*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng viện của Phần Kiều được xây dựng dựa trên một hồ nước, quản gia Trầm đứng trên hành lang, chỉ cho Phần Kiều: “Đây là lầu Cẩm Vinh”.
Viện được bao quanh bởi những bức tường được sơn màu trắng, với những hàng liễu xanh rũ xuống, rõ ràng đây là nơi đặc biệt thích hợp cho những cô gái.
Tiến vào trong có thể thấy một vài cửa thùy hoa[1], tứ phía đều là hành lang bao phủ. Con đường trong viện[2] còn được lát đá, còn được tô điểm với một vài hòn non bộ. Quản gia Trầm mở lời: “Trước đây Bảo Bình cách cách từng ở đây trước khi lấy chồng, tiểu thư là chủ nhân thứ hai của nơi này”
[1]: ngăn cách giữa ngoại viện và nội thất bên trong. Tuy đây không phải là cửa chính nhưng cũng rất được coi trọng.
[2]: không gian rộng như sân, vườn.
Đi xuyên qua các lầu các, đến hậu viện mới thấy nơi đây là một nơi rực rỡ sắc màu, trong sáng long lanh. Bây giờ đang là mùa hè, mấy cây hoa tường vi đang tụ họp tại nơi đây, thi nhau nở rộ, khoe sắc trên dải lá nhìn như một tấm nhung xanh tươi dày dặn lạ thường, nhìn xa xa như một tấm gấm vóc diễm lệ lấp lánh.
Sáng chói rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
......
Sau khi nói chuyện xong, lúc Cố Diễn đến gọi Phần Kiều, cô đang đứng ở lan can đình trong Cẩm Vinh các xem cá koi.
“Phần Kiều, đến lúc đi rồi” – Phần Kiều đang thấy rất thú vị, nghe Cố Diễn gọi, liền chạy xuống, đến bên anh.
Vì chạy quá nhanh nên trên chóp mũi đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô thở hổn hển, vội vàng mở miệng hỏi: “Chúng ta phải đi về sao?”.
Cố gia rất lộng lẫy, nhưng có rất người xa lạ, Phần Kiều rất không tự nhiên. Cô thầm nghĩ, cô muốn về với Cố Diễn và dì Trương.
Cố Diễn đành phải nói: “Ừ, về thôi”. Anh đưa khăn tay đến trước mặt Phần Kiều, che khuất đôi mắt to của cô, nghiêm nghị nói: “Lau mồ hôi đi”.
Phần Kiều đã quen với giọng điệu ngữ điệu của Cố Diễn, mắt cô toát lên ý cười, cầm khăn tự lau mồ hôi.
Quản gia Trầm đứng một bên vô cùng khiếp đảm, ông chưa từng gặp Cố Diễn thoải mái nói năng với người khác như vậy, Nếu như không phải tuổi hai người cách xa nhau, ông chắc chắn sẽ hoài nghi hai người này chung một huyết thống.
Quản gia Trầm đích thân tiễn Cố Diễn đến cổng phủ đệ, định thi lễ. Cố Diễn ngăn lại, sau đó đưa Phần Kiều lên xe.
......
Cố Diễn vẫn ở tại căn hộ Côn Lôn, bờ bắc sông Mã, quận Triều Dương, đây là khu căn hộ cao cấp nhất. Từ đây có thể quan sát được hàng hiên xanh mướt của khu đại sứ quán thứ hai[3], còn có thể nhìn về phía vành đai xanh đô thị công viên Triều Dương ở xa xa.
[3]:Khu đại sứ quán Bắc Kinh là khu vực tập trung các đại sứ quán nước ngoài tại Trung Quốc, được chia làm 3 khu lớn đó là khu đại sứ quán thứ nhất, khu đại sứ quán thứ hai và khu đại sứ quán thứ ba. Ba khu đại sứ quán đều nằm ở quận Triều Dương, Bắc Kinh. Khu đại sứ quán đầu tiên nằm gần Kiến Quốc Môn, ở phố Triều Ngoại và phố Kiến Ngoại; khu đại sứ quán thứ hai nằm gần Tam Lí Truân, khu đại sứ quán thứ ba nằm gần Lượng Mã Kiều.
Hệ thống an ninh của căn hộ vô cùng hiện đại, trong tòa nhà có trang bị thang máy. Cố Diễn ở tầng cao nhất, muốn mở cửa cần quét dấu bàn tay. Cố Diễn để hệ thống ghi nhận lòng bàn tay và lần lượt từng ngón tay của Phần Kiều.
