Nói đến đây, La Tâm Tâm không thể nhịn cười được nữa: “Người kia ê mặt xóa bài trước mặt đại thần, còn phải lên diễn đàn xin lỗi. Nghe nói mấy ngày nay cậu ta không dám ra khỏi cửa kí túc xá, ăn uống đều phải nhờ người ta mang lên giùm!”.
“Cậu ta…..” – Cậu trai cao lớn hiện lên trong trí nhớ, Phần Kiều ngập ngừng hỏi: “Đánh người không bị phạt sao?”.
“Làm gì có, “- La Tâm Tâm đủng đỉnh trả lời. “Sùng Văn chính là sân nhà của La Dịch Chi, tên kia sai lè, phải trốn trong kí túc xá là phải lẽ. Nếu tên đó ương ngạnh truy cứu trách nhiệm, chắc là mấy năm sau cậu ta không muốn học ở Sùng Văn….”.
“À Phần Kiều, hai ngày nữa giải bóng đá dành cho sinh viên đại học khởi tranh, mình có vé ~ cậu muốn xem không?”.
Không!
Lời từ chối chuẩn bị phát ra, chợt cảm thấy như vậy quá thẳng thừng, cô bèn ậm ờ: “Khi đó nói sau”.
Cúp điện thoại, Phần Kiều vẫn không thể dập tan sự khó chịu, một mớ bòng bong quấy rầy cô. Chốc lát lại nghĩ đến người kia bị đuổi học, rồi Lương Dịch Chi vì cô diệt bạo.
Phần Kiều không quen người ta tốt bụng vì mình đòi công lý, Lương Dịch Chi nhất nhất giúp đỡ cô, cô cảm thấy mình thiếu nợ cậu cái gì.
Cô nghiêng ngả đầu suy nghĩ trên ban công hồi lâu, việc phơi nắng khiến đầu cô hơi đau nên cô không ngồi đây nữa, đi vào thư phòng.
Hiếm khi Cố Diễn không đến công ty, nhưng anh yên vị làm việc ở đây.
Phòng làm việc hệt phòng ngủ thứ hai của anh, cũng một phong cách gỗ sẫm màu, đơn giản gọn gàng. Bởi vì Cố Diễn làm việc nên đây là nơi cẩn mật, ngoại trừ những nhân viên quét dọn cố định thì không ai được tùy ý ra vào, vậy nên Phần Kiều rất thích nơi này.
Ngoài cùng là bức tranh động đẹp như tranh sơn dầu, ánh sáng nhẹ dịu xuyên qua cửa kính trong suốt sát sàn phủ lên người đàn ông một lớp nắng vàng rực. Dưới đôi lông mày khí khái là cặp mắt hai mí sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm nghị tập trung cao độ.
Người đàn ông chuyên chú làm việc là người đàn ông hấp dẫn nhất, Phần Kiều sâu sắc cảm nhận những lời này quả là chân lý.
Trái tim Phần Kiều ngứa ngáy, rón ra rón rén lẻn ra sau lưng Cố Diễn, muốn che mắt anh, chưa kịp nâng tay thì giọng Cố Diễn vang lên.
“Kiều Kiều….”.
Anh chưa quay đầu, sao cô bị phát hiện rồi?
Phần Kiều bĩu môi, kéo dài giọng: “Cố Diễn…..”.
“Ừ” “Ân.”
Cố Diễn nghiêm chỉnh đáp lời, vẫn cúi đầu tiếp tục công việc.
Bất mãn vì Cố Diễn không chú ý đến mình, Phần Kiều ỉu xìu: “Em khó chịu——”.
Giọng điệu phương nam đặc biệt với âm điệu kéo dài quanh quẩn khắp răng lưỡi, mềm mại êm tai, luôn sẵn sàng tâm thế làm nũng
Cuối cùng Cố Diễn cũng quay lại, dịu dàng hỏi: “Sao em không thoải mái?”.
“Em đau đầu!”.
Phần Kiều không nói dối, có thể khi nãy phơi nắng quá lâu nên hơi choáng váng.
