Cố Diễn sợ Phần Kiều ngã bệnh, không trao đổi bao lâu đã tạm biệt Quý San, đưa Phần Kiều về căn hộ.
Cảnh tượng đẩy đưa chưa phai nhạt trong đầu Phần Kiều, cô ảo não mềm rũ như tàu lá chuối. Lên xe, Phần Kiều ngồi cách xa Cố Diễn, ghé mắt nhìn mưa rơi bên ngoài cửa kính, lặng im không phát ra bất kì tiếng động nào.
Cố Diễn thật sự không thể hiểu nổi vì sao Phần Kiều ủ dột, chỉ gọi: “Phần Kiều, lại đây”.
Phần Kiều ỉu xìu quay sang nhìn anh một cái rồi tiếp tục đưa mắt ra ngoài, không hề động đậy.
Dám ngó lơ mệnh lệnh của Cố Diễn, Phần Kiều là người gan dạ duy nhất.
Cả ngày trông nom bạn nhỏ ngỗ nghịch, sự kiên nhẫn của Cố Diễn đã đắc đạo thành tiên. Trong cabin xe rộng rãi vô cùng, anh đành bất lực xích đến cạnh Phần Kiều, gọi tiếp: “Kiều Kiều…”.
“Dạ”.
Lần này Phần Kiều trả lời, nhưng chỉ nhàn nhạt, nghe rõ vẻ không vui. Cô áp má lên cửa kính ô tô, phần má đối diện với Cố Diễn hơi ửng đỏ.
“Em sốt đúng không?” – Cố Diễn nhíu mày, lòng bàn tay áp vào trán cô.
Bàn tay lành lạnh chạm lên làn da nóng rực, mang theo cảm giác thoải mái. Cô mở to đôi mắt, hàng mi dày cũng run rẩy theo.
Quả thật nóng rực rồi. Quả thật bắt đầu đốt.
“Lái xe nhanh một chút” – Cố Diễn ra lệnh, chuẩn bị buông tay.
Phần Kiều quyến luyến cảm giác mát rượi, không đợi Cố Diễn buông tay, cô nhanh chóng giữ nó lạ, cố định trên trán mình.
“Em nóng”.
Hệ thống điều hòa rất nóng, Phần Kiều mặc quần áo dày, người Phần Kiều nhễ nhại mồ hôi.
Mặt Phần Kiều nhỏ xíu, nửa bàn tay che phủ hoàn toàn trán cô.
Nghe Phần Kiều than, Cố Diễn không biết nói gì, đành tiếp tục đặt tay trên trán cô: “Bây giờ biết khó chịu rồi à, hiểu thể trạng của mình như thế nào mà còn dầm mưa?”
Cô không bệnh thì anh có sốt ruột quay về không?
Phần Kiều thầm nghĩ, miệng hỏi câu khác: “Khi nãy em bất lịch sự quá đúng không?”.
Vừa không chào hỏi đàng hoàng một câu, từ đầu đến cuối mặt một đống.
“Em đang khó chịu, em bệnh” – Cố Diễn đáp.
Cố Diễn ngụ ý: Phần Kiều vô lễ có thể thông cảm.
“Cô ấy có để bụng không?” – Phần Kiều tiếp tục truy vấn, giọng hơi tắc nghẽn.
“Sẽ không”.
“Anh là ai, anh đại diện cô ấy được không?” – Trong lòng Phần Kiều càng thêm bực tức. Cô gạt tay Cố Diễn ra, đôi mắt bừng bừng tức giận.
“Cô ấy sẽ không giận….” – Cố Diễn còn chưa nói xong, Phần Kiều thẳng thừng cắt lời anh: “Anh sẽ kết hôn với cô ấy đúng không?”.
Cái gì?
Cố Diễn chưa kịp kinh ngạc vì câu hỏi kỳ quái của Phần Kiều, phát hiện ánh mắt cô mờ mịt. Ánh mắt ấy vì đau thương mà tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt cánh môi đến mức đỏ bừng như sắp rỉ máu.
“Kiều Kiều, nhả ra!”.
Chóp mũi Phần Kiều cay xè, không nhận được đáp án, cô ngoảnh đầu đi, áp má vào cửa kính xe. Phần Kiều không thèm nhìn Cố Diễn, giấu diếm giọt nước mắt chực rơi.
Trái tim Phần Kiều bị dốc ngược, không khí cạn kiệt, trời đất đổ sập dưới chân.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn cũng bị Phần Kiều làm cho phát điên. “Cả ngày hôm nay em suy nghĩ cái gì vậy? Quý San là em gái họ ngoại của tôi, tại sao tôi phải lấy em ấy?”.
Em họ?
Phần Kiều ngỡ ngàng, quay sang: “Cô ấy là em họ anh?”.
“Em ấy là con gái dì tôi”.
Phần Kiều hơi ngượng ngùng, mấy tiếng trước cô hệt như cố tình gây sự, sau một hồi mới mặn nhạt bào chữa một câu: “Hai người không giống nhau chút nào, em không nhìn ra…”.
