Phạn Hậu Hạ Thủ (Sau Khi Ăn Xong Xuống Tay)

Chương 4




Tiếu Văn Nhung phát hiện đứa nhỏ Liễu Tranh này thật dễ lừa, chỉ cần có ăn. Một cây kẹo que có thể để cho tiểu ngu ngốc ngoan ngoãn đi theo.

“Nếu như cậu bị người ta lừa gạt đi mất thì làm sao!” Tiếu Văn Nhung rống giận với cậu.

Liễu Tranh cẩn thận liếm cây kẹo trái cây trong tay, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nói: “Sẽ không phát sinh loại chuyện này đâu.”

Tiếu Văn Nhung phẫn nộ đánh trên vải bông, tức chết đi được.

Hắn không thể không giáo dục tiểu ngu ngốc thêm một lần lại một lần nữa, “Không thể cầm đồ ăn người khác đưa, lại càng không thể đi theo người xa lạ, tăng mạnh ý thức đề phòng của bản thân!” có thể sử dụng bốn chữ “tận tình khuyên bảo” để hình dung.

Liễu Tranh gật gật đầu, nói: “Tôi đã là học sinh trung học, không dễ bị lừa như vậy đâu.”

Tiếu Văn Nhung đen mặt châm chọc: “Cậu thật sự hiểu bản thân a.”

Mưa kéo dài liên tiếp nửa tháng, mùa xuân ở thành phố này khoan thai đến chậm. Hơi thở bùn đất còn chưa tan hết, nhiệt độ không khí chợt lên cao, trong các cửa hàng thậm chí đã sớm bày ra trang phục hè.

Không khi vẫn như trước tươi mát, ánh mặt trời chói mắt mà ấm áp, hơi lạnh của gió thổi đến trên người đặc biệt thoải mái.

Liễu Tranh rất thích khí trời như vậy, thời trang mùa xuân màu xanh nhạt, vàng nhạt mặc ở trên người đều có vẻ thật hợp, có cảm giác hồi sinh.

Giữa trưa ăn cơm xong, mọi người đều theo lệ vào trong phòng nghỉ ngơi, không khỏi cảm thấy buồn ngủ vây quanh.

Xuân vây xuân vây a, bao nhiêu người chịu đựng được cơn buồn ngủ a.

Liễu Tranh bày sách ra trước mặt, không qua bao lâu mắt dần dần nhoe lại, đầu gật gật, tiếp theo một sợi chỉ bạc treo ở khóe miệng. Tiếu Văn Nhung sắp xếp ở phía sau không tiếng động cười cười, bất động thanh sác đi đến bên cạnh Liễu Tranh.

Bộ dáng tiểu ngu ngốc chảy nước miệng thật đủ ngu ngốc.

Tiếu Văn Nhung lấy di động ra, tắt âm thanh đi, đem tư thế ngủ của Liễu Tranh chụp lại.

Cảm thấy mỹ mãn khép di động lại, Tiếu Văn Nhung thật cẩn thận mà dịch đầu Liễu Tranh, để cho cậu thoải mái tựa lên trên vai mình. Liễu Tranh rốt cuộc cũng vững vàng chìm vào giấc ngủ say, mũi nho nhỏ thở mà phập phồng theo, bộ dáng rất thơm ngọt.

Tiếu Văn Nhugn vừa thưởng thức dáng ngủ của cậu vừa cười khổ nhìn áo somi của bản thân bị nhiễm một bãi nước miếng nhỏ.

Mỗi ngày Liễu Tranh đều tưới nước cho cây lan quân tử và cây lô hội đúng giờ, cố gắng chiếu cố hai sinh mệnh còn nhỏ, ánh mắt nghiêm túc làm cho Tiếu Văn Nhung nhịn không được muốn cắn một ngụm.

“Đây là cái gì?” Liễu  Tranh ngồi chồm hổm trước chậu hoa, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào chậu lô hội, “Cảm giác hình như không đúng lắm”, vội vàng kéo Tiếu Văn Nhung lại.

