Phần Kiều vô cùng sợ hãi, vì cô phát hiện người mũ trắng bắt đầu truy đuổi từ sảnh lớn, an ninh sân bay nhác thấy người mũ trắng thì bất động, không thèm động tĩnh.
Mãi khi những người đàn ông áo mũ đen đối chọi với chúng, náo loạn ngày một lớn mới có người tiến đến ngăn.
An ninh sân bay chạy về phía xảy ra xung đột.
Phần Kiều không tin một ai nhưng cũng không quay đầu, đành chạy về hướng ngược lại.
Kẻ thù trong tối, Phần Kiều ở ngoài sáng, cô không thể bị bắt, cũng không thể gây thêm phiền toái…cho Cố Diễn.
Phần Kiều nhất định phải tìm được Cố Diễn.
Phần Kiều nhớ rất rõ lối đi VIP ở hành lang phía Tây của nhà ga quốc nội. Nếu Cố Diễn đã hạ cánh thì tất nhiên sẽ đi đường đó.
Phải xuống được tầng một trước….
Phần Kiều hít sâu một hơi, ép buộc bản thân thanh tỉnh, thang máy phía xa đang tắc nghẽn, vậy… chạy thang cuốn thôi.
Phần Kiều cởi áo khoác, cột tóc để hạ thấp độ nhận diện, thở thật chậm rồi đặt lên thang cuốn.
Thời gian chạy trốn lâu như vậy dĩ nhiên đã rút cạn sức Phần Kiều, huấn luyện bơi cường độ cao ít ra đã cứu cô một mạng, tới bây giờ cô có thể nhịn thở dốc, bình tĩnh phân tích vấn đề.
Thang cuốn quá chậm, cô điềm tĩnh lướt qua những người phía trước. Khi sắp đến tầng một, Phần Kiều ngẩng đầu, ánh mắt trợn trừng.
Du khách nữ kia đang đứng đối diện, có điều cô ta không đội nón trắng nữa nên dù Phần Kiều quan sát kĩ lưỡng cũng không phát hiện cô ta. Giây tiếp theo, Phần Kiều than thầm trong lòng: Thôi chết rồi.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, vị trí cả hai sắp so le.
Phần Kiều chắc chắc cô ta đã thấy rõ mặt mình.
Chạy!
Ngàn vạn nội dung luyện tập không thể sánh bằng năng lực phản ứng của Phần Kiều, đại não chưa kịp hạ lệnh, thân thể đã nhanh chóng di chuyển.
Phần Kiều không quan tâm mình sẽ đâm trúng ai, cô xuyên qua mấy người phía trước, vượt qua mấy bậc thang cuối.
Phần Kiều cảm thấy tốc độ khi thi chạy 100 mét cũng không nhanh bằng bây giờ.
Bên tai là tiếng gió vù vù, trong đầu tồn tại đúng một suy nghĩ.
Tay chân máy móc vận động, trong cổ họng dường như lờm lợm hương vị tanh tưởi.
Hành lang phía Tây, 10 mét.
Phần Kiều ngoái đầu xem, người phụ nữ kia đã mất tăm mất tích.
Phần Kiều quay lại, thế mà Cố Diễn đang đứng trước mặt.
Tay chân Phần Kiều bỗng xụi lơ, cổ họng nứt nẻ, sống mũi cay xè, cảm giác tai qua nạn khỏi nở rộ trong tim khiến cô không thể bình tĩnh được nữa.
“Cố Diễn….” – Phần Kiều đứng chết trân, khoảng cách thật dài, bàn chân cô bất động.
“Em xin lỗi….” – Đôi mắt hoa dày đặc sương mù, ngoại trừ xin lỗi Phần Kiều chẳng thể nói được gì.
Cố Diễn khẽ thở hắt ra, từng bước từng bước tới gần, không tức giận hay trách móc. Anh nhẹ ôm Phần Kiều vào lòng, vuốt mái tóc cô, khẽ khàng dỗ dành: “Phần Kiều, nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta phải rời đi”.
Phía sau Cố Diễn là mười mấy vệ sĩ áo đen, tất cả đều được anh mang theo từ Đế Đô.
Nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, anh cần thêm thời gian.
Phần Kiều tự ý rời đi, khi biết tin Cố Diễn mới gấp rút sắp xếp. Vân Nam không phải địa bàn của anh, thời gian có hạn, không bao giờ là đủ.
“Ngài Cố, xe đã chuẩn bị hoàn tất, sẵn sàng chờ lệnh ngài” – Vương Triều lên tiếng nhắc nhở.
Cố Diễn gật đầu, tỏ ý đã biết.
“Chú đội nón lưỡi trai vẫn còn trên tầng, chú ấy đang ngăn đám người kia” – Phần Kiều vội vàng kìm nước mắt, lập tức nắm tay Cố Diễn, nhắm mắt theo sát chân anh.
