Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 52: Giấc mơ(2)




Trương Hạo Thiên ra hiệu con trai đi vào nhà nói chuyện . Cả hai cha con cùng nhau bước vào trong nhà. Sau khi ngồi xuống ghế. Hạo Nhiên không chờ được lập tức hỏi :

__ Cha! Chuyện này là thế nào? Không phải cha đã......

Hạo Nhiên ngập ngừng không tiếp tục nói tiếp. Cậu nhớ cha mẹ cậu đã mất .Khi đó cậu vẫn còn đang học dở dang tiết học thì nghe tin dữ. Cha mẹ cậu đã xảy ra tai nạn .

Người đi đường kể rằng họ đã chứng kiến chiếc xe taxi chở cha mẹ đi làm bị xe tải đâm trực diện . Chiếc xe taxi bay vài vòng trêи không trung sau đó "rầm" một tiếng. Ai nấy đều hoảng loạn gọi xe cứu thương ,cảnh sát . Nhưng khi xe cứu thương tới thì đã quá muộn. Cha mẹ cậu và tài xế đều tử vong tại chỗ.

Tài xế đã gây ra tai nạn kia lại không hề bị tổn thương gì nghiêm trọng .Gã chỉ bị trầy xước do kính vỡ đâm phải . Gã ta biết mình không tránh khỏi liền tự thú nhận. Bản thân gã đã uống rượu trước khi điều khiển xe tải. Do vậy mất kiểm soát mà gây ra tai nạn.

Mặc dù hắn đã bồi thường cho gia đình nạn nhân nhưng cả đời này hắn đã ngồi tù trong tù ngày ngày được ăn cơm nhà nước. Một thân ba mạng người vẫn được sống quả thật nực cười. Nếu có thể cậu nghĩ hắn nên bị tử hình.

Khi thân xác cha mẹ được đưa về đến nơi thì đã nguội lạnh. Bà nội cậu thương tâm đến ngất xỉu phải nhập viện. Còn cậu gào khóc bên cạnh thi thể hai người. Tự lừa mình dối người rằng cha mẹ chỉ đang ngủ . Khi họ tỉnh lại họ sẽ lại đứng trước mặt cậu xoa đầu nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều.

Nhưng họ vẫn nằm im nơi đó không một chút sự sống. Cậu tuyệt vọng ngồi thừ ra đó . Ai đến hỏi thăm cậu đều im lặng. Cậu xây cho mình một vỏ bọc bên ngoài. Không ai thấy được trong lòng cậu đang gầm rú như một con thú con bị tổn thương.

Bà nhập viện, cậu còn nhỏ không thể tự mình tổ chức đám tang. Việc ma chay tới tay chú thím lo hết . Xong việc họ đi rất vội vàng. Sau đó cậu mới biết thì ra họ chiếm lấy số tiền được bồi thường bỏ rơi hai bà cháu chuyển đi thành phố khác sinh sống.

Từ đó trở đi chỉ còn lại hai bà cháu nương tựa nhau mà sống. Khoảng thời gian đó đầy đủ sự bi sầu thảm thương . Hiện giờ cậu nhớ lại trong lòng cậu không khỏi thắt lại.

Trương Hạo Thiên hiểu ý con trai là muốn nói đến chuyện năm đó. Hắn chép miệng thở dài nói:

__ Ta chết mà như không chết . Hiện tại con nhìn thấy là linh hồn của ta. Chỉ khi ở trong giấc mơ con mới có thể gặp ta.

Hạo Thần kinh ngạc.

__ Nhưng năm đó không phải cha và mẹ xảy ra tai nạn sao? Nếu là chỉ trong giấc mơ con mới có thể gặp cha vậy tại sao bao nhiêu năm nay con không hề mơ thấy cha như hiện tại?

Trương Hạo Thiên vẻ mặt áy náy nhìn Hạo Nhiên :

__Ta có lỗi với con! Tiểu Nhiên.

Hạo Nhiên nghe vậy hai mắt đỏ hoe chất vấn.



__ Cha còn biết mình có lỗi sao? Bà nội khóc rất thương tâm cha có biết không? Trong một ngày con mất đi cả cha lẫn mẹ .Cha có nghĩ tới cảm giác lúc đó của con hay không? Tại sao cha còn sống mà không trở về gặp con?