Tới gần thân cây thấy xuất hiện những chấm li ti màu nâu dị thường, lớp vỏ mềm mục, “Loại tình huống này”, Tiếu Văn Nhung sờ sờ cằm, “Hẳn là bị bệnh bạch quyên.”

Liễu Tranh sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ? Có thuốc trị không?”

Tiếu Văn Nhung sờ sờ tóc, “Loại bệnh này thường thấy, bồi dưỡng đất tiêu độc một chút, mua thêm chút nước thuốc phun lên là được rồi.”

Thấy này Liễu Tranh mới thoáng thả lỏng tâm trạng, “Ngày mai sau khi đi học về chúng ta cùng đi mua đi!”

Chạng vạng ngày hôm sau, Tiếu Văn Nhung đã sớm đứng ở cửa trường chờ Liễu Tranh.

Thời gian tan học luôn ồn ào náo động hỗn độn, một đám người tụm năm tụm ba hoặc là xô xô đẩy đẩy tùy ý chạy hướng ra ngoài như mở cửa thông nước, chung quanh trường học chật ních các gánh hàng rong nhỏ, tận lực la hét. Thời gian dưới ánh chiều tà chậm rãi trôi qua, dòng người dần dần trở nên thưa thớt hơn, hai ba người, một hai người, một người, mãi đến khi không còn ai cả.

Tiếu Văn Nhung vẫn không thấy Liễu Tranh đến.

“Động tác có chậm cũng không thể kéo dài thời gian đến tận bây giờ!” Tiếu Văn Nhung cắn răng, “Đồ ngốc kia không biết đang làm gì nữa!” hắn đang xoay người muốn đi tìm Liễu Tranh, đột nhiên thoáng thấy một chiếc xe hơi màu xám nhanh chóng chạy tới, vững vàng đứng ở cổng trường. Sau đó một người đàn ông đeo kính xuống xe, kéo cửa sau xe ra, nhưng cũng không có người nào đi xuống. Người đàn ông không nói một lời nhìn phía cửa trường học, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó phía trước.

Tiếu Văn Nhung lơ đễnh, xoay người đi đến phòng học, lần nà nhất định phải hung hăng mắng tiểu ngu ngốc kia một trận, để xem lần sau cậu ta còn có gan tới muộn hay không!

Còn chưa bước lên thang lầu, liền thấy học sinh lớp ba mặc đồng phục thể thao đứng chung một chỗ bàn luận gì đó. Tiếng một học sinh nữ lanh lảnh thông qua tiếng gió truyền đến; “Thật đáng sợ, tôi căn bản chưa kịp phản ứng với loại chuyện này…” một thanh âm khác lại nói tiếp: “Phải a, Liễu Tranh của lớp ba ngay cả nói còn chưa kịp nói một tiếng đã ngất đi rồi, hù chết người!”

Động tác Tiếu Văn Nhung đột nhiên cứng đờ.

“Các bạn nói cái gì!” hắn vọt mạnh đến trước mặt hai nữ sinh, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

“Cậu không biết sao? Liễu Tranh của lớp ba lúc bị trái banh bóng rổ đột nhiên bay tới đập trúng đầu thì ngất đi, chúng tôi kêu kêu thế nào cũng không tỉnh, Đặng Vực Khu lớp hai lớp hai gọi điện thoại để tài xế nhà bọn họ tới đón, bây giờ hai người hẳn đã đến bệnh viện rồi.”

Tiếu Văn Nhung hung hăng dậm bàn chân, một giây cũng không trì hoãn, chạy nhanh ra cửa trường đón một chiếc xe taxi tới bệnh viên gần đó.

Đã biết không thể để một mình tiểu ngu ngốc cậu ở lại!Trong trường học cũng có bản lãnh xảy ra chuyện! Tiếu Văn Nhung vừa hận vừa cấp bách, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh một chút, nhưng mà đang là giờ cao điểm tan tầm khắp nơi đều là dòng xe chật ních, làm sao mà chạy nhanh được?