“Có được không?” – Phần Kiều thấy đã quét xong, rút tay lại, liền bị Cố Diễn nắm lấy: “Chờ một chút, còn quét lại một lần nữa”.
Lần này Phần Kiều đặt lòng bàn tay lên khóa nhận dạng, trên cửa liền chớp đèn xanh: “Tích ——” một tiếng, cửa mở. Phần Kiều đẩy cửa ra, đi vào trong, nhưng càng đi vào thì bước chân càng chậm lại.
Dường như cô không tin được cảnh tượng trước mắt mình, phòng khách căn hộ của Cố Diễn, từ thiết kế đến bài trí đều hoàn toàn giống hệt với phòng khách ở Vân Nam, thậm chí ngày cả bình hoa làm bằng gốm thủ công đặt trên bàn trà cũng không khác một tí gì.
“Cố Diễn...” – Một lúc sau Phần Kiều mới lấy lại tinh thần, thì thầm gọi anh.
“Chuyện gì?” – Tâm trạng Cố Diễn không tồi.
“Anh với ba tôi quan hệ thật sự tốt đến như vậy sao?” – Cô mở to hai mắt, dường như muốn dựa vào vẻ mặt của Cố Diễn để biết được câu trả lời.
Cố Diễn bật cười: “Không phải lúc còn ở Vân Nam, em tuyệt thực uy hiếp tôi phải đem căn nhà ở đó đến đây sao?”.
“Không phải!” – Phần Kiều vội vàng phản bác: “Tôi không hề có ý đó…. Tôi không có ý uy hiếp…”.
“Chỉ một lần này” – Cố Diễn cắt ngang lời cô.
Gì cơ? Phần Kiều kinh ngạc.
“Phần Kiều, chỉ một lần tuyệt thực đó dùng cho việc này thôi” – Cố Diễn nghiêm mặt, không hề có ý đùa giỡn. “Thấy cái cân điện tử ở ngay cửa không? Đặt ở đó để nhắc nhở em”.
“Bây giờ cân nặng của em là 72 cân (42,96 kg ~ 43kg, 1 cân = 0.5968kg), từ giờ trở đi, em chỉ có thể duy trì số cân này, có thể tăng chứ không được phép giảm. Nếu em không làm được, tôi sẽ ngay lập tức cho người dẹp hết tất cả những thứ này, trả về hiện trạng trước đây của nó”.
Khóe miệng Phần Kiều giần giật, không biết nên khóc hay nên cười.
“Cố Diễn...” – Đôi mắt Phần Kiều phát sáng như đèn pha: “Anh quả là một người tốt”.
Người tốt sao? Cố Diễn cũng không biết nữa. Nhưng để ở với một đứa nhỏ thì phải để nó cảm nhận hoặc tạo cho nó một tấm gương đứng đắn, vì vậy anh xoa xoa đầu Phần Kiều, nói: “Tôi biết, trễ rồi, nghỉ ngơi đi”.
Bài trí phòng Phần Kiều cũng không khác mấy so với phòng trước kia, chỉ là chồng sách bài tập cao cao trên bàn học đã được đổi thành một chồng đĩa CD âm nhạ.c
Phòng quần áo cũng đã bổ sung thêm một loạt quần áo mới, đều là size của Phần Kiều. Phần lớn đều là màu sắc tươi mát sặc sỡ, cũng không biết là ai chọn. Trước đây lúc Cao Lăng, mỗi mùa sản phẩm mới của các thương hiệu, các sản phẩm mới đều được trong phòng của cô.
Có cô gái nào mà không thích quần áo mới chứ, dù cho quần áo nhiều đến mức mặc không hết thì vẫn cảm thấy thiếu. Trước đây Phần Kiều không chỉ thừa hưởng ngoại hình của Cao Lăng mà còn phải trang điểm, ăn mặc chỉnh tề mới ra ngoài. Nếu giày bị bùn văng lên sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhất định sẽ tránh đến một nơi không người để lau chùi cho sạch.
Nhớ lại những điều này, Phần Kiều mới giật mình, cứ như đã trôi qua một đời.
Sau khi ba qua đời, Cao Lăng cũng ít khi nào mua thêm quần áo phụ kiện mới cho cô.
