Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 19




Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, giây phút Giang Nại nắm lấy tay Lý Thanh Tễ, cô mới nhận ra sự khác biệt kích thước bàn tay giữa nam và nữ.


Cô ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tễ, không chỉ lòng bàn tay đỗ mồ hôi mà ngay cả sống lưng phía sau cũng vậy.


Cô cảm thấy đầu óc mình như co giật, vì Giang Dao kí ch thích mà hỏi Lý Thanh Tễ một câu như vậy.


Sau cảm giác lo lắng bất an, cô nhìn anh chằm chằm, rất sợ anh sẽ không trả lời, sợ anh nhíu mày, càng sợ anh hất tay cô ra. Nhưng lại không lường trước được những chuyện Lý Thanh Tễ sẽ làm.


“Ở bên ngoài nhất định phải nói những lời sến súa này sao?” Khóe môi Lý Thanh Tễ chậm rãi nhếch lên thành một đường cong.


Giang Nại sửng sốt một lúc, lại nhìn thấy vài phần dung túng hiện lên trong mắt anh.


Trái tim trong lồng ngực đập mạnh, cô phản ứng lại: “Không thể nói được sao?”


Lý Thanh Tễ: “Có thể, nhưng anh sợ thật sự nói ra rồi em sẽ xấu hổ.”


Giang Nại không chịu nổi ánh mắt của anh, vô thức dời mắt đi: “Em sẽ không…”


“Phải không?”


Dáng vẻ tránh né của Giang Nại lúc này ở trong mắt Giang Dao giống như đang thẹn thùng.


Cô ta không dám tin hừ một tiếng.


Lý Thanh Tễ đang làm gì vậy, thật sự đang nói lời yêu đương ngọt ngào sao?


Anh còn có thể như vậy?


“Vào nói với ông bà một tiếng, ra ngoài ăn tối với anh.” Lý Thanh Tễ nói.


Giang Nại: “Ra ngoài? Đi đâu?”


Lý Thanh Tễ: “Đi rồi sẽ biết.”


“À…”


Hai người nói chuyện, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta đã xoay người đi vào trong nhà.


Lửa giận bừng lên cổ họng.


Giang Dao lạnh mặt, đá đổ bình tưới nước Giang Nại đặt trên mặt đất vừa rồi.


Giang Nại nắm tay Lý Thanh Tễ đi thẳng vào trong. Lúc đi đến một lối rẽ, không thấy Giang Dao nữa, cô liền rút tay ra.


Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn, thản nhiên nói: “Dùng xong là vứt, tốc độ của em cũng nhanh thật.”


Giang Nại nhìn anh, ánh mắt anh lúc này lạnh lùng thờ ơ, không còn một chút dịu dàng như lúc nãy.


Cô tin rằng cảm xúc vừa rồi chỉ là diễn trò.


“Xin lỗi, cảm ơn anh ban nãy đã phối hợp với tôi.”


Lý Thanh Tễ không nói gì, vừa rồi anh nhanh chóng nhận ra dụng ý của cô là vì bình thường cô sẽ không nói với anh những câu như vậy.


“Vừa rồi anh nói tối nay ra ngoài ăn, vậy bây giờ tôi đi nói với bà nội nhé?”


Lý Thanh Tễ gật đầu: “Ừ.”


Vài phút sau, cả hai cùng nhau ra ngoài.


Hôm nay Lý Thanh Tễ tự mình lái xe, Giang Nại cũng không hỏi anh đi đâu, có lẽ là trường hợp nào đó cần cô đi cùng.


Một giờ sau, xe dừng lại ở bến tàu ven sông, nhìn thoáng qua, trong số các du thuyền đang đậu ở bến tàu có một chiếc du thuyền khá lớn, nhưng chiếc du thuyền này không phải là loại thuyền mà du khách bình thường dùng để đi qua sông, trông tinh tế và sang trọng hơn, rõ ràng là của tư nhân.


“Chúng ta phải ngồi thuyền à?”


Lý Thanh Tễ cởi dây an toàn, nói: “Ừm, xuống xe đi.”


Giang Nại xuống xe, chậm rãi đuổi theo Lý Thanh Tễ.


Lúc này sắc trời đã dần tối, ánh đèn neon bên bờ sông dần dần được thắp lên, bắt đầu buổi đêm của thành phố.


