Căn hộ kia đã trả lại, dì Trương và Phần Kiều cùng dọn vào căn nhà mới.
Mỗi ngày, Phần Kiều thì đi học, Cố Diễn thì đi làm, dì Trương ở nhà nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa.
Thời gian này rất căng thẳng, Phần Kiều chuẩn bị thi vào đại học, dì Trương cũng nấu nhiều món ăn hơn, Phần Kiều tuy không muốn ăn nhưng vẫn cố ép mình nuốt một ít.
Có lẽ người đã ở sát bên rìa của địa ngục mới có thể nhận ra rằng, cái chết lại đáng sợ như vậy.
Mỗi ngày, bảy giờ rưỡi Phần Kiều mới ra khỏi nhà, sáu rưỡi mới dậy, Cố Diễn thì vẫn luôn rời giường lúc sáu giờ, bảy giờ là có mặt ở công ty. Tuy sống chung một nhà nhưng vẫn ít khi nào chạm mặt.
Phần Kiều phát hiện Cố Diễn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lúc nào cũng dậy sớm hơn Phần Kiều nửa tiếng. Dù sao cô cũng có ngủ bao nhiêu đâu, nên có thức dậy sớm hơn nửa tiếng thì có sao?
......
Khó lắm mới thức dậy sớm hơn một chút, dì Trương đang làm bữa sáng trong nhà bếp.
Trước đây vài ngày, vì thời gian sinh hoạt của Phần Kiều và Cố Diễn khác nhau nên bà vẫn phải làm bữa sáng hai lần.
“Dì Trương!” – Phần Kiều lấp ló ngoài cửa bếp, nhìn bà cười cười.
Dì Trương còn đang cầm cái muỗng, bị cô làm giật mình, cười hỏi: “Hôm nay sao Phần Kiều lại dậy sớm vậy?”
“Sau này con sẽ dậy sớm như vậy, mỗi ngày đỡ phải làm hai bữa sáng cho đỡ vất vả” – Phần Kiều vừa nói vừa đi và nhà bếp.
“Con có thể giúp gì không?”
Trong mắt Dì Trương mang theo ý cười: “Đương nhiên được chứ!”. Dì Trương mở nước đầy bồn, đưa Phần Kiều hai búp xà lách, “Cháu rửa sạch hai búp rau này nhé”
Phần Kiều cầm lấy, tỉ mỉ rửa từng lá một
Cô chưa từng làm việc nhà, lúc rửa rau có chút vụng về, vung vẩy nước khắp nơi, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Thật sự rất đáng yêu, dì Trương bật cười, tiếp tục chiên trứng.
Phần Kiều của bây giờ tốt hơn so với hồi mới đến nhiều lắm, khi đó ánh mắt cô vừa u ám vừa trống rỗng, nhìn không ra đây là một cô gái tuổi xuân phơi phới, nhưng từ khi dọn vào đây, ánh mắt cô dần có hồn hơn, vài lần còn thấy cô nở nụ cười.
Cố tiên sinh đã quyết định đúng. Nhận nuôi Phần Kiều, đưa cô thoát khỏi áp lực và đến với cuộc sống mới chính là phương thức trị liệu tốt nhất..
Có lẽ chờ đến sau này, khi về Đế Đô, đến với một thế giới hoàn toàn mới, quen biết những bạn bè mới, bệnh tình của Phần Kiều sẽ dần biến chuyển tốt đẹp hơn. Dì Trương khẽ cười, Phần Kiều là một cô bé rất đáng yêu, nếu cô bé thoát ra khỏi bóng ma tâm lý trước kia.
Điểm tâm được dọn lên bàn ăn trước khi Cố Diễn xuống lầu, Phần Kiều lấy dao nĩa, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ.
Cố Diễn mới xuống, thoáng đã thấy cô bé đã dậy sớm ngồi trước bàn ăn.
Cô ngẩng đầu lên, thấy anh, lập tức mở miệng: “Cố Diễn!” – Giọng nói rất rụt rè, khóe mắt lại cong cong, không kiềm nén được sự hưng phấn.
Phần Kiều đối với người khác đều lịch sự lễ phép, nhưng cũng không muốn gọi là chú Cố Diễn
Thật ra Cố Diễn không già đến mức để gọi là chú.