Diện mạo anh không giống mẹ, Phần Kiều không biết cũng không có gì lạ. Cố Diễn bất lực xoa bóp mi tâm, vì lần bàn bạc này nên Quý Sang đặc biệt đến Đế Đô. Tuy nhiên Cố Diễn lo Phần Kiều bị sốt, hai người chưa kịp nói chuyện đã vội vội vàng vàng kết thúc. Trước khi rời đi, Phần Kiều hến vẫn hoàn hến như cũ.
May mắn thay, sự thật về Quý San đánh một đòn thức tỉnh Phần Kiều, cô hồi sinh, bằng lòng xoay qua nói chuyện với Cố Diễn.
Cố Diễn nắm rõ tâm lý Phần Kiều, cô khát khao được chú ý và bảo vệ, khủng hoảng đánh đổi chính mình để được người khác quan tâm. Vì vậy Phần Kiều luôn nhõng nhẽo, hành xử như con nít nhằm đoạt ánh mắt của người đối diện về phía mình.
Mỗi ý nghĩa ẩn chứa dưới từng hành động nhỏ nhặt đều được Cố Diễn nắm trong lòng bàn tay, nhất là anh biết Phần Kiều đau khổ từ sau khi mẹ tái hôn, không thèm quan tâm mình. Cho nên Cố Diễn hiểu cô sợ hãi như thế nào với hai chữ kết hôn, cũng không vạch trần Phần Kiều.
Nhưng hôm nay Phần Kiều dùng bệnh tật đổi mục đích, đặt ra tiền lệ này. Tương lại sẽ lặp lại quá khứ thì sao?
Cố Diễn cảm thấy mình không thể yên lặng du di mãi, nhíu mày gọi: “Phần Kiều”.
Phần Kiều nghiêng đầu, thấy hàng lông mày Cố Diễn nhăn tít, trong lòng bỗng chột dạ.
“Tôi biết em cố ý dầm mưa”.
Lời này vừa thốt lên, Phần Kiều nhói tim, lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt vạt áo sau lưng.
“Lần sau chiêu này sẽ vô dụng”.
Cố Diễn không thể hiện bất kì biểu cảm nào, anh nghiêm trọng.
“Cho nên anh vẫn sẽ kết hôn đúng không?” – Phần Kiều cúi đầu, thì thào.
Nhưng cô ngẩng phắt dậy, đôi mắt phiếm đỏ kiên định hỏi Cố Diễn: “Không phải Quý San, anh vẫn kết hôn với người phụ nữ khác, đúng không?”
Đôi mắt đỏ hoe trần trụi đâm thẳng vào tim Cố Diễn một phát, nó bắt đầu dao động.
Đương nhiêu anh phải kết hôn.
Anh chính là chủ nhân Cố gia, người cuối cùng thuộc nhánh chính của gia tộc. Dòng họ Cố cũng cần một nữ chủ nhân.
Tíc tắc đó, Cố Diễn không thốt nên lời, ánh mắt Phần Kiều dường như giúp anh hiểu điều gì.
Cố Diễn mạnh mẽ áp chế suy đoán vẩn vơ, không biết vì sao không dám nghĩ tới nữa.
“Anh sẽ kết hôn……Anh sẽ kết hôn….đúng không?” – Rõ ràng cô biết đáp án là gì, nhưng vẫn một câu trả lời khác từ Cố Diễn. Phần Kiều nhìn mắt anh đăm đăm, lặp đi lặp lại những câu nói lộn xộn.
“Phần Kiều!”.
Phần Kiều bắt đầu hoảng sợ, Cố Diễn vội vươn tay ôm cô vào lòng. Anh siết chặt bả vai Phần Kiều, lòng bàn tay không nề hà xoa dịu mái tóc cô.
Phần Kiều chìm nghỉm xuống vực…. Mình phải làm sao đây?….
Mỗi khi cô dựa vào lồng ngực vững chãi của Cố Diễn, sự an toàn bao trùm lấy Phần Kiều. Nhưng ngay lúc này, Cố Diễn vuốt tóc, dịu dàng trấn an mà sao áp lực vẫn rối bời, Phần Kiều cảm thấy hụt hẫng, trống rỗng đến thế.
“Cố Diễn” – Cô đột nhiên đẩy anh ra.
Trời mưa khiến tiết trời thêm sẩm tối. Hình bóng anh tuấn hớp hồn, đôi mắt sâu thẳm bình thản ngồi cạnh Phần Kiều. Cô không biết vì sao bản thân kích động, cô muốn phá tan vẻ trấn định mọi ngày, Phần Kiều không chút chần chừ cắn môi anh.
Hoàn toàn khác lần trước, bây giờ Phần Kiều rất tỉnh táo.
Cô không hiểu như thế nào là hôn, răng môi đập vào môi Cố Diễn, một nỗi đau đáng giá.
Cố Diễn chấn động dữ dội, lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, suy nghĩ vẩn vơ khi ấy bỗng dưng hiển hiện.