“Chào anh, mời đi theo tôi.” Người đợi ở bến tàu nhận ra Lý Thanh Tễ, vội vàng tiến lên chào hỏi.


“Trần Quý Minh đâu?”


“Anh Trần đã đến rồi, vừa dặn dò tôi ở đây chờ anh.”


“Ừm.”


Giang Nại vốn tưởng sau khi lên thuyền sẽ là một bữa tiệc náo nhiệt xa hoa nào đó, nhưng sau đó mới phát hiện những người tụ tập ở đây đang xem triển lãm. Tầng một của du thuyền trang hoàng thành khu vực triễn lãm với những bức tường màu trắng, ánh đèn rực rỡ. Nếu không nhìn bên ngoài, thật sự không biết đây là một buổi triễn lãm trên sông.


“Anh muốn mua tranh à?” Giang Nại không nhịn được hỏi.


“Tôi không có hứng thú với những thứ này. Nếu em thích thì có thể mua.”


“Vậy tại sao anh lại đến đây?”


“Triển lãm này do Trần Quý Minh tổ chức. Cậu ta thích sưu tầm những tác phẩm bình thường hoặc có giá trị từ khắp nơi trên thế giới, sau đó đem đi trưng bày, bán đấu giá.”


Hóa ra đến đây là vì bạn bè, Giang Nại hiểu ra, cũng có chút hứng thú, trước kia lúc ở Mỹ thỉnh thoảng cô cũng tham gia các buổi triển lãm nghệ thuật, chẳng qua là chưa từng mua món gì.


“Tôi có thể đi xem được không?”


Lý Thanh Tễ: “Đi đi.”


Lý Thanh Tễ đứng sang một bên không đi theo.


Anh thật sự không có hứng thú với những thứ này, lúc Trần Quý Minh gửi lời mời anh cũng không có ý định tới, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Giang Nại và người nhà của cô đối chọi gay gắt, cô dùng ánh mắt đáng thương nhờ anh giúp đỡ, anh lại có chút mềm lòng.


Anh chợt nghĩ, cứ đưa cô đến đây, để cô không phải ở nhà giả vờ nữa.


Vì thế hai người đã đến đây.


Giang Nại đi về phía các bức tranh, khi đứng trước bức tranh đầu tiên, cô có chút kinh ngạc.


Cô biết tác giả của bức tranh này, là một họa sĩ người Mỹ, rất giỏi sử dụng chủ đề truyền thống để tiếp xúc với góc nhìn hiện đại, màu sắc tươi sáng mạnh mẽ, rất có phong cách riêng.


“Tôi không ngờ Trần Quý Minh lại có tranh của anh ấy ở đây.”


Giang Nại cẩn thận nhìn một hồi mới quay đầu đi tìm Lý Thanh Tễ, người nọ vẫn đứng ở vị trí cũ, xung quanh đã có người tiến tới nói chuyện với anh.


Thấy anh đang bận, Giang Nại cũng không quan tâm, tiếp tục xem tranh từ trái sang phải, lặng lẽ di chuyển một đường.


“Bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng này rất đặc biệt. Con người đông đúc, ánh sáng rực rỡ, rõ ràng đang diễn tả cảnh đường phố náo nhiệt nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.”


Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.


Giang Nại quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, dáng vẻ rất nghệ sĩ, cũng đang xem bức tranh.


Lúc này xung quanh không có ai khác, nên anh ta chỉ có thể nói những lời này với cô.


Quả nhiên, người đàn ông đó mỉm cười nói: “Thấy cô xem bức tranh này lâu như vậy, có lẽ là rất thích.”


Giang Nại lịch sự mỉm cười: “Vâng, nhìn qua thật sự rất ấm áp. Tác phẩm của Hans Friedrich vẫn luôn như vậy, luôn khiến người ta có cảm giác rực rõ.”


“Cô biết họa sĩ này sao?! Anh ta không được chú ý lắm.”


“Đúng là không quá nổi tiếng, nhưng anh ấy có phong cách riêng, rất đặc biệt”.


“Đúng vậy! Thật hiếm có người có cùng quan điểm với tôi!” Đôi mắt người đàn ông hơi sáng lên: “Vậy bức tranh này, cô có hứng thú không?”


Người tới đây có lẽ là để mua tranh, Giang Nại đương nhiên cũng bị coi là vậy, nhưng mà hôm nay cô bị Lý Thanh Tễ đưa đến đây trong lúc mơ màng.


