*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Liou
Mơ mơ màng màng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, tài xế Lôi chớp chớp con mắt rồi lồm cồm bò lên khỏi giường, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa sạch mặt, lấy chìa khoá đi ra cửa.
Khởi động xe taxi chạy tới hướng chung cư Kim An, nghĩ đến chuyện hôm nay phải lái xe của Giang Thiện, Lôi Hạo nhẹ nhàng sờ vô lăng trong tay mình, nhếch miệng nở nụ cười vừa tự giễu lại mang theo chút tình cảm phức tạp nào đó.
Từ xưa đến giờ Lôi Hạo không bao giờ vì nghề tài xế mà tự xem thường mình, cũng không tự ti vì chiếc xe này chút nào. Ngược lại đối với chiếc xe này, Lôi Hạo rất có cảm tình, không nói tới chuyện anh đã lái nó ba bốn năm, nhờ nó anh mới có thể làm ăn sinh sống, xem thường chiếc xe này thật sự rất không nên.
Lúc Lôi Hạo tới chung cư Kim An vừa đúng bảy giờ bốn mươi năm, thế nhưng cái người nói tám giờ tới đón hắn cũng đã chờ ở kia.
Giang Thiện mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm chỉnh. Khác với lúc trước, hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi trắng bên trong phối thêm cà vạt viền xanh đậm. Chỉ đơn giản là đứng một chỗ cũng đã làm cho người ta không thể coi nhẹ.
Lôi Hạo xuống xe đi tới chỗ Giang Thiện, hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng như lúc trước, khí chất cao quý cùng khuôn mặt chói mắt ấy sẽ làm cho người đứng bên cạnh hắn không tự chủ sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
"Sao anh tới sớm như vậy? Không phải nói tám giờ sao?"
Giang Thiện cười cười, thân thiết trả lời: "Tôi cũng vừa mới đến, nghĩ rằng có lẽ tài xế Lôi sẽ đến sớm, dù sao cũng là tôi nhờ anh giúp, còn để tài xế Lôi phải chờ tôi sẽ rất áy náy."
Lôi Hạo run bắn lên, trừng mắt: "Tôi nói chứ anh có thể nói chuyện bình thường một chút hay không, làm gì mà khách khí vậy. Ông đây giúp anh là muốn lấy tiền anh, chẳng phải anh chính là ông chủ sao, tôi chờ anh là chuyện đương nhiên."
Kiểu nói chuyện khách khí của Giang Thiện làm Lôi Hạo cảm thấy mất tự nhiên. Anh rất không muốn thừa nhận, nhưng hẳn là Giang Thiện quen biết với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, chắc là bọn họ nói chuyện lúc nào cũng đều dối trá khách khí như vậy, hay tính cách Giang Thiện vốn đã thế?
Chẳng lẽ đây chính là nhân sĩ trí thức có tu dưỡng trong truyền thuyết?
Thật là kỳ quái.
Giang Thiện cười, cũng chẳng thèm tức giận: "Thật có lỗi. Thời gian cũng không nhiều, trước hết tôi chỉ tài xế Lôi đỗ xe trong bãi đậu, rồi sau đó lái xe tôi ra. Xong xuôi chúng ta sẽ xuất phát."
Lôi Hạo gật đầu, ngồi vào xe cùng Giang Thiện, lái vào bãi đậu xe dưới đất của chung cư Kim An.
Dừng xe xong, hai người lại đi bộ lên phía trước một chút. Lúc này Lôi Hạo mới phát hiện cách chỗ cửa lớn không xa đã có một chiếc xe màu đen đậu sẵn.
Bĩu môi, Lôi Hạo không cần đoán cũng biết là Giang Thiện làm.
"Ông còn tưởng rằng xe của anh cũng sẽ loè loẹt khoa trương như chủ nhân luôn chứ."
"Chẳng lẽ tài xế Lôi cho rằng tôi là người thích phô trương sao?" Giang Thiện nhíu nhíu mày, cười hỏi.