Liễu Tranh giữa mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo mà bắt đầu tỉnh lại, cái ót giống như bị búa tạ đánh qua, đau đến muốn chảy nước mắt. Tay sờ sờ, quả nhiên sưng lên một cục to, chạm một cái liền đau.

“Cậu thế nào? Có thấy chỗ nào đặc biệt không khỏe không?” một giọng nam trong vắt truyền đến từ đỉnh đầu.

Vẻ mặt Liễu Tranh có chút đau khổ trả lời, “Oh, đau.”

Đặng Vực Khu áy náy nói, “Thật sự thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý… tôi không ngờ cái banh kia đột nhiên bay đi.” Ngay sau đó còn nói, “Đợi lát nữa thầy thuốc đến kiểm tra não bộ cho cậu, nếu có vấn đề gì tôi nhất định sẽ phụ trách.”

Liễu Tranh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đặng Vực Khu suýt nữa cười ra tiếng, “Tôi không có ý trách cậu, chỉ là cảm thấy đau thôi.”

Đang nói, cô y tá đi vào phòng bệnh, ý bảo có thể bắt đầu kiểm tra. Đặng Vực Khu kéo tay áo muốn ôm cậu xuống giường, Liễu Tranh bị dọa nhảy dựng, vội vội vàng vàng giải thích, “Tôi, tôi chỉ là bị banh đập vào đập một chút thôi, hiện tại đã tỉnh rồi, có thể tự mình bước đi…” còn chưa nói xong đã bị Đặng Vực Khu cởi giày, cúi người xuống ôm đi vào phòng kiểm tra.

Quá trình quét kiểm tra thật thuận lợi, Liễu Tranh có chút khẩn trương nằm dưới máy, cảm giác giống như con cừu nhỏ bị người ta áp bức, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu/

Đo lường kiểm tra xong lại bị Đặng Vực Khu ôm trở lại phòng bệnh, Liễu Tranh đỏ mặt kêu: “Toi, tôi thật sự có thể tự đi!”

Quá trình chờ đợi kết quả cũng không quá lâu, y tá mặc áo blouse trắng cười tủm tỉm đẩy cửa phòng ra, nói với hai đứa nhỏ vẻ mặt đang khẩn trương: “Chỉ là có chút máu bầm thôi, còn lại tất cả đều bình thường!”

“Thật sự?!” Đặng Vực Khu thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Xem cẩn thận rồi, không có vấn đề?!”

Y tá gật gật đầu, cười nói:“Làm sao tôi dám lừa Đặng tiểu thiếu gia, hai người nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà rồi.”

Đặng Vực Khu hoan hô một tiếng, giống như vừa sống sót sau một tai nạn mà gắt gao ôm lấy Liễu Tranh, “Thật tốt quá, làm tôi sợ muốn chết!”

Liễu Tranh ngây ngốc cười rộ lên, cũng ôm Đặng Vực Khu,“Vốn là không có chuyện gì lớn mà, ha, quả nhiên chuyện gì cũng không có, đúng không?”

Khi Tiếu Văn Nhung kích động chạy tới bệnh viện, nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy.

Đặng Vực Khu ôm Liễu Tranh, còn tiểu ngu ngốc kia chẵng những không có ý trách cứ người gây ra họa lại còn dễ dàng ôm lấy tên họ Đặng kia, Tiếu Văn Nhung nhất thời nổi giận không có chỗ phát tiết. Trên đường tới hắn hoảng loạn muốn chết, khó khăn mạo hiểm giữa thời gian tan tầm chạy tới đây, cái tên tiểu ngu ngốc kia còn hồn nhiên không phát hiện mà đi theo tên gây họa kia diễn trò làm thánh mẫu, đến tột cùng là có đầu óc hay không hả!

Tiếu Văn Nhung trong cơn giận dữ vọt tới trước mặt hai người, giựt Liễu Tranh ra khỏi Đặng Vực Khu, nghĩ cũng không nghĩ mà tung một đấm lên gương mặt đẹp trai của tên học Đặng kia.