“Phần Kiều” – Tuy anh không đẩy cô nhưng anh tự lui ra sau, giọng nói rắn đanh: “Em biết mình vừa làm gì không?”
Phần Kiều không trả lời, cố chấp nhìn anh, không hề động đậy.
Mưa ngoài trời chưa ngừng rời, xe ô tô ấm áp ngăn cách hết thảy thanh âm lạnh lẽo. Dưới ánh sáng âm trầm, gò má Phần Kiều không trắng bệch yếu ớt như mọi ngày. Cơn sốt khiến khuôn mặt Phần Kiều ưng ửng hồng, chóp mũi lấm tấm mô hôi, cánh môi đỏ mỏng xinh đẹp. Đôi mắt Phần Kiều long lanh, xen lẫn sự trong veo là vẻ quyến rũ kì lạ khiến người đối diện thảng thốt.
Phần Kiều không còn nhỏ nữa.
Một giây nào đó, Cố Diễn minh mẫn phát hiện con đường phủ nhận trái tim mình là ngõ cụt.
Anh ép buộc lý trí nguội lạnh, không nhìn Phần Kiều.
Xe đi qua cầu lớn, đèn hai bên đường nháy mắt sáng lên theo giờ định sẵn.
Cách một màn mưa, ánh đèn bên ngoài không thể với đến bầu không khí trong xe.
Hồi lâu sau, Cố Diễn trấn tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra”.
Giọng nói kia đã khôi phục về dáng vẻ thường ngày, giống như khẳng định hoặc cảnh cáo: “Phần Kiều, em còn nhỏ”.
Ngữ khí dịu dàng từ từ dẫn dụ. Cô ngẩn người nhìn thẳng, không muốn nghe.
Cố Diễncó thể dửng dửng nhưng Phần Kiều không lừa được chính mình.
......
Phần Kiều lại ngã bệnh.
Trà gừng và thuốc không thể ngăn Phần Kiều phát sốt.
Phần Kiều không sốt cao như mọi khi, chính vì Phần Kiều vẫn minh mẫn nên Vương Dật Dương cảm thấy khó giải quyết hơn. Phần Kiều nhất quyết không chịu phối hợp, không tiêm cũng không chịu uống thuốc.
Cô quay lưng về phía mọi người, cuộn mình giấu vào chăn. Ngay bây giờ cả sự hiện diện và mệnh lệnh của Cố Diễn không mảy may ảnh hưởng, bởi Phần Kiều một mực im lặng, trốn trong chăn giả như không thấy ai.
Xét việc khả năng dùng vũ lực ép buộc Phần Kiều là bằng không, Vương Dật Dương lắc đầu với Cố Diễn, tỏ ý mình chịu thua.
Cố Diễn hít một hơi thật sâu, nhẫn nại bảo mọi người ra khỏi phòng trước.
Cô y tá nhỏ Vương Dật Dương đưa đến đặt thuốc ở đầu giường, bước theo anh, không nhịn được phàn nàn: “Sao cô cả này như con nít vậy, nói giận là giận, quay lưng không hợp tác với bác sĩ, người bệnh là cô ấy chứ có phải ai…..”.
Vương Dật Dương đặt ngón trỏ lên môi, suỵt bảo cô dừng nói. Anh nhìn thoáng qua phía phòng ngủ phía sau mới nói tiếp: “Mấy lời này cô đừng để Cố tổng nghe được, tính khí cô Phần xấu cỡ nào cũng đừng hé ra nửa lời, Cố tổng không chấp nhận đâu”.
Căn bệnh tâm lý của Phần Kiều, ngoại trừ Cố Diễn thì người thứ hai biết đến là anh ta.
Thế hệ cha ông Vương Dật Dương là bác sĩ nhà họ Cố, làm sao anh không hiểu tác phong và tính tình Cố Diễn?
Ban đầu anh tưởng việc chữa bệnh cho Phần Kiều chỉ là vui thú nhất thời, nhưng chính anh ta cũng không ngờ Cố Diễn đưa Phần Kiều về Đế Đô. Cho đến nay Cố Diễn luôn luôn che chở Phần Kiều dưới đôi cánh của mình.
Cố Diễn mưu mô thủ đoạn tung hoành ngang dọc thương trường, tàn nhẫn hơn bất kì ai, Vương Dật Dương căn bản không thể tưởng tượng người lạnh lùng lý trí một ngày chứng kiến Cố Diễn kiên nhẫn túc trực cạnh giường trông nom một cô gái nhỏ.
......
Phòng nóng hầm hập nhưng Phần Kiều không muốn xốc chăn lên đối diện Cố Diễn.
Cô sợ bắt gặp vẻ mặt vẫn lạnh lùng, kiên định không chút xao động. Khuôn mặt ấy hóa thành tảng đá ngàn cân, đè lên lồng ngực, hết sức khó thở.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn ngồi ngang tầm mắt Phần Kiều, gọi.
Phần Kiều không hồi đáp.
“Hình như vì tôi quá nuông chiều nên em sinh hư rồi”.
Cố Diễn day trán, giọng điệu nặng nề, đậm đặc sự bất nhẫn.