Dì Trương mỉm cười, nói thay Phần Kiều: “Tiên sinh, điểm tâm hôm nay tôi và Phần Kiều cùng nhau làm.”
Cố Diễn cười, “Phần Kiều, sao hôm nay em dậy sớm vậy?”
“Sắp thi đại học rồi, sau này tôi mới đi học sớm một chút” – Phần Kiều cầm chặt váy, nhanh chóng chia dao nĩa.
Thật ra trong cả quá trình làm bữa sáng, Phần Kiều cũng chỉ rửa rau xà lách và xịt tương cà chua..
“Ngon không?” Phần Kiều háo hức, mong chờ nhìn anh chằm chằm.
“Ngon.”
Thật ra hương vị của sandwich không khác gì trước đi, chỉ là Cố Diễn thật sự không đành lòng phật lòng tâm ý của đứa nhỏ.
Cái đứa nhỏ này —— cũng biết dè dặt lấy lòng người khác
Bệnh trầm cảm của Phần Kiều rất nghiêm trọng, tâm lý vô cùng mỏng manh, chỉ cần hơi vô tâm một chút thì cô sẽ hoàn toàn khép mình lại.
Anh mỉm cười với Phần Kiều. Tảng băng vạn năm bỗng dưng cười rộ lên, cảm giác băng tuyết đã tan chảy, làm cho Phần Kiều cảm thấy choáng ngợp
“Vậy sao em không ăn?” – Cố Diễn để ý đến hành động của Phần Kiều, chỉ gắp một ít rau, sau đó không ăn thêm gì nữa.
Phần Kiều tỏ ra vô tội, vội vã thanh minh: “Tôi ăn no rồi”
Cố Diễn hơi cau mày: “Dựa vào lượng thức ăn đó, lượng calo không đủ năng lượng cho em hoạt động”
“Nhưng bình thường tôi cũng hay ăn vậy mà” – Phần Kiều thấp giọng phản bác.
“Vì vậy em mới hạ huyết áp” – Cố Diễn buông dao nĩa xuống, giọng điệu bình thản: “Bây giờ tôi là người giám hộ của em, tôi có trách nhiệm với sức khỏe của em”
Đối diện với ánh mắt chăm chú của Cố Diễn, Phần Kiều miễn cưỡng cầm dao nĩa lên, cắt sandwich thành từng miếng nhỏ, cả buổi mới đưa vào miệng.
Cố Diễn vẫn lẳng lặng ngồi ở đợi ở bàn ăn, Phần Kiều liếc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi
Bình thường bây giờ Cố Diễn đã ra khỏi nhà.
Bữa sáng đã vơi đi một nửa, nhưng bụng Phần Kiều thật sự không thể ăn thêm gì nữa. Cô không chịu được nữa, ngẩng đầu nói: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
“Ăn no rồi thì đi thôi” – Cố Diễn cầm áo khoác treo trên lưng ghế dựa rồi đi ra ngoài trước.
Hôm nay Cố Diễn đặc biệt đưa Phần Kiều đến trường, sau đó mới quay lại công ty.
Buổi sáng hôm nay cũng là lần đầu tiên Cố Diễn đến muộn, hơn nữa lại đến muộn hai mươi phút.
Từ tầng hầm đến thang máy, nhưng lúc Cố Diễn bước vào văn phòng vẫn không bị thư ký bắt gặp.
“Mình không nhìn lầm chứ? Người vừa bước vào chính là Cố tổng sao?”
Trong phòng thư ký rối loạn một trận, đồ ăn sáng và đồ trang điểm liền kéo xuống dưới gầm bàn.
“Không phải Cố tổng 365 ngày, dù mưa dù gió cũng sẽ đến công ty đúng 7 giờ sao? Khi nãy bảy giờ mà sếp vẫn chưa tới, tôi cứ nghĩ sếp đi công tác rồi chứ?” – Mở lời là một cô gái trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt ủ rũ, đem bánh macaron mới ăn được một nửa cất vào ngăn kéo.