“Đến đây” – Cố Diễn đứng dậy, đẩy ghế đẩu ra, Phần Kiều hiểu ý, đôi mắt cong cong, không còn bực mình nữa. Cô ngồi vào ghế, an tâm hưởng thụ sự“phục vụ” của Cố Diễn.
Mấy đầu ngón tay luồn dưới tóc Phần Kiều, anh dùng lực vừa phải ấn chính xác vào những huyệt, giúp giảm bớt cơn đau đầu, thoải mái đến mức khiến người ta muốn nhắm mắt lại.
“Cố Diễn” – Cô bỗng dưng mở miệng.
“Ừ”.
“Tâm Tâm kể em rồi, người bịa đặt kia bị Sùng Văn đuổi học”. Lỗi của cô ta không lớn đến mức bị trừng phạt như vậy. “Còn nữa, một công ty giải trí nổi tiếng bị gửi thư luật sư bình luận lời xin lỗi…..”.
Phần Kiều nói không đầu không đuôi một câu, nhưng Cố Diễn hiểu ý cô.
“Phần Kiều” – Cố Diễn điềm nhiên lạnh lùng nhắc nhở: “Sự mềm lòng đôi khi sẽ chặt đứt đường lui của chính mình”.
Nghe thế, Phần Kiều biết ngay anh đã nắm chuyện hồi học quân sự trong lòng bàn tay, chuyện người kia bị đuổi học chắc chắn anh có nhúng tay vào. Đối với những kẻ tung tin đồn thất thiệt, Cố Diễn cũng không nương tay rút đơn kiện.
Cố Diễn ngay từ đầu đã uy thế bức người. Ngày thường trông anh lạnh lùng nhưng chưa bao giờ nổi nóng với Phần Kiều, cô chỉ nhớ rõ giọng nói dịu dàng, dáng vẻ kiên nhẫn lúc anh dỗ dành cô. Phần Kiều không hề sợ anh chút nào, nhưng cô bỗng nhận ra, một Cố Diễn dịu dàng, sở hữu giọng nói thản nhiên quen thuộc kia phiên bản duy nhất cô được chứng kiến. Có một mặt của anh mà cô không thể nào chạm đến.
Tàn khốc mà điềm tĩnh.
Phần Kiều không đồng cảm với kẻ bị trừng phạt, cô bất chợt ý thức được Cố Diễn không dịu dàng vô hại như cô nghĩ.
Cô không thể nhìn rõ anh, có phải cũng sẽ không nắm bắt được anh không?.
Phần Kiều thất thần hồi lâu, giọng nói của Cố Diễn kéo cô trở về.
“Phần Kiều, chiều nay anh cần quay về biệt phủ một chuyến”.
Phần Kiều biết đó là buổi họp tộc thường kì, gật gật đầu. Sau anh bổ sung: “Em muốn đi cùng không?”.
Chiều hôm đó Phần Kiều vốn cần luyện bơi, nhưng nghĩ đến việc khó lắm mới được một ngày Cố Diễn nghỉ, cô thay đổi ý định, chỉ đáp: “Đi”.
......
Nghênh đón trước cửa phủ đệ vẫn là quản gia Trầm, ông ăn mặc chỉnh tề, phép tắc cẩn mật đúng chuẩn những quản gia thời đại trước. Chòm râu quản gia Trầm trắng xóa, so với khi ông cụ Cố còn sống thì già hơn rất nhiều, cô thấy hình như râu ông trắng thêm kha khá.
Quản gia Trầm được một tay ông cụ Cố cất nhắc. Tòa biệt phủ Cố gia rộng lớn như thế lại gọn gàng ngăn nắp dưới một tay ông quán xuyến. Vua nào quan nấy, bây giờ Cố Diễn đang ngồi trên ngôi vị cao nhất, với người được lòng nể trọng của mọi người như ông, khi vắng mặt Cố Diễn ông bỗng cảm thấy hụt hẫng, bản thân không còn giá trị giữa căn nhà trống không.
Cố Diễn bước sảnh chính, Phần Kiều sợ mình ồn à, cô định chầm chậm nhón ra ngoài thì có người bỗng cung kính gọi cô một tiếng.