"Khụ khụ..." Lôi Hạo vừa đi vừa nghiêng đầu nghĩ: "Cũng không phải, thế nhưng chiếc xe nghiêm chỉnh như thế vẫn rất khác so với dự đoán của tôi."
Màu đen nhìn rất sang trọng, lại vừa mang đến cảm giác trang nghiêm, rất thích hợp cho các ông chủ tư nhân hay nhà nước lái. Nhưng mà Lôi Hạo nghĩ người như Giang Thiện sẽ không lựa chọn một chiếc xe như thế mới đúng.
Giang Thiện quay đầu, nhìn cũng đoán ra suy nghĩ của Lôi Hạo, cặp mắt đào hoa hơi híp lại: "Tôi cảm thấy thật cao hứng khi tài xế Lôi vậy mà rất hiểu rõ tôi. Chiếc xe này rất ít khi tôi lái, chỉ khi nào có công chuyện làm ăn tôi mới dùng tới. Tôi vẫn còn một chiếc Ferrari màu đen(*)."
Bởi vì nghiêm chỉnh mà nói, chiếc này này thật ra là công ty cấp cho giám đốc làm xe chuyên dụng.
"Người giàu có khác." Lôi Hạo nhếch khóe miệng, sau khi Giang Thiện đưa chìa khoá, anh liền mở cửa xe ra ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Lôi Hạo lập tức cảm giác được sự khác biệt, dù sao cũng là đồ hơn trăm vạn, đơn nhiên sẽ không giống chiếc xe taxi mình hay lái. Phải nói là không cách nào so được.
Mặc dù nói Lôi Hạo sẽ không xem thường xe mình, nhưng là đàn ông, vừa gặp phải xe tốt, lại còn có thể lái thử, Lôi Hạo đã quên sạch sẽ cảm giác không thoải mái trước đó.
Khuôn mặt lộ rõ nét hưng phấn, Lôi Hạo sờ lên vô lăng dưới tay mình, đây là động tác quen thuộc khi anh ngồi bất cứ xe nào. Cài giây nịt an toàn xong, anh nhìn Giang Thiện với vẻ chờ mong.
Lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như chú cún to xác của Lôi Hạo, Giang Thiện nhếch miệng, hiển nhiên tâm tình không tệ chút nào, hắn gật đầu nói: "Tài xế Lôi đưa tôi đến nhà hàng Bất Vong(*) đi, anh biết đường không?"
"Đương nhiên." Mấy nhà hàng cao cấp trong thành phố, nếu anh không biết đường thì coi như làm nghề tài xế quá thất bại.
Lôi Hạo nổ máy xe, lúc đầu không quá quen thuộc, anh lái tương đối chậm. Về sau càng lái càng thuận tay, tốc độ chiếc xe nhanh hơn. Tài xế Lôi nở nụ cười, hưng phấn điều khiển xe, lái đến nơi Giang Thiện chỉ định.
"Đưa tôi đến nhà hàng xong, còn phải phiền tài xế Lôi chờ tôi, anh có thể rời đi đâu đó, nhưng không được đi quá một tiếng." Giang Thiện ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở Lôi Hạo.
"Tôi hiểu rồi." Lôi Hạo chuyên tâm nhìn về phía trước, đáp ứng hắn.
"Hiện tại tài xế Lôi đang ở một mình à?" Giao phó xong, Giang Thiện vờ như đang nói chuyện phiếm nghe ngóng.
"Ừm, ông đây độc thân."
"Không có bạn gái sao?"
Lôi Hạo bĩu môi: "Có một hai mối tình, cuối cùng toàn chê tôi không có tiền đồ rồi bỏ đi."
"Ra là vậy..." Giang Thiện càng cười tươi hơn: "Tài xế Lôi là người tốt, chẳng cần sợ không tìm thấy bạn đời, sẽ có người nhận ra điểm tốt của anh."
Lôi Hạo quay phắt sang nhìn Giang Thiện: "Hiện tại ông đây không vội, muốn gặp được người tốt vẫn là xem duyên phận. Còn anh, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có." Ngữ khí trong lời nói của tài xế Lôi không tránh khỏi mang theo ý tứ ước ao ghen tị, người này, sao vừa sinh ra đã chênh lệch lớn như vậy chứ?