“Sẽ có người giúp anh ta”.
“Đoàn du khách nón trắng là kẻ xấu, mọi người ở sân bay bị mua chuộc rồi”.
“Ừ, anh biết”.
Cố Diễn nhàn nhạt trả lời, ba chữ xuyên vào lỗ tai Phần Kiều. Tận phút giây này, trong lòng Phần Kiều mới yên ổn một chút.
......
“Phần Kiều, dây an toàn” – Cố Diễn lên tiếng.
Phần Kiều vội vã thắt dây đai.
Kể từ thoát khỏi sân bay, nhóm vệ sĩ áo đen theo sau Cố Diễn chia nhau sang những chiếc xe khác, tách ra ở ngã ba đường, phân tán sự chú ý khỏi xe ông chủ.
Rời khỏi chiếc xe khác ở ngã ba, trong chiếc xe cuối đoàn chính là Cố Diễn và Phần Kiều, phía sau không có bất kì ai đuổi theo.
Đến ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, Cố Diễn dừng xe.
Phần Kiều run rẩy mân mê đai an toàn, tuy phía sau không có ai nhưng cô linh cảm không tốt lắm.
Dây an toàn cố định Phần Kiều vào ghế phó lái. Phần Kiều cảm giác nón áo hoodie có thứ gì lộc cộc kì lạ, cô thò tay lục lọi một hồi, kéo ra được một thiết bị theo dõi to hơn con chíp chớp chớp.
Là người giật ba lô.
“Cố….Diễn….”.
Cố Diễn quay sang, hơi biến sắc: “Kiều Kiều, ném nó đi!”.
Chưa kịp dứt lời, một chiếc xe tải bên làn ngược chiều bên trái chạy với tốc độ mất khống chế, nó không hề có ý đạp thắng, người khác không thể phản ứng. Bọn họ muốn giết Cố Diễn!.
Cố Diễn không còn cách nào ngoài đánh chết tay lái sang phải.
Phần Kiều ngồi bên ghế phụ được Cố Diễn che chắn, nhưng vị trí anh ngồi vừa khít với đầu xe tải hung thần.
Chiếc xe tải sẽ vọt đến trước mặt!.
Không kịp nữa!.
Trái tim Phần Kiều suýt ngừng đập, cô trơ mắt nhìn xe tải lao đến. Phần Kiều nhắm chặt hai mắt lại.
Kítttttttttt——
Cửa xe vẫn đóng chặt, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất chói tai vẫn nguyên vẹn, vụ va chạm đã không xảy ra như vốn dĩ.
Chuyện gì thế này?
Phần Kiều mở bừng mắt nhìn bên ngoài, cảnh tượng khiến Phần Kiều cứng đờ.
Phần Kiều chẳng còn lời lẽ hình dung khoảnh khắc chấn động này, nhưng cô sẽ không bao giờ quên nó cả cuộc đời.
Một chiếc xe việt dã đã đâm vào đầu xe tải ngay khoảnh khắc nó chuẩn bị tông vào Cố Diễn, đầu xe việt dã khảm chặt vào cabin xe tải, lực đẩy mạnh đã khiến chiếc xe tải chệch hướng.
Vì thế chiếc xe tải đã không lao vào Cố Diễn như mục đích ban đầu.
Đầu chiếc xe bẹp dúm.
Bụi bay tứ tung mù mịt, khuôn mặt tài xế chiếc xe việt dã hiện rõ mồn một.
Đó là khuôn mặt vô cùng bình thản nhưng nhuốm máu chảy đầm đìa, nhưng Phần Kiều vẫn nhận ra anh ta. Bởi vì cách đây không lâu, anh ta còn cung kính theo sau Cố Diễn.
Anh ta là Vương Triều.
Vương Triều đã dùng tính mạng xóa sạch bốn chữ cuối cùng Cố Diễn khiển trách mình.
Anh không chối bỏ trách nhiệm.
Người lái chiếc xe tải có lẽ đã hôn mê bất tỉnh sau vụ va chạm kinh hồn.
Cố Diễn điềm tĩnh quan sát bên ngoài cửa sổ tầm hai giây, quay sang Phần Kiều.
“Phần Kiều, ném nó đi” – Cố Diễn ra lệnh.
Mắt Phần Kiều hiện đầy tơ máu, hồn lìa khỏi xác, chết lặng máy móc làm theo lời Cố Diễn, ném thiết bị theo dõi ra ngoài.
Tay cô run rẩy.
“Đừng sợ” – Cố Diễn thấp giọng an ủi cô, Phần Kiều không nghe rõ vì Cố Diễn vừa khởi động xe, tiếng chân ga gầm rú át đi tiếng anh.
Cố Diễn đã có kết luận về thân phận những kẻ hôm nay.