“Tiểu thư Phần Kiều”.
Phần Kiều quay lại, đúng là quản gia Trầm đang cung kính cúi chào, lúc này không phải sảnh chính đang bề bộn công việc lắm sao? Phần Kiều ảo não, vẫn gật đầu đáp lời: “Quản gia Trầm, có việc gì vậy?”.
Miệng quản gia Trầm khẽ mấp máy, nội tâm hơi phức tạp, mang theo một vài phần lo sợ nao núng. Ông ngần ngại, ngàn vạn khả năng cũng không thể tưởng tượng được ngày mình phải thỉnh cầu một cô gái.
“Thật ra….” – Ông đằng hắng hai tiếng, trịnh trọng yêu cầu. “Biệt phủ đã vắng bóng chủ nhân từ lâu, chủ viện cũng được sửa chữa theo ý ngài, nhưng ngài ấy không bằng lòng chuyển về. Từ trước đến nay biệt phủ không thể để trống quá lâu, tiểu thư Phần Kiều….”
Một khi ngài Cố hạ quyết định thì ngài nhất quyết giữ vững và không một ai được phép nghi ngờ, ông đành sử dụng một đường tắt. Bỗng nhớ đến tiểu thư Phần Kiều, người ngài Cố vô cùng nâng niu nên cắn răng mạo hiểm đề nghị thử. Ông cũng chỉ hi vọng tiểu thư vì yêu mến vẻ đài các ủy mị, tao nhã mỹ miều của lầu Cẩm Vinh mà chấp nhận lời nhờ vả này, khuyên nhủ ngài Cố.
Phần Kiều nghe quản gia Trầm nói xong, cô hơi sửng sốt. Người không muốn quay về là cô, không phải Cố Diễn, nhưng nhìn mái tóc bạc phơ kính cẩn mở lời, cô cảm thấy mình không biết nên như thế nào.
Cô còn nhớ như in ngày đầu tiên đến Cố gia, quản gia Trầm tặng cô một món quà ngay trước cửa. Do dự hồi lâu, Phần Kiều thấp giọng đáp lời: “Cháu sẽ thương lượng với chú Cố”......
Quản gia Trầm vội vã thi lễ nói cảm ơn, Phần Kiều cũng nhanh chóng khom lưng.
Nói một cách công bằng, Phần Kiều thích căn hộ Côn Lôn vừa tự do tự tại, cũng không cảm thấy xa cách. Nhưng khoảng thời gian này, bệnh tình của cô đã hồi phục kha khá, không còn cực đoan như trước. Cố Diễn đã chính thức nối dõi vị trí trưởng tộc, vì mỗi cảm xúc riêng Phần Kiều mà đồng ý ở lại căn hộ này.
Quản gia Trầm nói đúng, chủ nhân không thể đi vắng quá lâu.
Dĩ nhiên Phần Kiều hiểu rất rõ những điều này, nhưng nếu cần phải bàn bạc với anh thật thì trong lòng hơi kháng cự.
Phần Kiều nghĩ ngợi, đi sâu vào hành lang tự lúc nào, không ngờ lại chạm mặt với Cố Dự Minh[1] oan gia ngõ hẹp. Từ khi Phần Kiều ném một câu: “Nhiều chuyện, ồn ào” xong, cô ta như kẻ thù không đội trời chung với cô, mỗi lần gặp nhau là khiêu khích xóc xỉa.
[1]: người này xuất hiện ở chương 16 nhé cả nhà.
Phần Kiều không thích cãi cọ với người khác, nhưng không có nghĩa cô chấp nhận ngậm đắng nuốt cay để người ta khi dễ. Lần nào Phần Kiều cũng đáp trả dăm ba câu khiến Cố Dự Minh tức điên phải ngậm tăm, nhưng hình như đầu óc cô ta đãng trí lắm thì phải. Muối mặt không ít lần nhưng vẫn muốn khoa môi múa mép.
Chưa giáp mặt nhau, Cố Dự Minh đã bật chế độ chiến đấu từ xa, Phần Kiều giả mù giả điếc, lách qua rồi đi thẳng.