Mỗi ngày cô lại đần độn ra, không biết mình phải làm gì. Giống như bỗng dưng không còn bất kì hứng thú gì. Cô không còn chăm chút vẻ bên ngoài, đắm chìm trong thế giới của chính mình, bi thương xót xa.
Đầu ngón tay cô lướt nhanh qua một hàng quần áo, bỗng dưng lòng lại nôn nao, lấy một món ra.
Đó là một chiếc váy liền màu trắng pha xanh nhạt, nhẹ nhàng mà tao nhã.
Vạt dưới uốn lượn không theo một quy tắc nào, rũ xuống khiến cho chiếc váy vô cùng tinh xảo, để lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn thon dài của người mặc.
Ở giữa tủ quần áo là một chiếc gương to chạm đất, cô bất giác chạm tay lên hình bóng trong gương, không nhớ rõ lần cuối cùng chăm chút cho chính mình là khi nào.
Hình bóng cô gái trong gương rất gầy, dù cho đây là váy ôm sát người nhưng khi cô mặc trên người, phần váy ngay eo vẫn thùng thình
Tóc đen dài buông xõa ngang lưng, cô không để lên mái, lộ ra vầng trán đẹp đẽ.
Mặt cô so với một năm trước đã gầy đi rất nhiều, cô nhớ rõ năm trước khuôn mặt vẫn phúng phính nét trẻ con, bây giờ đã bị chiếc cằm nhọn thay thế.
Hàng lông mày nhàn nhạt, chưa từng tỉa tót qua nhưng khuôn lông mày vẫn rất đẹp. Đôi mắt anh đào to, tinh xảo, con ngươi mơ màng, đuôi mắt cong cong cực kì diễm lệ, Phần Kiều biết rõ, khi cô cười rộ lên là đẹp nhất.
Trong ánh mắt vẫn còn một chút trẻ con, đường nét khuôn mặt cũng dần dần hoàn thiện.
Phần Kiều mặc nguyên váy đi tắm rửa, tắm xong thì thay váy ngủ.
Suốt cả đêm, không biết vì sao mà tâm trạng Phần Kiều vô cùng phấn khích. Giống như tảng đá nặng nề luôn đè ở ngực bỗng dưng được ai đó nâng lên, không khí đột ngột tràn vào, cảm giác rất thoải mái.
Tình trạng lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc không ngủ được đã hoàn toàn biến mất, bây giờ hình như ngả lưng một cái là cô có thể ngủ ngay.
......
Mặc dù đang là ngày nghỉ, sau khi trở lại Đế Đô Cố Diễn lại càng bận rộn hơn. Lúc Phần Kiều dậy anh đã ra khỏi nhà từ sớm, tối khi cô ngủ sau rất lâu rồi anh mới trở về, có khi vài ngày liên tiếp cũng không thấy anh.
Phần Kiều lờ mờ nhận ra có lẽ Cố Diễn đang trải qua bước ngoặt của cuộc đời, Cố Diễn đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà cô thì chẳng giúp được gì cho anh.
Sáng nay, Phần Kiều đặc biệt dậy sớm, bên ngoài bầu trời mới tờ mờ sáng. Vốn tưởng như vậy là đã sớm lắm rồi, ai ngờ cô đã thấy Cố Diễn đã ăn sáng, đang ngồi trong phòng khách xem kênh tài chính và kinh tế, nếu cô dậy muộn chút nữa có lẽ đã không gặp được anh.
“Phần Kiều, đang trong kỳ nghỉ, trẻ con không cần dậy sớm như vậy” – Cố Diễn buông tách trà xuống, bấm nút gọi điện thoại nội bộ, bảo người giúp việc làm bữa sáng cho cô.
“Cố Diễn, anh bận lắm sao?” – Cô lí nhí hỏi, Cố Diễn lại có thể nghe rõ. Anh biết rõ bệnh của cô cần nhất điều gì, bây giờ cô bắt đầu ỷ lại anh, nhưng anh không có thời gian làm bạn với Phần Kiều.
Giọng nói anh dịu dàng hẳn đi vài phần: “Sẽ không, không còn lâu nữa đâu”.
Nghe câu trả lời, khóe môi Phần Kiều bất giác cong lên một chút.
Ngay cả khi Cố Diễn gọt cho cô thứ cô ghét ăn nhất – trái táo, cô cũng nuốt từng miếng từng miếng xuống. Cơ địa cô có chút kì lạ, mỗi lần ăn táo sẽ bị acid malic[4] có trong trái táo kích ứng làm nổi mụn nước nhỏ.
