa, vẫy tay với cô. “Đến đây đi”.
Phần Kiều ngạc nhiên: “Em ăn khi nào? Sao em không biết?”.
“Cháo bí đỏ, cháo hạt kê, cháo trứng bắc thảo…..”.
Phần Kiều cạn lời, tất cả những món cháo kể trên đều là những món cô ghét nhất. Cô cố gắng húp cạn hệt thuốc đắng, không nếm hương vị ngon dở gì hết.
Bữa tối đơn giản bốn mặn một canh, Cố Diễn không khác đầu bếp lành nghề thổi linh hồn cho chúng, mỗi lát cắt điêu luyện, kích thích thị giác, sắp xếp khéo léo.
Ban ngày Phần Kiều chăm chỉ luyện bơi, bụng réo thèm ăn. Non nửa chén cơm Hạ Hào bới cũng ăn hết sạch.
Nhìn chén cơm cạn veo, Hạ Hào chưa định thần được: “Cậu…Cậu ăn thêm không?”.
Hạ Hào nhớ rõ năm ngoái, Phần Kiều gảy từng hạt một, cậu tận tình khuyên nhủ, chỉ mong cô ăn thêm chút, nhưng khuyên cách mấy thì sức ăn Phần Kiều vẫn không bằng một con mèo con.
“Ăn không nổi nữa!” – Phần Kiều khoát tay, xoa chiếc bụng nhỏ tròn vo. Cô bước ra ban công cho tiêu cơm.
Hạ Hào đứng dậy thu dọn chén đũa.
Phần Kiều không ở đây, Hạ Hào dọn dẹp xong xuôi, ngập ngừng một lúc, cuối cùng thử thăm dò: “Cậu….Mẹ cháu….”.
“Bà ấy không sao”.
Cố Diễn nhắm mắt cũng biết Hạ Hào muốn hỏi gì. Anh chậm rãi đứng dậy, rót một ly nước, từ tốn nói tiếp: “Chuyện sau này… Cháu là người thông minh, Hạ Hào, chắc hẳn cháu biết mình nên làm gì”.
“Vâng, cháu đã biết” – Hạ Hào lẳng lặng cúi đầu.
“Cháu sẽ khuyên mẹ đừng cưỡng cầu thứ không phải của mình”.
Cậu bé nào cũng sùng bái, học tập theo mẫu người hùng vĩ của mình. Đối vào Hạ Hào, cậu không tìm được bất kì ai cùng thời sánh bằng Cố Diễn.
Cố Diễn từng là người cậu hâm mộ nhất, nhưng với lập trường khác nhau, khi trưởng thành thì những nguyên tắc đó dần rõ ràng, cảm xúc thời thơ ấu từng điên cuồng tôn sùng từ từ phai nhạt. Bất kể hai người xa cách nghìn trùng như thế, Cố Diễn luôn là sự hiện diện đặc biệt trong đời cậu.
Hiện tại, thần tượng đang cảnh cáo cậu.
......
Trước một ngày quay về Đế Đô, Phần Kiều đi một chuyến cuối đến hồ bơi.
Hồ bơi xuất hiện một đám trò nhỏ tiềm năng, đại đa số là học sinh trường chuyên thể dục thể thao.
Phần Kiều xinh đẹp, hơn nữa bọn nhỏ nghe huấn luyện viên bảo Phần Kiều từng đạt được rất nhiều giải thưởng nên mỗi lần Phần Kiều tới, tất cả đều vô cùng thích thú, rụt rè đứng xa lén nhìn cô, một số mạnh dạn hơn thì đến hỏi một số bí kíp bơi lội.
Tuy rằng Phần Kiều sợ nói chuyện, nhưng đối diện với mấy đứa nhỏ, cô bỗng nói nhiều hơn. Với lại đều là câu hỏi bơi lội, phàm là những thứ cô biết thì sẽ dốc toàn lực trả lời.
Bởi vì nhìn thấy bọn họ, dường như cô nhìn thấy được chính mình.
Nghe nói ngày mai Phần Kiều quay về Đế Đô, mấy đứa nhỏ xúm lại như ong vỡ tổ, chìa vở xin chữ kí.
Ánh mắt mọi người chờ mong khiến Phần Kiều lúng túng….
Phần Kiều không kí kiểu bay lượn, nếu viết mỗi hai chữ “Phần Kiều” gãy gọn ngay ngắn như học sinh tiểu học có bị chê cười không?.
“Chị không mang bút….” – Phần Kiều giả vờ ngại ngần.
