Phạn Hậu Hạ Thủ (Sau Khi Ăn Xong Xuống Tay)

Chương 12




Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lại đi tắm cát khoáng. Loại tắm này lợi dụng cát khoáng nóng do ôn tuyền tạo nhiệt bao trùm lấy cơ thể người, rất nhiều mồ hôi đi ra cùng với việc gia tăng tuần hoàn máu ở nhiệt độ cao này, bài trừ các chứng viêm cùng sốt của cơ thể người, loại trừ độc tố cơ thể, còn có thể cung cấp đủ dưỡng chất co cơ thể, hấp thu vật chất cùng nguyên tố vi lượng trong cát khoáng.

Liễu Tranh cảm thấy vô cùng mới lạ, ôm một thao tắm đứng ở cạnh nhà tắm, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Tiếu Văn Nhung buồn cười nhìn cậu, nói: “Ngồi vào đi.”

Liễu Tranh lập tức ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị ngồi vào trong hồ đầy cát khoáng màu xám, Tiếu Văn Nhung đem khăn trắng đặt trên đầu tiểu ngu ngốc, sau đó dùng cát khoáng đắp lên người cậu chỉ chừa lại mỗi cái đầu. Liễu Tranh ngây ngốc mặc cho hắn đùa nghịch, cát chảy dọc theo đường cong cơ thể để lộ ra một thân hình nhỏ nhắn. Tiếu Văn nhung vừa lòng nhìn thành phẩm của mình, rốt cuộc không nín được cười ra tiếng, lấy điện thoại di động ra tìm góc độ chụp tiểu ngu ngốc một tấm.

Liễu Tranh ủy ủy khuất khuất mà hô to: “Cậu, cậu cũng vào đây cho tôi!”

Tiếu Văn Nhung cười tà, nói: “Được, cậu chờ.” Sau đó thoải mái nằm trên phần cát đã trải sẵn, tiêu sái lại tao nhã, so với tiểu ngu ngốc như bị dây xích trói lại mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Liễu Tranh rất buồn bực nói thầm: “Vì sao lại như vậy…”

Hai người nhắm mắt lại im lặng nằm xuống, độ ấm xuyên qua lớp cát truyền tới trên cơ thể, bất tri bất giác liền toát ra một thân mồ hôi, bỗng nhiên cảm giác thần thanh khí sảng. Tiếu Văn Nhung quay đầu, xem tiểu ngu ngốc ở bên người yên lặng nhắm hai mắt lại. Môi cánh hoa hơi mỏng khẽ nhếch, lông mi dài mà cong hơi hơi rung động, giống như một con vật nhỏ khiến cho người ta thương yêu. Tiếu Văn Nhung không biết từ nơi nào lại sinh ra một tia dũng khí, nói với cậu: “Đi bệnh viện trị liệu đi, tôi cùng đi với cậu.”

“Ngô…” Liễu Tranh khó hiểu mở to mắt, “Cái gì… sao?” còn chưa nói xong còn có một tia nước miếng nhỏ theo khóe miệng chảy dọc xuống.

Tiếu Văn Nhung nghiêm túc nhìn cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Có bệnht hì nhất định phải chữa, chuyện này không thể từ tính cách của cậu được. Tôi nguyện ý cùng với cậu, cho nên cậu cũng phối hợp với bác sĩ được không? Nghe lời bác sĩ nói, chăm chú uống thuốc, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”

Liễu Tranh nhăn mi lại, cắn cắn ngón tay, bộ dáng có chút không tình nguyện, qua một lúc sau khẽ cắn môi, từ trong cổ họng truyền ra một âm thanh thật nhỏ, “Uh.”, xem như đồng ý rồi. Thật ra cũng là một đứa nhỏ dũng cảm a.

Tiếu Văn Nhung cười hôn cậu một chút. Nụ hôn này thật trong sáng, hàm chứa tình yêu bao la, vì chúc phúc cho đứa nhỏ dũng cảm này.

Ôn tuyền dễ chịu làm cho sắc mặt Liễu Tranh tốt hơn rất nhiều, giống như một cái bánh bao mới hấp ra khỏi lò, mềm mại giữa hơi nóng bốc lên xung quanh.