Mọi người đã ngầm thừa nhận với nhau, thời gian của Cố Diễn phải tính toán đến từng phút, suốt một năm nay bọn họ đã được lĩnh hội điều đó
Có người hạ giọng: “Này, các cô nói xem, Cố tổng có bị trừ lương không? Sếp tự quy định muộn một lần thì hủy toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, muộn mười phút thì trừ vào tiền lương, năm trăm. Hôm nay Cố tổng đến trễ hai mươi phút”
“Thôi đi, cũng không nhìn xem Cố tổng là ai? Trừ vào thì cũng không là tiền của sếp sao?” – Có người cười nhạt.
“Nói chứ sao Cố tổng lại đến muộn, chắc là không phải là ngủ quên chứ?”
“Nói không chừng là có bạn gái đấy...”
“Này, lí do ngủ quên còn đáng tin hơn đấy!” – Lập tức có người cắt ngang lời người đó, trừng mắt: “Sếp là loại người gì cô còn không biết sao? Có cô gái nào ở bên cạnh sếp đâu, chúng tôi còn nghĩ anh ấy là gay......”
“Ừm hứm ——”
Lương Đặc đằng hắng ở cửa phòng trợ lý: “Cố tổng nói nếu nói chuyện riêng trong giờ làm việc sẽ bị trừ tiền lương.....”
Mọi người trong phòng thư kí đang nói chuyện lập tức câm như hến, cắm đầu vào máy tính.
......
Mặt trời lên cao, nắng nóng như nướng cháy mọi thứ, hơi nước bốc lên từng đám. Mấy con ve sầu rền rã không ngừng trên mấy cây ngô đồng bên đường, không khí oi bức và khó chịu.
Năm nay đúng là một mùa thi nóng nhất tù trước đến giờ, Phần Kiều may mắn được xếp vào điểm thi là trường cấp 3 quen thuộc.
Ngoài cổng trường, rất đông phụ huynh đang đợi con em mình thi bên trong, từ xa nhìn lại chỉ thấy đầu người, ai cũng đầm đìa mồ hôi, dán chặt mắt vào địa điểm thi, nét mặt vô cùng lo lắng.
Dưới tán cây có mát mẻ hơn một chút, vì thế cũng đông nghịt người, không còn chỗ đứng nữa.
......
Cố Diễn ngồi bên trong xe, bị điều hòa phà vào có chút bực mình, giơ tay lên vài lần xem đồng hồ.
Phần Kiều đã vào địa điểm thi hơn một tiếng.
Sau một lúc lâu, Cố Diễn khép văn kiện lại, đành ngẩng đầu, mở miệng nói: “Trợ lý Lương, lịch trình tiếp theo của tôi là gì?”
Lương Đặc ngạc nhiên, trí nhớ của Cố Diễn rất tốt, chưa bao giờ quên như vậy.
Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng anh ta vẫn điềm nhiên, mở iPad lên.
“Trước ba giờ đến thị sát nhà máy ở quận Quan Độ, ba giờ bốn mươi sẽ kết thúc, bốn giờ tham gia hội nghị cấp cao thường kì của công ty, bốn giờ ba mươi đánh giá tổ hạng mục, xác nhận lượng sản phẩm mới sẽ được tung ra thị trường, năm giờ......”
“Lịch trình từ ba giờ trở đi sẽ dời lại, hội nghị thường kì dời sang tám giờ sáng ngày mai, còn những việc sau đó dời ra thêm hai tiếng nữa, bây giờ chúng ta đến trường của Phần Kiều.”
“Cố tổng......” – Lương Đặc kinh ngạc.
Cố Diễn khoát tay, phớt lờ vẻ thảng thốt của Lương Đặc, hỏi một câu không liên quan: “Trợ lý Lương, con của anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp ba tuổi...” – Lương Đặc trả lời, cười gượng, sau khi nó ra đời vẫn luôn ở với mẹ nó, đứa nhỏ này tính hay quên, thỉnh thoảng anh trở về Đế Đô cũng không được ôm con mình, căn bản nó không nhớ đây là ba nó.
