886 cuối cùng cũng nhận được tin tức của cục an ninh, bọn họ nói dữ liệu của nguyên chủ bị một vị diện khác dung hợp, muốn tách sẽ rất khó khăn, nhưng tin tốt là vị diện này dù không có nhân vật chính cũng đã trở nên rất ổn định, bug dường như đã được khắc phục.
Người quản lý hỏi công việc mới này của nó có khổ cực không, cũng báo lại rằng bên cục an ninh sẽ trao cho nó huy hiệu ghi nhận những đóng góp của nó vì vị diện nhỏ này.
886 kết nối liên lạc, bình tĩnh trả lời: “A, chờ một lát hẵng nói tiếp nha, tôi hiện tại còn đang làm tình ấy.”
Người quản lý: “?”
Số 886 nói: “Bạn trai tức giận rồi, cúp máy đây, 886.”
■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■
886 nói muốn đi biển chơi, bệnh kiều không nói hai lời liền mua vé máy bay cùng nó chạy ra đảo.
Lúc ở sân bay, số 886 ngồi trên vali, mở to mắt nhìn chằm chằm bệnh kiều nói: “Anh vẫn đánh gãy chân em đi!”
Bệnh kiều cúi đầu nhìn sách hướng dẫn du lịch, nắm lấy tay cầm vali, hỏi: “Tại sao anh lại đánh gãy chân em?”
886 trầm mặc một lúc, đáp lời: “Đi bộ thật là mệt mỏi quá đi.”
Bệnh kiều nói: “Nếu như hải quan phát hiện trong vali chúng ta có một đôi chân, vậy chúng ta chẳng còn cơ hội nhìn thấy biển đâu, em đừng làm loạn nữa.”
Anh đại khái cũng biết được nguyên nhân 886 bị cục an ninh xa thải.
Người máy nhỏ này thật sự quá lười, nó luôn lộp bộp chạy tới quàng lấy cổ anh, muốn anh ôm, chẳng chịu tự mình đi đường, có thấy được thái độ làm việc của nó chắc chắn cũng chẳng mấy tích cực.