Hạo Thiên thấy con khóc thương tâm như vậy hắn cũng đau lòng . Ngay lúc này đây hắn muốn ôm thằng bé an ủi nhưng hắn không thể. Hắn nhỏ giọng trấn an.

__ Con đừng khóc! Như vậy sẽ ảnh hưởng tới bé con trong bụng con.

Hạo Nhiên sửng sốt quên cả khóc.Tim cậu gia tốc cậu có thể nhận thấy. Sao có thể? Làm sao cha cậu lại biết cậu mang trong mình bảo bảo.

Hạo Nhiên hai mắt hoen đỏ đọng nước mắt nghi hoặc hỏi :

__ Cha biết?

Trương Hạo Thiên thấy con đã ngừng khóc liền an tâm.

__ Sao ta lại không biết. Vừa gặp con ta đã biết con đang mang thai rồi!

Hạo Nhiên đứng bật dậy. Hai tay cậu ôm lấy bụng gắt gao cảnh giác nhìn cha cậu. Trương Hạo Thiên thấy động tác của con. Nhớ tới khi xưa hắn mang thai Hạo Nhiên . Hắn cũng như vậy bảo vệ nó. Hắn hiểu rõ sự che chở cua con trai đối với đứa bé trong bụng. Con trai đang hiểu lầm hắn sẽ hại bảo bảo trong bụng nó. Hắn bật cười vỗ vỗ đùi vài cái.

__ Con nghĩ gì vậy hả? Ta làm sao sẽ hại cháu trai của ta cơ chứ?

Hạo Nhiên yên tâm ngồi lại. Cậu biết rõ cha nói một không hề nói hai. Cậu có một sự tín nhiệm không hề nhỏ với cha. Cậu cũng không rõ tại sao nhưng cậu nghĩ đó là cha của cậu vậy thì cậu tin tưởng cha cũng là điều đương nhiên.

__ Sao cha lại nói là bé trai nếu như là bé gái thì sao?

Hạo Thiên hai mắt lẳng lặng nhìn cậu .

__ Con chưa đi siêu âm sao?

Hạo Nhiên :

__ Con đã đi!



Hạo Thiên :

__ Vậy sao còn chưa biết con mình là trai hay gái? Cũng đã gần bốn tháng rồi không phải sao?

Hạo Nhiên lắc đầu.

__ Con chỉ siêu âm xem con có phát triển bình thường hay không thôi!

Hạo Thiên cạn lời.Hạo Nhiên thấy cha không nói lời nào liền xấu hổ đổi đề tài.

__ Cha! Vậy cha nói rõ cho con nghe đi! Tai nạn năm đó rõ ràng là xác của hai người. Tại sao cha lại nói rằng chết mà như chưa chết?

Trương Hạo Nhiên biết ngay con trai sẽ lại hỏi hắn về vấn đề này. Hắn cũng không kéo dài thời gian nữa . Nếu con trai đã muốn biết vậy thì kể hết mọi chuyện cho thằng bé cũng không có gì là không thể.

__ Hai người đó chính là thân xác mà ta và mẹ con tá thi hoàn hồn. Sau khi chết đi linh hồn hai chúng ta đã trở lại về chốn cũ. Chính là ta và mẹ con chỉ là trở về thời đại mà cha đã sinh ra. Sau khi trở về ta không có cách nào để gặp con . Vậy nên cho dù ta có muốn gặp con cũng không thể.

Hạo Nhiên nghi hoặc.

__ Tá thi hoàn hồn? Thời đại của cha? Nơi cha sinh ra? Cha không phải người thời đại này vậy thì cha là người ở đâu? Cha khiến con cảm thấy khó hiểu.

Trương Hạo Thiên :

__ Ta sẽ kể con nghe về thân thế của ta.

Hạo Nhiên cảm thấy lúc này cậu sẽ biết được điều gì đó. Cậu hít thật sâu bình ổn lại cảm xúc. Cậu có linh cảm chuyện cha sẽ kể cho cậu nghe sẽ khiến cậu mất bình tĩnh.

Hạo Thiên nhìn vẻ mặt căng thẳng của con trai như chuẩn bị lâm đại địch liền bật cười.

__ Con đừng khẩn trương. Chuyện mà ta kể cũng bình thường thôi.

Hạo Nhiên hai mắt hiện lên vẻ không tin. Hạo Thiên cũng mặc kệ con trai. Hắn mở miệng từ từ kể.

__Thật ra ta.....