Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 52




Vì chương này đối với J là một cột mốc quan trọng khiến Cố Diễn nhận ra một dấu hiệu giữa mình và Phần Kiều nên J sẽ đổi xưng hô giữa hai người thành Anh – Em thay cho Tôi – Em nhé mọi người.
Edit: peterpandreammate

“Hình như vì anh quá nuông chiều nên em sinh hư rồi”.

Cố Diễn day trán nhăn tít, giọng nói nặng nề mệt mỏi đượm vẻ bất lực.   

Phần Kiều hơi động đậy trong chăn, không lên tiếng.    

Cố Diễn im lặng ngồi cạnh đầu giường hồi lâu, bỗng tiếng thút thít vang lên.

Có lẽ vì không nghe Cố Diễn nói gì, Phần Kiều nghĩ anh đã đi rồi.   

Cổ họng nghẹn ứ hệt như đêm đông giá rét nhiều năm trước khi anh còn chăm Phần Kiều ở bệnh viện Vân Nam, tiếng khóc bén ngót đâm đứt quãng vào đáy lòng anh đau nhói.

Một lần nghe được Phần Kiều khóc như vậy là khi ba cô mất, mẹ cô tái hôn. Khi đó, bất luận khả năng nào anh cũng không ngờ một ngày cảm xúc anh sẽ bị cô bé dễ dàng tác động.

Cố Diễn cứ nghĩ mình đã dành tất cả những gì tốt đẹp cho Phần Kiều, kết quả cuối cùng chỉ là ảo giác của anh.

Thời gian bận rộn eo hẹp không cho phép Cố Diễn bên cạnh bầu bạn cùng Phần Kiều, vì thế anh thuận theo ý cô để cốt làm cô vui. Anh dung túng Phần Kiều, tưởng chừng căn bệnh tâm lý ấy đã chuyển biến tốt đẹp nhưng thực tế nghiệt ngã, Phần Kiều ngày càng ỷ lại anh, bây giờ khó lòng cứu vãn.    

Thành thật mà nói nói việc này cũng có Cố Diễn ngầm tiếp tay.

Phần Kiều làm gì sai? Chẳng qua cô nghĩ việc dựa dẫm anh là tình yêu, một tương lai gần nào đó, người thích Phần Kiều thật lòng sẽ xuất hiện, thậm chí cô còn hối hận về ngày hôm nay không kịp. Bất kể vải thưa dày đều có thể che mắt Phần Kiều, nhưng anh chính phải là kéo nó xuống.

Cố Diễn luôn phân tích mạch lạc mặt lợi và hại, anh bình tĩnh, giữ vững lý trí minh mẫn, không pha tạp tình cảm. Đây là chìa khóa giải quyết mọi vấn đề của Cố Diễn, nhưng bây giờ anh biết lý trí đang dần rời xa anh.   

Từ lúc xuống xe, mọi biện pháp có thể đối mặt với chuyện này đã bị vài tiếng uất nghẹn kia phủ định trong nháy mắt. Trái tim anh bị một bàn tay bóp nghẹt đau đớn, không thể đập.

Mớ rối bòng bong khiến anh không thể nhớ nguyên tắc hay khuôn mẫu gì nữa, anh chỉ muốn thuận theo ý Phần Kiều..

Anh biết rằng không một cách nào cam đoan bảo vệ Phần Kiều khỏi tổn thương.

Cành vàng lá ngọc dễ vỡ cần được trân quý nhẹ tay. Nếu không cẩn thận, Phần Kiều sẽ mãi mãi mắc kẹt trong khúc mắc.

“Kiều Kiều”.

Cố Diễn mở miệng mới phát hiện giọng mình hơi ấm ách.   

Phát hiện Cố Diễn vẫn chưa đi, Phần Kiều lập tức im bặt.

Giọng nói êm ái, ngọt ngào Phần Kiều nghe ngày thường giờ đây chỉ còn sự khàn khàn của mỏi mệt, bất lực.

“Kiều Kiều, đừng trốn nữa, nhìn anh” – Tay Cố Diễn chạm vào mép giường. “Nhìn anh đi, được không em?”.

Phần Kiều ngổn ngang trăm bề, trái tim vừa phức tạp vừa mâu thuẫn. Chóp mũi cô ướt đẫm mồ hôi nhưng đầu ngón tay bấu chặt vào giường lạnh ngắt. Cô giằng co, mình có nên nhìn Cố Diễn không?

“Nhìn anh!”.

Giọng nói tuy trầm khàn nhưng mê hoặc không cho phép Phần Kiều cãi lời.   

Cuối cùng Phần Kiều cũng đầu hàng, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào khuôn mặt anh tuấn xuất hiện gần gang tấc. Cố Diễn vẫn bưng bát thuốc bốc hơi nghi ngút, đôi mắt chăm chú nhìn cô, giữa trăm ngàn cảm xúc đan xen nơi đáy mắt sâu thẳm, Phần Kiều đoán không được tâm tư anh.

Giống phạm nhân đang đợi tuyên án tử hình, trái tim Phần Kiều nhấc bổng lên cao. Cố Diễn một mực im lặng, cô dứt khoát dời mắt đi, nhắm lại.

“Kiều Kiều, uống thuốc”.

Không uống.

Phần Kiều lặng lẽ từ chối, cô rúc đầu vào chăn, đưa gáy về phía anh.

Quả thật giờ phút này Phần Kiều chỉ muốn anh mặc kệ cô, rời khỏi phòng.   

Cô sợ hãi vẻ mặt bình thản ấy, lại không biết mình đối diện với anh kiểu gì. Lý trí Phần Kiều mách bảo Cố Diễn nể ba chăm sóc cô, hẳn là cô phải ngàn lần cảm tạ anh, nhưng mỗi một sợi dây thần kinh đều không tuân theo, kêu gào không cam tâm.

Cố Diễn nhìn chằm chằm mái tóc dài xõa tán loạn trên gối, thở hắt một hơi, anh đứng dậy đi sang bên kia giường, ngồi xổm xuống.   

“Phần Kiều, anh đến để giao một lời hứa”.

Khoảnh khắc này Cố Diễn biết mình đang làm gì, cũng hiểu nó ngu si đến mức nào, ít nhiều hậu quả khôn lường, nhưng anh vẫn chậm rãi thốt ra từng tiếng.

“Anh sẽ không kết hôn, trừ khi nhận được sự cho phép của em”.

Lời hứa trịnh trọng và nghiêm túc.   

Cái gì?   

Phần Kiều không dám tin, cô cứng đờ trong giây lát. Phần Kiều chậm rãi quay lại, muốn xác nhận Cố Diễn có đùa cợt cô không. Nhưng hồi đáp cô chỉ là ánh mắt chân tình, thật lâu sau Phần Kiều chợt phát hiện, Cố Diễn chưa từng đùa bỡn cô.

Viền mắt cô đỏ bừng, đôi đồng tử ngấn nước trông hơi đờ đẫn dưới ánh đèn sáng bóng.    

Đáy lòng Cố Diễn không kìm nén được sự dao động. Anh cắm ống hút vào, đưa đến bên miệng cô, dịu dàng dỗ dành: “Uống thuốc, uống thuốc được không?”.   

Khi hàng rào phòng thủ này sụp đổ, vĩnh viễn không một phòng tuyến nào có thể chống chọi được nữa.

Cố Diễn cảm thấy mình chẳng còn một manh giáp che thân. Phần Kiều bướng bỉnh, Phần Kiều tùy hứng, Phần Kiều dùng bệnh tật đổi lấy thứ cô muốn ở anh. Rõ ràng Cố Diễn muốn dạy dỗ, đốc thúc cô sửa chữa từng chút nhưng cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là anh.

Mặc dù Phần Kiều không nghe lời, anh không thể tức giận và luôn tha thứ cô hết lần này đến lần khác. Phần Kiều thỏa sức làm theo ý mình nhưng trong mắt anh đứa nhỏ nhà mình lajii vô cùng đáng yêu. Mỗi lần hỏa nhãn kim tinh soi thấu khổ nhục kế, nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ trước Phần Kiều.

Ống hút đưa đến bên miệng, cô do dự nhìn trộm Cố Diễn.

“Nếu tám hay mười năm nữa, em không đồng ý thì sao?” – Cô cực lực che giấu sống mũi chua xót, dè dặt thăm dò.

“Anh cam kết, trừ phi em đồng ý”.

“Nếu em vĩnh viễn không cho phép thì sao?” – Phần Kiều mở to mắt muốn thu tất cả dáng vẻ khuôn mặt anh, trong lòng sợ hãi cùng cực, cô sợ không nghe được đáp án mình hằng mong muốn.

Cố Diễn rũ mắt, biểu cảm phẳng lặng, giơ ống hút lên.

“Thì anh sẽ vĩnh viễn không kết hôn”.

Phần Kiều giơ tay nhận chén thuốc, tự mình uống hết.

......

“Chị có nhận ra sau khi cô Phần Kiều bệnh, mối quan hệ giữa cô ấy và ngài Cố kì kì không?” – Người giúp việc trẻ phơi trải giường vừa giặt sạch lên, hướng về phía người phụ nữ cao tuổi đang quét tước, nói tiếp: “Bây giờ cũng không nói chuyện”.

Người giúp việc già bị câu nói này dọa mém bật ngửa, theo bản năng nhìn về cửa phòng, xác định không ai ở đây mới mở lời mắng mỏ: “Chuyện chủ nhà là chuyện tôi và cô có thể đàm tiếu được sao? Nếu lời này bị Trương Nghi bắt gặp thì có nước cuốn gói khỏi đây mất”.

Người trẻ hoảng hốt, cô ta là họ hàng xa với Cố gia, trầy trật mãi công việc này mới thuộc về cô. Công việc dọn dẹp thoải mái, đãi ngộ tốt, lương cao, nói chung khá nở mặt nở mày.   

Nghĩ đến đây, cô ta đành ngậm miệng, nhưng nết nhiều chuyện vẫn chưa chịu nín: “Trương Nghi chẳng phải chỉ là người Vân Nam đi theo cô Phần Kiều thôi sao, xét về lai lịch làm sao qua được chị? Tất cả chuyện trong nhà này đều do bà ấy quản có hợp lý không?”   

Người già từ nhỏ đến lớn hầu hạ trong biệt phủ nhà họ Cố, sau đó được đưa đến đây. Bà buông dụng cụ dọn xẹp xuống, thở dài: “Cho nên mới nói, cô còn trẻ, đừng tin người quá. Cô nghĩ Cố gia có thể cho người không rõ lai lịch vào tận nhà, quản thúc mọi việc sao?”.

“Vậy thì vì sao chứ?” – Người trẻ không thể tập trung trải drap giường, ngẩng đầu lên hỏi.

“Một tay Trương Nghi nuôi nấng ngài Cố” – Ánh mắt bà xa xăm, hệt như đang hồi tưởng: “Cụ Cố đích thân phái bà ấy đến chăm sóc, vì vậy ngài ấy có thể gọi Trương Nghi là bà vú”.

“Vậy việc gì trợ Lương phải giới thiệu bà ấy là người của cô Phần Kiều, anh ta nói dối trắng trợn thế à?”

“Mấy cái đó đến lượt chúng ta quản sao?” – Người già nhíu mày. “Cô mất trí ư? Nếu thật sự muốn biết thì hỏi thẳng ngài ấy, hỏi ai cũng vô dụng”.

Người già phun dung dịch tẩy rửa ra sàn, tuy mắng là thế nhưng thật ra bà cũng không rõ. Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị ném đi thật xa, bà nghiêm túc lau dọn nhà cửa.

Đại khái gần đây cô Phần Kiều chọc giận ngài Cố, hai người chạm mặt nhưng không nói lời nào. Ngài Cố không nói, cô Phần cũng im luôn. Tội nhất là nhóm người giúp việc, vốn dĩ bầu không khí bình thường đã căng thẳng, bây giờ phải sống trong nơm nớp lo sợ.   

Theo bà quan sát, tuy ngài Cố giận cô Phần Kiều nhưng ngài không ngừng lo lắng, mỗi ngày về nhà điều đầu tiên ngài hỏi là cô Phần uống thuốc chưa, ăn gì chưa…. Nếu hôm đó cô Phần Kiều không ngon miệng thì cho dù ngài Cố đã ăn ngoài cũng sẽ đợi nhà bếp nấu món mà cô Phần ăn no nê mới thôi.  

Mặc dù trông giống chiến tranh lạnh nổ ra nhưng cũng không tính. Hai người ít nói chuyện là thế, vậy mà Cố Diễn càng dung túng Phần Kiều hơn nữa.   

Gần đây cô Phần Kiều rất hay tức giận, mỗi khi nổi nóng cô đập phá đồ đạc, ngay cả bình cổ giá trên trời cụ Cố khi còn sống sưu tập từ nước ngoài về cũng không được tha. Nó bị cô Phần đập vỡ một tiếng giòn tan.

Ngài Cố chỉ bình tĩnh hạ lệnh người giúp việc dọn dẹp, sau đó bố trí một cái mới.

......

Tối đó Phần Kiều quay về ký túc xá Sùng Văn, Bàng Địch nhận được cuộc điện thoại chia tay của Từ Việt.

Ngày La Tâm Tâm và Phần Kiều phát giác anh ta bắt cá hai tay, hai người do dự không biết nên nói Bàng Địch thế nào. Ai ngờ buổi tối trở về trường, Bàng Địch tung tăng vào phòng, chưa kịp tháo trang sức nghe Từ Việt nói chia tay, lúc ấy cô ngơ ngác.

Hơn một tiếng trôi qua, Bàng Địch cố tình hỏi rõ nguyên nhân chia tay, hai người cãi nhau gay gắt, La Tâm Tâm và Phần Kiều đành ngại ngần đeo tai nghe.

Kiều Mãng không quen đeo tai nghe học bài, sắp thi cuối kì, vì muốn giành học bổng toàn phần nên cô cắm cọc ở thư viện, sau đó vừa về kí túc xá đã đọc sách.    

Âm lượng cuộc trò chuyện mỗi lúc một phóng đại, thậm chí Bàng Địch bắt đầu khóc nức nở, Kiều Mãng cau mày, cuối cùng phải đánh tiếng: “Cậu nói nhỏ một chút được không?”.    

Bàng Địch không nghe thấy, Kiều Mãng đóng sầm cuốn sách, hét lớn: “Tôi nói cậu có thể nhỏ tiếng hơn một chút được không? Ký túc xá này cũng không phải chỉ có mỗi cậu!”.

Lần này câu nói ấy xuyên thẳng vào tai Bàng Địch. Cô quay phắt lại, nước mắt đầm đìa trôi nhòe lớp trang điểm tinh xảo hàng ngày, cô bù lu bù loa thét ngược lại với Kiều Mãng: “Cậu không có tim à?”.