Khi hai người quay trở về thì Tiếu Văn Nhung lập tức dẫn cậu đi bệnh viện của phụ thân Đặng Vực Khu.

Liễu Tranh cầm kẹo que liếm hết sức chuyên chú, dọc theo đường đi cực kỳ im lặng. Tiếu Văn Nhung đã nghĩ đứa con này nuôi thật ngoan a, lọt vào giữa tâm tình ngọt ngào của một người ba.

Bởi vì có sự giúp đỡ của Đặng Vực Khu, các loại thủ tục đơn giản hơn rất nhiều, lúc Liễu Tranh ở trong phòng làm kiểm tra, Tiếu Văn Nhung còn có chút lo lắng bất an mà chờ bên ngoài. Đặng Vực Khu nhìn bộ dáng này của hắn rồi cười ha ha, “Cậu sao giống như đang chờ lão bà sinh con vậy!”

Mặt Tiếu Văn Nhung lập tức đỏ bừng, dùng sức đem đầu xoay ra hướng cửa sổ, làm bộ một chút cũng không thèm để ý tới chuyện của tiểu ngu ngốc kia. Đặng Vực Khu thầm nghĩ: thật sự là nơi đây không có ngân, tôi là người ngoài cũng nhìn ra được.

Kiểm tra tinh thần cùng xác định tâm lý cũng làm xong, Tiếu Văn Nhung vội vàng đi vào xem Liễu Tranh, cái tên kia vẫn là vẻ mặt ngơ ngác vạn năm không thay đổi, bộ dáng nhìn thật muốn tới xoa xoa vài cái. Tiếu Văn Nhung dở khóc dở cười, đem tiền lẻ cho cậu bảo cậu đi mua kẹo đi. Liễu Tranh hoan hô một tiếng, cầm tiền nhanh như chớp chạy đi xa.

Bác sĩ cười tủm tỉm quay đầu lại, mỉm cười với hai nam sinh ánh mắt đầy khẩn trương: “Ngồi đi.”

“Liễu Tranh thật sự bị bệnh trầm cảm mức độ nhẹ, bởi vì không kịp thời uống thuốc, bệnh tình đang có xu hướng nặng đi.”

Hô hấp của Tiếu Văn Nhung bị kiềm hãm, vội vàng nói: “Nhưng mà từ biểu hiện cơ hồ nhìn không ra được a!”

“Bệnh trạng quan trọng nhất của người bị bệnh trầm cảm chính là ‘ngoài vui trong buồn’. Dáng vẻ cử chỉ, lời nói tiếp xúc, biểu hiện bề ngoài của loại bệnh nhân này không khác bình thường, thậm chí có thể làm cho người ta có một loại giả tưởng vui vẻ lạc quan giả dối.” Bác sĩ dừng một chút, “Chứng trầm cảm thường nặng vào xuân và vào thu, cái này cần phải chú ý hơn.”

Tiếu Văn Nhung có chút áy náy, trách cứ bản thân sao không sớm phát hiện, thời gian vô ích qua để trễ thời gian trị liệu, mặc dù cũng không phải lỗi của hắn.

Bác sĩ đem một đơn thuốc đưa cho hắn, “Tôi hy vọng Liễu Tranh có thể ở viện hai ngày, để tiện cho việc quan sát. Khuyết điểm của loại bệnh này có khuynh hướng phát tác lập đi lặp lại, thời điểm nào cũng không thể khinh thường. Cậu đợi lát nữa đ hiệu thuốc mua imipramine, liều thuốc mỗi ngày từ 150 đến 300 mg, phân ra làm hai đến ba lần uống.”

Vào buổi tối Liễu Tranh vẫn tiếp tục ở lại bệnh viện. Giữa quá trình thật không có khó khăn nào cả, tivi trong phòng bệnh so với cái trong nhà Tiếu Văn Nhung còn lớn hơn một vòng, Liễu Tranh cũng rất vui vẻ mà cầm đồ điều khiển không chịu buông tay, một chút cũng không nháo nhào ầm ĩ đòi về nhà.

Tiếu Văn Nhung vô lực đỡ trán, thật không biết nên nói sao với Liễu Tranh mới tốt đây. Đặng Vực Khu rộng lượng cười cười, “Cứ để tùy cậu ấy đi.”