Giang Nại khoát tay: “Không, hôm nay tôi không đến để mua tranh.”


Thật ra, người đàn ông này đã chú ý đến Giang Nại ngay từ khi cô xem bức tranh này, cô mặc một bộ váy màu xanh lam đơn giản, tóc dài buông xõa, nước da trắng ngần, ở trong căn phòng hoa lệ và một đám người sang trọng nhìn cô vô cùng đặc biệt.


Đến triển lãm nghệ thuật kiểu này nhưng không có ý định mua tranh, có lẽ được người khác đưa đến dạo chơi.


“Nếu cô thích, tôi tặng cho cô.” Người đàn ông nhìn cô với nụ cười thân thiện.


Giang Nại sửng sốt: “Hả? Không cần đâu, anh khách sáo quá rồi.”


“Đương nhiên phải thuộc về tay người hiểu rõ nó.” Người đàn ông nói: “Hiếm khi gặp được tri kỷ, coi như kết bạn đi.”


Mỗi một bức tranh ở đây đều có giá trị rất lớn, nhưng người trước mặt chưa nói được mấy câu đã muốn tặng cho cô.


Giang Nại có chút choáng váng, mọi người trong giới này đều sẽ như vậy sao?


“Phan An Vũ, cậu được rồi đó, dám ở chỗ này của tôi chọc ghẹo con gái người ta?” Đúng lúc này, giọng nói mang theo ý cười của Trần Quý Minh vang lên sau lưng hai người: “Cũng phải xem thử đây là ai, dám tùy tiện tặng tranh như thế?”


Hai người trước bức tranh quay đầu lại mới phát hiện không chỉ có Trần Quý Minh, mà còn có Lý Thanh Tễ.


Phan An Vũ tặc lưỡi, trừng mắt nhìn Trần Quý Minh, rõ ràng đang biểu hiện sự bất mãn bị cắt ngang: “Cậu đang nói gì vậy?”


Sau đó anh ta mỉm cười chào hỏi Lý Thanh Tễ: “Thanh Tễ, đến lúc nào vậy, lúc nãy không nhìn thấy cậu.”


Nhưng mà Lý Thanh Tễ không để ý tới anh ta, lúc đi đến đây cũng không có ý định chào hỏi, chỉ đứng bên cạnh cô gái bên cạnh anh ta.


“Thích bức này à?”


Phan An Vũ có chút bối rối.


Nghe anh hỏi như vậy, Giang Nại gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi chỉ xem thôi, bởi vì trước đây tôi đã từng thấy tác phẩm của họa sĩ này ở triễn lãm khác.”


Lý Thanh Tễ khẽ cười một tiếng: “Em gật đầu rồi lại lắc đầu, rốt cuộc là thích hay không thích?”


Giang Nại thành thật nói: “Ừm… vẫn rất thích.”


“Vậy mua về nhà đi, đúng lúc trong phòng sách thiếu một bức tranh.”


Giang Nại kinh ngạc nhìn anh, Lý Thanh Tễ đã quay người ra hiệu cho Trần Quý Minh, người nọ hiểu ý cười cười rồi gọi nhân viên tới ghi tên.


Trong suốt quá trình, Phan An Vũ chỉ ngẩn người đứng đó.


“Đợi, đợi đã, có ý gì?”


Trần Quý Minh cười: “Cậu nói có ý gì? Là đã mua rồi đó.”


“Cô ấy không phải là…”


“Đúng vậy. Cô ấy tên là Giang Nại, vợ của Lý Thanh Tễ.”


Phan An Vũ mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, lúc trước vì bận rộn nên sinh nhật của Lục Phong anh ta không đến dự, cho nên cũng chưa từng gặp mặt đối tượng kết hôn trong lời đồn của Lý Thanh Tễ.


Nếu biết cô là ai, có cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám khoe khoang như vậy.


“Tôi… tôi không biết! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Phan An Vũ thậm chí không dám nhìn Lý Thanh Tễ, vội vàng nói với Giang Nại: “Vừa rồi tôi chỉ cảm thấy cô rất có mắt nhìn, không có ý gì khác!!”


Giang Nại cười nhẹ: “Vâng, tôi biết.”