“Khi nào con anh thi đại học, tôi sẽ cân nhắc cho anh nghỉ phép”
Tới lúc đó thì còn rất lâu, Lương Đặc buồn cười, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, xoay người lại nói: “Như vậy thì tôi thay mặt con gái tôi cảm ơn Cố tổng”
Có lẽ kì thi này không phải là khoảnh khắc quan trọng nhất cuộc đời Phần Kiều, nhưng Cố Diễn lại muốn đứng bên ngoài đợi như bao bậc cha mẹ khác.
Không hẳn là trong thời gian ngắn ngủi này mà anh có tình cảm thắm thiết gì, nhưng anh nhớ đến, ở tuổi Phần Kiều bây giờ, có lẽ anh cũng đã từng chờ mong một ai đó ở bên ngoài đợi mình, ríu rít về chuyện thi cử nữa.
Chỉ là chưa có ai, dù là cuộc thi lớn nhỏ nào, người đợi bên ngoài mãi mãi vẫn là tài xế và trợ lý Lương.
Về mặt tình cảm, anh rất thờ ơ, có lẽ là bắt đầu từ đó, anh luôn tách biệt cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ có thể phân tích mọi người, mọi việc bằng một cái đầu lạnh.
Điều Phần Kiều cần không phải là một cuộc sống sung sướng, cô vừa yếu đuối lại mỏng manh, không có lòng tin với người khác, cô có thể giơ nanh múa vuốt, khép kín trái tim mình.
Cố Diễn muốn chữa khỏi bệnh cho cô, vì thế anh không tiếc rẻ thời gian dành cho cô.
......
Không đợi tiếng chuông kết thúc vang lên, Phần Kiều thu dọn bút viết, đứng lên nộp bài.
Môn thi hôm nay là môn tiếng Anh, mặc dù sau một nửa thời gian làm bài, đầu của cô đau suốt, nhưng cô vẫn hoàn thành suôn sẻ
Bên trong phòng thi mở điều hòa, lại thổi vào Phần Kiều đang đau đầu, sau đó vừa ra khỏi phòng thì hơi nóng ập đến, vừa nóng vừa lạnh nên đầu cô lại cần đau hơn.
Cô chậm rãi bước đến cầu thang, cô ôm trán, tựa vào tường nghỉ ngơi, di chứng sau tai nạn giao thông lần đó là những cơn đau đầu thường xuyên phát tác. Đôi khi Phần Kiều nghĩ, đây là do ông Trời đã trừng phạt cho ý nghĩ tự tử của cô, phải vĩnh viễn sống trong nỗi đau đớn và rối loạn khôn cùng.
“Phần Kiều!” – Hạ Hào kinh ngạc, vui mừng kêu to: “Cậu cũng nộp bài thi rồi sao?”
Cậu nhanh chóng phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của Phần Kiều, có chút bất thường, “Cơn đau đầu của cậu lại tái phát rồi phải không?”
Sau tai nạn lần đó, Hạ Hào có ghé thăm Phần Kiều vài lần, cậu cũng không biết Phần Kiều có ý định tử tự, chỉ nghĩ đó là tai nạn bình thường thôi, với thêm một điều nữa cậu Cố Diễn lại là bạn của ba Phần Kiều.
Mà Cố Diễn lại nhận nuôi Phần Kiều.
Anh làm như vậy để Phần Kiều trở nên vui vẻ, không ai có thể hiểu rõ được thế lực và tầm ảnh hưởng của Cố gia ở Trung Quốc bằng anh. Người ta chỉ thấy của cải kếch sù của gia tộc, nhưng không biết Cố gia thật ra là một đại thụ che trời, dây mơ rễ má khó có thể tưởng tượng được.
Cố Diễn giấu diếm thân phận của mình, giả vờ chỉ là lớp con cháu bình thường của Cố thị, nhưng thật ra bên cạnh anh có rất nhiều người bảo vệ cho an nguy của mình. Phần Kiều được Cố Diễn nhận nuôi, cuộc đời cô có thể nói đây là chỗ dựa lớn nhất
“Còn đau lắm sao?”
Phần Kiều im lặng, nhưng lông mày nhăn tít lại đã trả lời câu hỏi của Hạ Hào
Hạ Hào chạm vào thái dương của Phần Kiều: “Để tôi xoa bóp giúp cậu, mẹ tôi cũng hay bị đau đầu….” – Lời còn chưa dứt, Hạ Hào sững sờ….