Giang Thiện cười không nói, đúng thật hắn muốn kiểu phụ nữ nào cũng được. Đáng tiếc tạm thời bây giờ hắn không thấy hứng thú với phụ nữ, ngược lại người tài xế trước mắt này càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
"Tài xế Lôi thích kiểu người nào? Có lẽ tôi có thể giúp anh lưu ý một chút." Giang Thiện nhẹ nhàng cười, một bộ dạng rất nhiệt tình.
"Anh giúp ông đây để ý?" Lôi Hạo lại nhìn sang Giang Thiện: "Anh để ý thì ông đây vô phúc tiêu thụ."
Nghĩ cũng biết kiểu phụ nữ tiếp xúc với Giang Thiện sẽ là người như thế nào. Nếu để hắn tìm hiểu, đến lúc đó người mất mặt còn không phải mình. Mấy chuyện tình cảm riêng tư này, vẫn nên tìm đến một người có cuộc sống không khác biệt quá lớn với mình, như thế mới có thể thông cảm nâng đỡ lẫn nhau đi hết cuộc đời.
Giang Thiện nhìn vẻ mặt kiểu như tôi và anh không cùng một thế giới của Lôi Hạo, cặp mắt đào hoa hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng cong nhẹ: "Tài xế Lôi nghĩ như vậy không phải là đối với bản thân chẳng có chút lòng tin nào sao?"
Lôi Hạo không quan tâm lắm nhún vai: "Anh có thể nghĩ như vậy, dù sao hiện tại ông đây không sốt ruột lắm, cho nên tốt nhất anh đừng để ý giúp ông."
Giang Thiện cười.
Sau đó hai người kết thúc đề tài này, an tĩnh đi đến nhà hàng Bất Vong.
Không hổ là nhà hàng cao cấp, xe vừa dừng ở cổng, lập tức có phục vụ đi đến chu đáo mở cửa xe ra chào đón Giang Thiện.
Hắn nhẹ giọng nói một câu, phục vụ cũng gật đầu trả lời, sau đó đi phía trước dẫn đường cho Giang Thiện.
Chờ Giang Thiện vào cửa xong, Lôi Hạo liền lái xe đậu vào bãi đỗ của nhà hàng.
Lấy điện thoại di động ra, Lôi Hạo nhìn thì thấy đã tám giờ rưỡi. Anh không biết Giang Thiện đi bao lâu, nhưng bây giờ anh rất đói bụng. Ban nãy anh vừa về nhà đã đi ngủ ngay, tỉnh ngủ thì nhanh chóng tới đón hắn. Trước đó còn không có cảm giác, thời điểm sắp đến nhà hàng anh lại cảm thấy đói bụng.
Giang Thiện nói anh có thể đi một lát, nhưng không thể vượt quá một tiếng. Thế nhưng lại quên mất khu vực xung quanh nhà hàng không có chỗ nào rẻ để anh lấp đầy bụng. Thậm chí ngoại trừ nhà hàng Bất Vong thì quanh đây chẳng còn nhà hàng khác, tiệm bánh mì thì có, nhưng đồ ăn bên trong đắt muốn chết, mà chỉ có bánh mì không thì chẳng đủ no.
Dựa lưng vào chỗ ngồi, Lôi Hạo cảm thấy hơi buồn bực.
Không chờ Lôi Hạo phiền muộn lâu, ngoài ý muốn Giang Thiện bất ngờ xuất hiện trước mắt Lôi Hạo.
Vẫn khuôn mặt tuấn lãng đó, hắn cười nhẹ, chớp chớp cặp mắt đào hoa nhìn Lôi Hạo.
Lôi Hạo bỗng nhiên đỏ cả mặt.
=== =====
(*) Bất Vong: nghĩa là "Không Quên" mà Liou thấy dở nên để nguyên Hán Việt
(*) Ferrari đen: