Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 14




Trên đường từ địa điểm sự kiện trở về Tư Ninh Đặc, bọn họ ngồi xe do công ty sắp xếp.


Diêu Kỳ vốn là người giỏi nói chuyện, hôm nay lại ngồi ở ghế phụ lái im lặng lạ thường, thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Giáo đang lái xe, sắc mặt có chút xấu hổ.


Có quỷ mới biết sáng nay cô ấy đã nói với Từ Giáo là nếu anh ta thật sự có ý, cô ấy sẽ giúp anh ta tìm hiểu Giang Nại thử.


Dù sao cô ấy cũng đã sớm nhìn ra Từ Giáo đối xử với Giang Nại khác mọi người, vốn tưởng rằng Giang Nại chưa có đối tượng, bởi vì thường ngày cô chưa từng nhắc đến vấn đề này.


Nhưng ai ngờ rằng… vậy mà cô đã kết hôn rồi.


Kết hôn vào tuổi 25 là quá sớm ở một thành phố như Minh Hải.


Về đến công ty đã khoảng bốn giờ, còn hai tiếng nữa là đến giờ tan làm.


Diêu Kỳ và Từ Giáo đến vực nghỉ ngơi để ăn, Giang Nại trở về vị trí làm việc.


Nửa tiếng sau, Diêu Kỳ ăn xong trở lại, ngồi vào chỗ của mình, nhìn Giang Nại, muốn nói lại thôi.


Cuối cùng, cô ấy chọn cách gửi tin nhắn Wechat cho cô.


Diêu Kỳ: [Em thật sự đã kết hôn?]


Giang Nại: [Vâng.]


Diêu Kỳ nói đùa: [Em kết hôn sớm như vậy, là vì có khúc mắc gì sao?]


Giang Nại mỉm cười, trả lời: [Vâng… đúng là có chút nghĩ không thông.]


Diêu Kỳ gửi qua mấy biểu tượng cảm xúc sụp đổ: [Sớm biết như vậy chị đã hỏi em có bạn trai hay chưa. Chị thấy em một mình lâu nay, cũng không nhắc đến chuyện bạn trai, cho nên nghĩ em vẫn độc thân, còn muốn tác hợp em với Từ Giáo.]


Giang Nại: [Bây giờ biết cũng không muộn.]


Diêu Kỳ: [Đã muộn rồi…. không sao không sao.]


Diêu Kỳ vì không muốn để hai người cảm thấy khó xử nên mới nói không sao, nhưng thật ra cô ấy biết hiện tại Từ Giáo đã thật sự thích Giang Nại.


Vừa rồi lúc cùng nhau ăn cơm, tâm trạng của anh ta rất tệ, dù sao loại chuyện người mình thích đã kết hôn này thật sự còn buồn hơn thất tình rất nhiều.


Nhưng Diêu Kỳ không nói ra chuyện này, bỏ qua chủ đề đó, tò mò hỏi: [Em kết hôn từ khi nào?]


Giang Nại thành thật trả lời: [Mới năm nay.]


Diêu Kỳ: [Bạn học sao?]


Giang Nại: [Không phải, là người trong nhà giới thiệu.]


Diêu Kỳ: [Mẹ kiếp.. Người nhà em giới thiệu cũng chuẩn nhỉ, không giống chị, lần nào nhà chị giới thiệu cũng toàn dưa bở táo hư, thật đáng giận.]


“Kế hoạch của quý sau đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc này, quản lý Lưu Niệm đi tới gõ bàn.


Diêu Kỳ lập tức ngừng làm việc riêng: “Xong rồi, Giang Nại, đưa cho chị Niệm một bản đi.”


“Vâng.”


Giang Nại đứng lên tìm một bản tài liệu.


Lưu Niệm nhận lấy, thuận miệng nói: “Gửi một bản đến văn phòng của sếp đi.”


Diêu Kỳ: “Hôm nay boss cũng ở công ty sao?”


Lý Thanh Tễ là người có chức cao nhất ở Tư Ninh Đặc, nhưng không phải mỗi ngày anh đều có mặt ở công ty, một tuần khoảng hai đến ba ngày, nếu có cuộc họp thì sẽ xuất hiện nhiều hơn.


Lưu Niệm: “Đúng vậy, đến một tiếng trước. Giang Nại, em đem một bản kế hoạch qua đó đi.”


Giang Nại: “…Vâng.”


Văn phòng của Lý Thanh Tễ nằm ở phía đông của tầng này, có điều Giang Nại đến đây đã lâu nhưng chưa từng bước chân qua đó.