Phan An Vũ đáng thương nhìn Lý Thanh Tễ: “À thì…”


“Lên lầu ngồi đi.” Lý Thanh Tễ không để ý tới anh ta.


Trần Quý Minh: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta lên lầu chơi đi.”


Phan An Vũ: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi.”


Lý Thanh Tễ nhìn anh ta cười cười, ánh mắt lại lạnh lùng; “Cậu không ở lại đây tặng tranh cho người khác nữa à?”


Trần Quý Minh: “Phì——”


Khóe miệng Phan An Vũ giật giật: “Không! Tặng tranh gì chứ! Đi thôi đi thôi, lên đầu uống rượu đi!Tôi đi trước, mở đường cho mọi người.”


Nói xong, Phan An Vũ nhanh chóng lẻn đi.


Trần Quý Minh ở phía sau cười lớn.


Giang Nại sờ mũi, có chút xấu hổ.


Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô: “Đi thôi.”


Bầu không khí giữa các tầng hoàn toàn khác nhau, tầng một là triển lãm tranh mang không khí nghệ thuật, tầng hai là nhà hàng kiểu Tây, tầng ba mang không khí sôi động với bia rượu và đông đúc người.


Sau khi lên tầng ba, Trần Quý Minh trực tiếp dẫn mọi người đến phòng của người quen.


Lục Phong đã tới, ngồi bên trái là bạn gái mới của anh ta, hai người dính chặt vào nhau, cũng không biết đang nói gì mà cô gái vui vẻ cười khúc khích.


Nhìn thấy mấy người Lý Thanh Tễ tới, Lục Phong mới buông cô gái kia ra, đứng lên chào hỏi: “Sao giờ mới lên đây, tôi đã mở mấy chai rượu ngon rồi.”


Vừa nói, anh ta vừa gật đầu với Giang Nại, cười nói: “Cô Giang, đã lâu không gặp.”


Giang Nại nói: “Đã lâu không gặp, anh cứ gọi tên tôi là được.”


“Được.” Lục Phong nói: “Lại đây, chừa chỗ cho hai người rồi này, ngồi đi.”


Giang Nại đi theo Lý Thanh Tễ ngồi xuống sô pha.


Lúc này bên ngoài trời đã tối hẳn, du thuyền đã sớm khởi hành.


Ngoài cửa sổ là dãy nhà nối tiếp nhau, ánh đèn rực rỡ, phồn hoa mà xa xôi, sự sang trọng của thành phố về đêm lúc này mới lộ rõ.


Rất nhiều người ở đây Giang Nại đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của Lục Phong, đặc biệt là Tưởng Hiểu Văn, hôm đó hai người đã cùng nhau uống rất nhiều rượu.


“Giang Nại, vừa rồi bọn tôi đang chơi game, cô có muốn tham gia cùng không?” Tưởng Hiểu Văn nhiệt tình ngồi xuống bên cạnh cô.


Giang Nại: “Chơi trò gì?”


Tưởng Hiểu Văn: “Rất đơn giản, chơi bài, trò chơi của quốc vương.”


Giang Nại chưa từng chơi trò này, cô nhìn Lý Thanh Tễ, không biết làm sao.


Lý Thanh Tễ dựa vào sô pha, cầm lấy ly rượu Lục Phong đưa tới, anh giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn qua, nhếch khóe miệng khẽ cười: “Muốn chơi à?”


Giang Nại: “Không, tôi chưa chơi bao giờ.”


Lục Phong nói: “Trước đây không chơi cũng không sao, yên tâm đi Giang Nại, nếu cô thua cũng không cần uống rượu, để Thanh Tễ uống thay là được!”


Lý Thanh Tễ tùy ý nhấp một ngụm rượu: “Cậu chắc chắn các cậu chỉ uống rượu thôi sao?”


“Đương nhiên là không. Nhưng mà, lần đầu tiên Giang Nại chơi với bọn tôi, bọn tôi chắc chắn sẽ kiềm chế, không khiến cô ấy khó xử, cậu yên tâm đi.”


Giang Nại không hiểu, cho đến khi Tưởng Hiểu Văn giải thích luật chơi, cô mới hiểu ‘không khiến cô khó xử’ là có ý gì.


Trò chơi quốc vương có nghĩa là một người rút được lá bài vua sẽ được quyền ra lệnh cho hai số bất kỳ làm chuyện gì đó, người chơi phải nghe theo vô điều kiện.