[4]: Acid Malic là một loại axit trái cây thuộc họ axit alpha hydroxy (AHA) có công thức phân tử C4H6O5. Hoạt chất này được tìm thấy phổ biến trong trái cây, rau, rượu vang. Trong đó, Acid Malic trong táo là được sử dụng phổ biến nhất (cái tên Acid Malic xuất phát từ tiếng Latinh – Malum có nghĩa là táo). Tóm lại nó là AHA mà mọi người hay chăm sóc da á:>
Nhưng lần này, lúc cô chạm lưỡi vào mấy nốt mụn nước đã nổi ở hàm trên, cô hoàn toàn không cảm thấy một chút đau đớn nào.
......
Người giúp việc đưa điểm tâm lên, Phần Kiều ngồi trước bàn chuẩn bị ăn, phát hiện đến giờ Cố Diễn vẫn chưa chuẩn bị đi làm, đồng hồ treo tường đã điểm gần bảy giờ.
“Hôm nay Cố Diễn không đến công ty sao?”.
“Ừ” – Bản tin tài chính kinh tế đã kết thúc, Cố Diễn tắt tivi: “Hôm nay trong nhà có tiệc, đợi em ăn sáng xong thì chúng ta cùng đi”.
Cố Diễn lại có thể ở bên cô cả ngày, tâm trạng của cô phấn chấn hẳn lên, ngay cả tốc độ ăn cũng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.
Bệnh kén ăn của Phần Kiều rất khủng khiếp, kén tất cả các loại rau, các loại thịt, còn có cơm. Tất cả đều chỉ vì: Không ăn! Không muốn ăn! Không thích ăn! Có đánh chết cũng không ăn! Nhưng thật ra cô vẫn thích một vài món, như bánh ngọt hoặc nước chanh chẳng hạn, nhưng dù sao mấy thứ này cũng không thể thay thế cơm được.
Sau khi đưa Phần Kiều về ở chung nhà, Cố Diễn cũng xem như là đã là cả trăm phương ngàn kế để khiến cô ăn cơm, nào là đe dọa rồi dụ dỗ, lời ngon tiếng ngọt đủ cả.
Nhưng mà đến sáng nay, thấy cô tự giác ăn hết phần của mình, bỗng dưng anh cảm thấy có một cảm giác tự hào không nói nên lời.
......
Địa điểm bữa tiệc là tòa phủ đệ của Cố Gia, nơi mà Phần Kiều đến lần trước.
Khác với hôm Phần Kiều đến, hôm nay trong phủ đệ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Ông cụ Cố tuổi tác đã cao, nên ở trong lầu dưỡng bệnh, mọi công tác chủ trì đều giao cho Cố Diễn, không hề tham gia buổi tiệc.
Phần Kiều đi theo Cố Diễn đi đến lối vào sảnh chính, mọi người im lặng một chút, sau đó liền có mấy người tiến đến nói chuyện với anh. Cũng có nhiều người nhìn Phần Kiều đang đứng phía sau lưng Cố Diễn.
Cố Diễn trở về Đế Đô chưa đến nửa tháng, mọi người đều biết chuyện anh nhận nuôi một đứa nhỏ. Một số người không thể tin được, còn đa số còn lại đều nghĩ nhất định đứa nhỏ này là con ruột của anh, nhưng không ai ngờ Phần Kiều lại lớn như vậy.
Cũng có người moi được tin ông cụ Cố viết trong di chúc để lại cho Phần Kiều vài thứ, vì thế ánh mắt chiếu vào Phần Kiều lại càng thêm phức tạp.
Ánh mắt săm soi của mọi người làm cô cảm thấy có chút gượng gạo, khó chịu.
Cô rất nhạy cảm với ánh mắt người khác nhìn mình, trước đây có một khoảng thời gian rất dài, cô luôn là tâm điểm của những ánh mắt chỉ trích, đàm tiếu của đám đông.
Cô chịu bấy nhiêu chú ý như vậy là đủ rồi!
Trong lòng Phần Kiều rất áp lực, nhưng lại cố hết sức đè nén xuống, không lộ ra bất kì điều gì.
Sợ hãi qua đi, cũng có mấy cô gái “người nhà” tiến đến chào hỏi, trên mặt cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trả lời nhát gừng, trong lòng đã vô cùng phiền não.
Cô không ngừng quay đầu tìm kiếm Cố Diễn trong đám đông.
Minh họa thêm cho chú thích cửa phù hoa