Lúc cô cầm tài liệu đi đến gần văn phòng còn có chút căng thẳng.


Buổi tối hôm trước uống say khiến anh không vui…


Cô đứng trước cửa phòng làm việc, hít một hơi thật nhẹ rồi gõ cửa.


Nghe được tiếng đáp lại, cô mới mở cửa đi vào.


Văn phòng của Lý Thanh Tễ còn lớn hơn văn phòng của tổ bọn họ, trước mặt là bàn làm việc rất lớn, còn có sô pha và bàn trà để tiếp khách, bên cạnh là giá sách, quầy trà nước… bên ngoài cửa sổ là khung cảnh lá vàng độc nhất của mùa thu, cành lá héo úa, có một loại cảm giác rất khác biệt.


Cô đứng đó một lúc, nhìn người đang ngồi sau bàn làm việc, không giống với lúc mặc quần áo ở nhà ngồi ở bàn làm việc trong phòng sách, lúc này anh mặc tây trang, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.


“Có chuyện gì vậy?”


Giang Nại siết chặt tài liệu trong tay: “Tôi, đến đưa tài liệu, kế hoạch cho ra mắt sản phẩm gia dụng thông minh của quý sau.”


Lý Thanh Tễ gật đầu: “Đặt ở đó đi.”


“Ồ…”


Dưới sàn trải một lớp thảm mỏng, giẫm lên không phát ra tiếng động.


Giang Nại đi tới trước bàn, đặt tài liệu xuống: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”


Không đợi anh lên tiếng đã quay đầu bỏ đi.


“Đợi đã.”


Giang Nại dừng bước, quay đầu lại: “Còn chuyện gì sao?”


“Em lại đây.”


Giang Nại không biết lý do, nhưng vẫn quay lại trước bàn làm việc: “Sao vậy?”


“Bảo em qua bên này.” Lý Thanh Tễ ra hiệu cho cô đi đến bên cạnh anh.


Giang Nại sửng sốt, vô thức nói: “… Tôi còn chút công việc chưa làm xong.”


Lý Thanh Tễ vẫn thờ ơ: “Cho nên?”


“Không có cho nên….”


“Vậy thì tới đây.”


Đến bên cạnh anh làm gì??


Giang Nại không hiểu được.


Nhưng mà ở đây là Tư Ninh Đặc, anh là ông chủ.


Ông chủ nói thế nào thì chính là thế ấy.


Giang Nại thoáng do dự, nhưng vẫn đi tới: “Làm gì…”


Vừa dứt lời, chợt thấy Lý Thanh Tễ đứng dậy, ấn bả vai cô xuống để cô ngồi xuống vị trí của anh.


Ghế trong văn phòng vừa lớn vừa mềm mại, rộng rãi, rất vừa vặn với cơ thể, vô cùng thoải mái!


Nhưng tâm tư của Giang Nại lại không đặt ở đây, sống lưng của cô đột nhiên cứng đờ, nhìn cách cửa đang đóng chặt cách đó không xa, sợ một giây sau sẽ có người đẩy cửa đi vào.


“Anh, anh làm gì vậy?” Giang Nại vừa định đứng lên, kết quả lại bị anh đ è xuống.


“Bà nội, cô ấy ở ngay bên cạnh cháu. Bây giờ bà đã tin chưa, cháu không phải chỉ làm việc, mà còn lo chuyện trong nhà.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Lý Thanh Tễ.


Giang Nại nhìn về phía màn hình cuộc gọi trên máy tính, lúc này mới nhận ra Lý Thanh Tễ đang gọi video.


Chỉ là lúc cô đi vào anh đã tắt micro, bây giờ nói chuyện mới bật lên.


Mà người đang nói chuyện bên kia màn hình chính là bà nội của anh, Phó Dung Trân.


“Giang Nại cũng ở đây à, vậy thì tốt rồi. Giang Nại à, cháu phải trông chừng Thanh Tễ nhiều hơn, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, nên ăn thì phải ăn, không được lúc nào cũng công việc.”


Giang Nại đã gặp qua bà cụ mấy lần, là người cô cảm thấy có mặt mũi hiền lành nhất trong nhà họ Lý, nghe bà nói vậy, cô cũng vội đáp: “Vâng, bà nội, cháu biết rồi ạ.”


“Được, gần đây không thấy hai đứa đến gặp bà, lát nữa có thời gian phải đến ăn cơm đấy.”