Cố Dự Minh đương nhiên không thể buông tha đối thủ dễ dàng như thế, ra lệnh: “Cô đứng lại đó cho tôi!”.
Phần Kiều nóng nảy vứt một cái nhìn xem thường, không thèm để ý, tiếp tục đi đường của mình.
“Cô điếc à? Không nghe tôi nói sao?”.
Tuy Cố Dự Minh thuộc nhánh phụ Cố gia, nhưng vị thế khá cách biệt với nhánh chính. Cô ta lại là con gái một, tính cách vô cùng kiêu căng nhưng thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to. Phần Kiều lười biếng náo loạn với cô ta, cô sợ chỉ số IQ mình bị kéo xuống theo.
“Phần Kiều!”.
Thấy Phần Kiều không để mắt đến mình, cô ta chỉ có thể nổi giận đùng đùng đuổi theo. “Cô chảnh chọe vô lễ như vậy, Cố Diễn có biết không?”.
“Liên quan gì đến cô?” – Phần Kiều trợn trừng mắt, bước chân chậm lại một chút.
“Đợi anh ấy đuổi cô về cái nơi quê mùa đó, để tôi xem cô làm được gì!”
“Anh ấy sẽ không” – Giọng điều Phần Kiều chắc nịch, cô dừng hẳn, xoay lại. “Có cần tôi ôn tập kiến thức địa lý cấp 2 giúp cô không? Vân Nam là tỉnh, không phải ‘cái nơi quê mùa’”.
Cố Dự Minh không ngờ Phần Kiều đột nhiên dừng bước, mém chút nữa không thắng kịp mà đâm sầm vào. Cô ta cay nghiệt trừng mắt Phần Kiều lại, nói tiếp: “Cô dám mạnh miệng thế được gì, đợi Cố Diễn cưới dì nhỏ của tôi, cô chỉ có thể ngồi đó khóc huhu!”.
“Dì nhỏ?” – Phần Kiều biến sắc. “Dì nhỏ cô là ai?”
Nhìn khuôn mặt Phần Kiều tái đi, cuối cùng Cố Dự Minh xoay chuyển được tình thế, vô cùng đắc ý: “Dì nhỏ tôi là thiên kim tiểu thư danh giá bậc nhất Đế Đô, người theo đuổi dì ấy xếp thành một đoàn dài dằng dặc. Hôn sự này đã được cụ Cố tự tay sắp đặt, đợi anh Cố kết hôn với dì nhỏ, đồ hỗn láo sẽ bị đuổi cổ về quê thôi, cứ chờ đi!”.
Sắc mặt Phần Kiều tối sầm, cô cắn chặt môi, ánh mắt xám xịt, hồn lìa khỏi xác nhìn Cố Dự Minh đóng mở miệng.
Tình trạng này khiến Cố Dự Minh cần lặp lại lần nữa, nhưng bây giờ hơi sượng sùng, đành có thể bổ sung: “Bây giờ cô xin lỗi, lấy lòng tôi một hai câu thì may ra tôi sẽ giúp cô nói ngon ngọt với dì nhỏ….”.
Phần Kiều không muốn nghe nữa, quay phắt đi về phía sảnh chính.
Chân bước mỗi lúc một nhanh như chạy trốn, một câu cũng không muốn nghe nữa.
Cô biết Cố Diễn không phải kẻ xảo trá, anh nói là làm. Nếu anh đã đồng ý với cô thì nếu cô không cho phép, anh sẽ không làm. Nhưng khi nghe Cố Dự Minh nhắc đến Cố Diễn là một chú rể trong hôn ước từ trước, trái tim Phần Kiều vẫn bị đả kích, không thể điều khiển cảm xúc.
Mối nguy sát sườn.
Cô chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung cảm nhận của mình bây giờ.
Cố Diễn đã đến tuổi kết hôn, cho dù anh không muốn thì muôn hình vạn trạng áp lực khác đè lên vai anh.
Nhưng Phần Kiều không thể giúp anh gì cả, thậm chí còn khiến đôi vai ấy nặng trĩu thêm.
Lời của J: Hẹn Cố Dự Minh đến đám cưới coi cô dâu là ai nha:>.