Bọn chúng không phải kiếm chác lợi ích từ Cố Diễn, họ muốn tước đoạt mạng sống của anh.
Giống như ba năm trước đây.
Đáng tiếc bọn chúng đã xem thường Cố Diễn, Cố Diễn của ngày xưa đã chết, không mất cảnh giác như ba năm về trước.
Người cha máu mủ sinh ra Cố Diễn —– Cố Dư Minh.
Vụ án mạng cách đây ba năm, ông nội vì yêu thương đứa con này, cuối cùng vì chút tình cảm gia đình mà giấu cho ông ta.
Mặc dù ông không nói, chẳng lẽ Cố Diễn không tự mình đoán được?
Lòng tham con người là hố đen vô tận, Cố Dư Minh đã lạc lối trong bóng tối không hồi kết, rất khó để thoát ra, cũng không thể kiểm soát chính mình. Có lẽ lời cảnh cáo của ông nội vĩnh viễn không đủ sức răn đe ông ta, hoặc có lẽ đối với chính ông nội đứa con bé bỏng này thật sự ngu xuẩn nên mới dễ dàng loại trừ nó.
Xe chạy như bay trên đường lộ, tiếng động cơ xe ầm ầm bên tai Phần Kiều, đầu đau như dùi đâm vào óc.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe từ từ dừng lại ở biệt thự lưng núi.
Cố Diễn tắt tai nghe, thở phào nhẹ nhàng: “An toàn rồi Kiều Kiều”.
Giọng nói nhẹ như lông hồng, chậm rãi xuống tận đáy lòng Phần Kiều. Cô hoàn hồn, phát hiện gương mặt mình đầm đìa nước mắt.
An toàn rồi sao…..
Phần Kiều nhận ra điều này là thật, cuối cùng bật khóc thành tiếng, nước mắt như thác đổ. Phần Kiều lạc giọng hẳn đi, hơi thở đứt quãng: “Vương Triều….Vương Triều anh ấy…..Chết rồi hả anh….?”.
“Anh sẽ cố gắng cứu cậu ta”.
Vậy vẫn có khả năng sẽ chết…..
Bởi Phần Kiều ngốc nghếch bướng bỉnh, có người đã phải trả giá bằng cả sinh mệnh……
Mặc kệ Phần Kiều nhắm hay mở mắt, vũng máu kia vẫn quánh đặc trước mặt cô, không thể quên, cũng không dám quên.
Nếu như Phần Kiều không tự ý tới Vân Nam, nếu như cô nói cho Cố Diễn trước, nếu như cô không bảo Vương Triều giữ bí mật giúp….
Nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều cơ hội nói “nếu như” vậy đâu?.
Hậu quả chồng chất hậu quả, cuối cùng chính là —–Vương Triều có thể sẽ bỏ mạng.
Cảm giác tội lỗi chồng chất đè nén lồng ngực Phần Kiều, một cây đinh nhọt hoắt lún sâu thật sâu vào tim….Tất cả mọi chuyện là vì cô…..Là lỗi lầm do chính cô gây ra.
Cách đây chưa bao lâu, Vương Triều còn lẳng lặng cúi người, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi Phần Kiều đặt ra. Nhưng hiện tại, chính vì sự nông nổi ngu dốt mà Vương Triều mãi mãi rời xa thế giới.
“Kiều Kiều, đừng khóc” – Cố Diễn dìu vai cô, mắt đối mắt, muốn đánh thức Phần Kiều.
“Vương Triều chưa chết, bệnh viện đang dốc lòng cứu chữa cậu ấy”.
“Kiều Kiều, em nhìn anh đi!”.
Chứng bệnh của Phần Kiều phát tác, cô đắm chìm trong thế giới hiện tại ngập tràn nước mắt, hoàn toàn không nghe Cố Diễn nói gì.
“Kiều Kiều, nếu em còn khóc nữa, anh sẽ hôn em!”.
Phần Kiều dĩ nhiên không hề nghe gì, vì thế cô không ngừng khóc.
Ngay giây tiếp theo, đôi môi Cố Diễn in nhẹ trên cánh môi hồng hào.
Phần Kiều chưa bừng tỉnh, hai mắt bất giác mở to, nước mắt đọng trên bờ mi dài.
Đây là lần đầu tiên Cố Diễn hôn cô, một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước hết sức dịu dàng.
Nụ hôn xóa sạch não bộ Phần Kiều, cô sững sờ.
Tựa một thế kỉ trôi qua, Phần Kiều nghe giọng nói gõ gõ bên tai.
Giọng nói Cố Diễn lúc nào cũng dễ nghe như thế, chúng róc rách như dòng suối trong lành xuôi dòng, chầm chậm, tươi mát trôi xuống lòng cô.
“Không liên quan gì đến em, mục đích cuối cùng của bọn họ là anh”.
“Kiều Kiều, anh sai rồi”.