Giang Nại nói: “Hai ngày nữa bọn cháu sẽ qua đó ạ.”


“Haha, ngoan lắm, cháu ngoan hơn Lý Thanh Tễ nhiều.”


Giang Nại mím môi cười.


“Đúng rồi, Thanh Tễ cũng không còn nhỏ nữa, hai đứa đã nghĩ đến chuyện sinh con chưa?” Bà cụ nói: “Không phải bà nội đang giục mấy đứa, chỉ là muốn hỏi ý kiến của mấy đứa thử, nếu như các cháu vẫn chưa vội thì có thể hoãn lại, nhưng nếu đã có nghĩ đến rồi thì bà nội sẽ rất vui, dù sao bà cũng già rồi.”


“Bà nội, bình thường Lý Thanh Tễ đều bận rộn công việc, anh ấy coi trọng chuyện công việc hơn, cho nên chuyện con cái để sau này hãy nói ạ. Hơn nữa sức khỏe của bà nội vẫn còn rất khỏe mạnh, không cần sốt ruột.”


Lý Thanh Tễ đứng bên cạnh hơi khựng lại, hờ hững nở nụ cười nhìn Giang Nại đang đối phó với bà cụ.


Phó Dung Trân nói: “Vậy sớm một chút cũng tốt! Thanh Tễ, sao cháu lại như vậy, lại lấy công việc làm lá chắn.”


Lý Thanh Tễ bị điểm danh cúi người xuống: “Hai ngày nữa bọn cháu sẽ về thăm bà, bây giờ không nói nữa ạ.”


“Hừ, nhắc tới chuyện này là cháu lại không nói nữa, cháu muốn chọc bà tức chết mà.”


Lý Thanh Tễ: “Cháu cúp đây, bà nhanh đi ăn cơm đi.”


Nói xong, anh không để bà có cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp tắt video.


“Em ‘quăng nồi’ cũng không tệ nhỉ, càng ngày càng thành thạo.” Anh quay đầu nhìn về phía Giang Nại.


Vừa rồi vì phải cúi xuống nhìn video nên anh chống một tay lên lưng ghế cô đang ngồi, tay kia chống trên bàn, đột nhiên quay đầu lại nói chuyện với cô thế này, giống như đang vây lấy cô.


Giang Nại hơi giật mình, theo bản năng cụp mắt xuống, không nhìn anh: “Không phải anh dạy tôi sao, đổ hết mọi chuyện lên người anh.”


Lý Thanh Cơ: “Ừm, tôi cũng không nói em làm sai, đang khen em mà.”


Giang Nại: “…”


Cốc cốc –––


Đột nhiên, có người gõ cửa văn phòng.


Hai người đều sửng sốt, sau đó Giang Nại giống như bị bỏng, nhảy dựng khỏi ghế ngồi: “Tránh ra tránh ra!”


Lý Thanh Tễ bị cô đẩy lùi lại mấy bước, kẻ chủ mưu nhanh chóng chạy ra trước bàn làm việc, ngay ngắn đứng thẳng.


“Anh mau ngồi xuống đi!” Cô còn không quên ra lệnh cho anh.


Lý Thanh Tễ khựng lại, từ khoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống.


“Vào đi.”


Người mở cửa là quản lý phòng tài vụ, lúc nhìn thấy trong văn phòng có một người khác thì hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua rồi mới đưa đồ trong tay cho Lý Thanh Tễ.


“Tổng giám đốc Lý, đây là hai bản báo cáo mà anh cần.”


Giang Nại thấy cơ hội này, vội vàng nói: “Sếp, không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”


“Ừm.”


Giang Nại lập tức chạy như bay.


Trở về chỗ ngồi, Diêu Kỳ liền hỏi: “Sao lâu vậy?”


Giang Nại hắng giọng, không khỏi luống cuống: “Sếp hỏi em vài câu về chuyện bản kế hoạch.”


Diêu Kỳ cảnh giác hỏi: “Sếp không hài lòng à?”


Giang Nại: “Cũng không phải, chắc là… cũng ổn đấy?”


Diêu Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”


….


Thời gian từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc Giang Nại đã trở thành nhân viên chính thức.


Dưới sự lãnh đạo của Lý Thanh Tễ, nghiệp vụ của công ty liên tục được nâng cao, nhưng khối lượng công việc cũng không ngừng tăng lên.


Giang Nại cũng vậy, đặc biệt từ sau khi chuyển thành nhân viên chính thức, Lưu Niệm để Diêu Kỳ giao cho cô tiếp xúc với nhiều dự án hơn, có đôi khi cô về đến nhà còn phải ôm máy tính đọc thông tin sản phẩm.


“Còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ lễ! Cố lên! Cố lên các anh em!” Một giây trước Diêu Kỳ còn hao tốn sức lực chửi nhau với bên phía sân quảng cáo, một giây sau trở về văn phòng đã hăng hái, cổ họng có chút khát khô.


Một đồng nghiệp khác nói: “Không thể cầm cự được nữa”.


Trên khuôn mặt nhiệt huyết của Diêu Kỳ có hơi nứt ra, mỉm cười rồi nhanh chóng làm mặt lạnh: “Cậu nói xem có phải sếp của chúng ta quá tàn nhẫn không, ra nhiều nhiệm vụ như vậy, sắp tới cuối năm rồi.”


Vừa than thở xong liền nằm sấp xuống bàn: “Muốn nghỉ ngơi, muốn nằm, hy vọng sếp có thể giảm bớt áp lực để chúng ta có thể xã hơi một chút.”


“Giảm áp lực cái gì mà giảm áp lực.” Vương Văn Bác nói: “Tiền thưởng cuối năm của sếp khá hào phóng đó.”


Diêu Kỳ: “Thật sao?”


Vương Văn Bác: “Đây là đội ngũ trực tiếp của tổng giám đốc Lý đó biết không hả? Tiền thưởng cuối năm sao có thể không hào phóng cho được, nhất định sẽ nhiều gấp đôi so với năm ngoái.”


Diêu Kỳ ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn máy tính: “Ôi, sếp thật vĩ đại, tôi còn có thể làm việc trăm năm nữa.”


Một đồng nghiệp khác buồn cười: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, sếp nắm được bản chất này. Cứ ra tiền rồi nhìn chúng ta làm là được.”


Vương Văn Bác: “Cũng chưa chắc, gần đây sếp cũng rất bận rộn, Nghe nói đang tranh giành miếng đất ở phía tây thành phố, chỗ đó có rất nhiều đối thủ, không dễ dàng chút nào.”


Diêu Kỳ: “Vậy sao, khó trách gần đây không thấy sếp đến công ty.”


Giang Nại ở bên cạnh cũng âm thầm suy nghĩ, thảo nào ở nhà cũng không gặp được anh.


Làm xong nhiệm vụ trong tay, Giang Nại xoa xoa cái cổ đau nhức, đứng dậy đi đến phòng trà nước rót cà phê, lúc này Từ Giáo cũng từ bên ngoài đi vào.


Rõ ràng anh ta không ngờ cô cũng sẽ ở đây, trong lúc nhất thời có chút chần chờ.


“Uống cà phê à?” Kể từ khi cô tiết lộ chuyện mình đã kết hôn, ngoại trừ công việc, hai người chưa từng nói chuyện riêng với nhau.


Nhưng đều là đồng nghiệp, sau này còn phải ở chung một thời gian dài, Giang Nại không muốn quan hệ trở nên quá xa lạ, vì thế chủ động nói: “Tôi pha thêm một ly nhé?”


Từ Giáo khựng lại, gật đầu: “Được, cảm ơn cô.”


Giang Nại không nói gì thêm, lấy ra hai cái ly rồi cúi đầu rót cà phê cho hai người.


Từ Giáo đứng ở bên cạnh, không nhịn được nhìn cô nhiều thêm một chút, nhưng rồi nhanh chóng rời mắt đi.


Anh ta thừa nhận lúc trước mình thật sự thích Giang Nại, bây giờ… vẫn chưa thể thu lại cảm giác yêu thích đó được. Bởi vì cô hoàn toàn phù hợp với hình mẫu mà anh ta thích.


Nhưng anh ta thật sự không ngờ cô lại kết hôn sớm như vậy.


Cũng không biết… người chồng kia của cô là loại người thế nào.


“Được rồi, của anh đây.” Giang Nại đưa cà phê cho anh ta.


Từ Giáo cảm ơn một tiếng, nhấp một ngụm.


Tuy rằng lúc trước không bày tỏ sự yêu thích của mình, nhưng lúc hai người ở riêng với nhau vẫn có bầu không khí kỳ quái, vừa định mở miệng nói chuyện với tư cách đồng nghiệp thì điện thoại của Giang Nại vang lên.


Đứng ở góc độ này không nhìn rõ người gọi đến là ai, chỉ thấy cô nghe máy xong lập tức nhíu chặt mày: “Cái gì? Có nghiêm trọng không?”