Trong ván đầu tiên, Trần Quý Minh đã rút được lá vua.


Anh ta quyết định không nhìn bài của người khác, ngẫu nhiên chỉ: người rút được lá ba chuồn chạy một vòng quanh boong tàu rồi quay về.


Phan An Vũ là người rút được lá ba chuồn, anh ta hét lên, nói có phải Trần Quý Minh lén nhìn bài của anh ta hay không.


Trong thời tiết này, gió trên boong tàu thổi rất lớn, nhiệt độ lại thấp, vô cùng lạnh, cả đám bọn họ mặc quần áo mỏng manh ngồi trong phòng, nếu ra ngoài chạy thật sẽ lạnh đến thấu xương.


Nhưng cho dù mắng chửi, Phan An Vũ vẫn tuân thủ luật chơi, hít một hơi thật sâu, đi xuống lầu rồi lao lên boong tàu.


Thấy anh ta run rẩy chạy một vòng, mọi người trong phòng đứng dậy ra ngoài xem náo nhiệt, cười ngặt nghẽo.


Giang Nại là một trong hai người còn lại ngồi trên sô pha, người còn lại đương nhiên là Lý Thanh Tễ.


“Em sợ à?” Thấy cô nhìn theo bóng lưng mọi người, anh hỏi.


Giang Nại: “Không có, tôi chỉ đang nghĩ… may mà hôm nay ăn mặc khá dày.”


Lý Thanh Tễ khựng lại, sau đó bật cười, tiếng cười ngắn ngủi nhưng quả thực rất dễ nghe.


Giang Nại không biết chuyện này có gì buồn cười, cô đang nói rất nghiêm túc.


Một lúc sau, Phan An Vũ run rẩy quay lại, hùng hổ mắng chửi, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghệ sĩ vừa rồi ở phòng triễn lãm.


Trò chơi tiếp tục, Tưởng Hiểu Văn rút được bài lá bài vua, cô ấy lựa chọn cách lật bài ngẫu nhiên. Ở đây có các cặp tình nhân, cô ấy muốn chơi trò nào kích thích một chút, nhưng lúc nhìn sang Lý Thanh Tễ thì hoàn toàn không dám động vào, đành chuyển mục tiêu sang Lục Phong.


“Là bốn rô và lá A cơ làm hai mươi lần đồng tác squat, cách lần hôn nhau một cái.”


Lục Phong cười mắng: “Tưởng Hiểu Văn! Mẹ nó, cậu muốn chúng tôi hôn thì hôn thôi, còn squat cái gì chứ, cố ý làm khó tôi đúng không?”


Tưởng Hiểu Văn: “Làm gì có chuyện tốt như vậy, muốn ăn ngon thì phải trả giá một chút chứ?”


Cô bạn gái nhỏ bên cạnh Lục Phong rất bạo dạn, cô ấy khịt mũi nói: “Anh, anh ôm em không được sao? Em rất nhẹ.”


Lục Phong sao chịu được kích như vậy, anh ta lập tức thay đổi: “Sao lại không? Anh ôm em squat bao nhiêu lần cũng được, lại đây.”


Nói xong, hai người từ ghế sô pha đi đến khoảng không gian trống trải phía trước, Lục Phong trực tiếp bế cô ấy lên, squat mấy lần, đến lần thứ ba, cô gái không nhịn được nữa, trực tiếp lao vào anh ta.


Trong sự mơ hồ của mọi người, hai người không chỉ hôn hời hợt mà làm hẳn một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn.


Giang Nại sửng sốt, trong lòng bắt đầu thắt lại.


Nhưng cũng may là…. những ván phía sau, mọi người rút được lá vua đều không dám ra lệnh cho Lý Thanh Tễ, mặc dù rất muốn thử, nhưng cuối cũng vẫn không dám gọi anh.


Giang Nại thở phào nhẹ nhõm, cũng may cũng may.


Lục Phong lại không thể nhịn được.


“Lá vua lá vua lá vua…” Sau khi rút bài ở ván mới, Lục Phong bắt đầu lẩm bẩm.


Kết quả thật sự rút được lá vua.


“Tôi! Là tôi!” Lục Phong vui mừng khôn xiết: “Lật bài lên hết cho tôi! Bổn vương đến rồi!”