Hai người sóng vai đi cạnh nhau trên con đường nhỏ trong hoa viên bệnh viện, ánh trăng đã lặng lẽ dần hé lộ mặt.

Bệnh viện không thu phí nằm viện, khiến cho Tiếu Văn Nhung rất cảm kích. Đặng Vực Khu khoát tay, “Phòng bệnh VIP, cũng để không ở đó thôi.” Tiếu Văn Nhung nghĩ thầm cũng may Liễu Tranh không nghe được những lời này, nếu không đoán chừng người này mỗi ngày đều phải chạy tới bệnh viện xem tivi.

Lúc đã đến gần cửa, Tiếu Văn Nhung đột nhiên dừng bước lại, lắp bắp nói: “Chuyện đó, chuyện lần trước, xin lỗi.”

Đặng Vực Khu mờ mịt nhìn hắn, cố gắng nhớ lại “chuyện lần trước” rốt cuộc là chuyện gì, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại là chuyện Tiếu Văn Nhung lần trước không phân biệt tốt xấu mà đánh hắn. Thật ra, hắn cũng đánh trả lại không ít, cuối cùng mặt mũi hai người đều bầm dập ngồi ở phòng bệnh băng bó.

Bây giờ nhớ lại, thật là kinh nghiệm thú vị a.

“Không sao.”

Tiếu Văn Nhung về nhà, hơn một tháng thì đây là lần đầu tiên không có Liễu Tranh ở cạnh, quả thật thoải mái không ít.

Tiểu ngu ngốc kia bất tri bất giác đã dung nhập vào cuộc sống của hắn, tự nhiên, lơ đãng, nhu nhược nhưng lại cứng cỏi, bình thản nhưng lại kiên quyết. Hai cá thể kỳ lạ dần dần ăn ý với nhau, cười vui này, nước mắt này đều chân thật mà rột gửa trái tim, hạnh phúc của một người cũng có thể trở thành hạnh phúc của cả hai.

Tiếu Văn Nhung suy nghĩ, khóe miệng không tự giác mà cong lên. Ngày mai phải đi bệnh viện thăm tiểu ngu ngốc, làm món ngon gì đó mang tới cho cậu. Muốn bắt được trái tim của cậu, thì trước tiên pảhi bắt được dạ dày của cậu. Tiểu ngu ngốc thích ăn như vậy nhất định muốn chạy cũng chạy không được.

Hắn mở thực đơn ra, trái chọn phải tuyển, cuối cùng quyết định làm súp thịt heo với bánh gạo cùng rau bina. Món canh này có rau là phần chính, lại không khiến cho người ta thấy ngấy, rất thích hợp với đứa nhỏ như Liễu Tranh.

Động tác Tiếu Văn Nhung thành thục mà đem bánh gạo cắt thành từng lát mỏng, rau chân vịt rửa sạch cắt thành đoạn, thịt heo cắt thành sợi mỏng nêm thêm chút rượu làm gia vị, sau đó lăn qua tinh bột khô cho đều. Sau đó để chảo xào lên lửa mạnh, cho dầu vào làm nóng, xào gừng thái mỏng tỏa mùi hương thơm ngát, cho thịt thái mỏng vào trở đều. Động tác rất thành thục lại ưu nhã, mang theo sự dũng cảm cùng thong dong như chinh chiến ngoài sa trường, không hề thấy chút bối rối nào, chỉ sợ con gái mà thấy sẽ tuyệt đối ái một không ngừng. Về phần tiểu ngu ngốc kia thấy thì sẽ có hậu quả gì sao, Tiếu Văn Nhung lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nghĩ tới.

Một lát sau cho rau chân vịt vào, thêm nước canh, thêm bánh gạo, cho thêm chút muối nêm, đóng nắp hờ cho sôi. Đợi khi bánh tổ đã nhuyễn, cuối cùng mới cho thịt gà vào, mở nắp nồi, đại công cáo thành.

Sắc nước trắng, có vị rượu gạo, thịt tươi ngon, rau ninh mềm.

Tiếu Văn Nhung nghĩ đến tướng ăn ngấu nghiến của Liễu Tranh, không khỏi vui vẻ mà cười rộ lên.