“Em có mang!”.
Phần Kiều chưa nói xong, một em gái lên tiếng cắt ngang. Em gái mặt quả táo quả quyết giơ một cây bút highlight sặc sỡ, sau đó vẫy tay với Phần Kiều.
Phần Kiều bất đắc dĩ nhận bút, đôi mắt to lia một vòng, nhanh chóng dừng ở Cố Diễn đang ngồi cạnh bể bơi.
Sau khi tới Vân Nam, Cố Diễn gần như chẳng có việc gì làm, mỗi ngày đều đưa Phần Kiều đi chơi, đi bơi cũng an vị trên khán đài.
“Chờ một chút” – Phần Kiều nhờ một cậu bé thu được một chồng vở, chậm rãi bước tới, kéo tay anh chạy đến nơi không người.
Dừng ở cầu thang, Phần Kiều ngượng ngùng chìa ra một đống vở: “Cố Diễn….”.
“Em thấy chữ anh rất đẹp….” – Phần Kiều chớp chớp mắt.
“Kiều Kiều, tụi nhỏ không muốn chữ kí của anh – Cố Diễn nửa cười nửa mếu.
“Em muốn tặng các em ấy chữ kí đẹp nhất thôi” – Phần Kiều biện hộ đầy thuyết phục. “Không thể phá hỏng hình tượng Phần Kiều hoàn mỹ trong lòng các em ấy được”.
“Kiều….” – Cố Diễn “đáp trả” mới được một chữ, Phần Kiều đã kiễng chân hôn một tiếng chụt lanh lảnh lên má anh làm người qua kẻ lại trên hành lang không khỏi ngoái nhìn.
Phần Kiều cũng không xấu hổ, thoải mái đối diện.
Cố Diễn tiếp nhận nhiệm vụ, anh cầm bút, vị chủ tịch danh giá chỉ kí văn kiện phúc đáp, bút sa nghìn tỷ đang cầm một cây bút dạ quang con con, bắt chước nét chữ mềm mại của con gái, múa trên trang giấy hai chữ ‘Phần Kiều’.
......
Máy bay vừa hạ cánh xuống Đế Đô, cuộc gọi La Tâm Tâm xuất hiện ngay tắp lự.
Giọng nói ào ào: “Kiều Kiều! Cậu còn dám vác mặt quay về à!”.
“Cậu vẫn nhớ người bạn nhỏ này đó hả?”.
Phần Kiều không kể chuyện xảy ra ở Vân Nam, La Tâm Tâm dĩ nhiên chẳng biết gì, chỉ cho rằng Phần Kiều tùy hứng quay về quê nhà nghỉ ngơi dài hạn.
Nó thật Phần Kiều rất hưởng thụ cách thức quan tâm này của La Tâm Tâm.
Cô dỗ dành cô bạn nhỏ một chút, chưa đến vài phút sau, quả nhiên La Tâm Tâm đã nguôi giận, bắt đầu tám chuyện thả ga.
“Cậu biết không? Phần Kiều, giáo sư Khương Hàm đứng lớp môn Văn hóa Triết học và Sản nghiệp Văn hóa từ chức rồi, bây giờ trợ giảng đang dạy thay”.
Từ chức?.
“Sao bất ngờ vậy?”.
“Mình nghe ba nói, hình như chồng giáo sư Khương bị bắt vì tội trốn thuế, phỏng chừng sẽ ở tù rất lâu, giáo sư Khương đang chạy vạy giúp ông ấy…..” – La Tâm Tâm bùi ngùi. “Tội nghiệp giáo sư Khương, cô ấy khí chất như vậy, đã thế còn trọng tình trọng nghĩa….”.
Tuyệt đối không phải.
Phần Kiều thầm thốt một câu, vui sướng thay Cố Diễn cực kỳ. Cố Dư Minh tuy phận làm cha nhưng không làm tròn bổn phận của mình, một người tàn nhẫn rất xứng đáng bị trừng phạt.
Nhưng khoảng thời gian này thật kì lạ, Phần Kiều không biết được nội tình, vì sao ông ta đột nhiên bị điều tra trốn thuế?.
Không đợi Phần Kiều hiểu ra, La Tâm Tâm nói tiếp: “Thật may vì cậu đã quay về, Phần Kiều”.
“Hotboy Lương Dịch Chi thắng tất cả trận đấu, nhưng cậu không ở đây nên mỗi lần ghi bàn đều lười ăn mừng đấy”.