Phạn Hậu Hạ Thủ (Sau Khi Ăn Xong Xuống Tay)

Chương 10




Sợ hãi của Tiếu Văn Nhung cũng không phải là không có căn cứ, trên thực tế tất cả đã sớm có báo hiệu, chỉ bất quá lúc ấy vẫn chưa cảm thấy thôi. Hiện tại nghĩ lại, mới cảm thấy có một số việc mức độ quả thật không bình thường.

Con trai ở tuổi này, là đang ở tuổi phát triển cao nhất, vóc dáng cũng như nấm sau cơn mưa mà mạnh mẽ mọc lên. Liễu Tranh lại nhỏ gầy đáng yêu, một cặp mắt lưu chuyển tràn ngập sương mù, môi vẫn hồng nhuận như trẻ sơ sinh, thấy thế nào cũng là một em bé chưa lớn nổi. Tiếu Văn Nhung liền sốt ruột, mỗi lần ở trên bàn cơm đều giống như người cha phát sầu vì đứa con, liều mạng bỏ thức ăn vào trong đĩa cơm Liễu Tranh, thúc giục cậu ăn nhiều lên. Liễu Tranh vẫn chỉ ăn vài miếng là nói no rồi, còn nói là ăn không vô nữa. Tiếu Văn Nhung nhìn thân hình nhỏ gầy của cậu, lại sợ quá cố gắng sẽ phá hư đứa nhỏ này, cho nên không hề ép buộc.

Bất luận tiểu ngu ngốc làm gì, động tác so với người khác luôn chậm hơn nửa nhịp, dọn cặp sách cũng vậy, né tránh các quả bóng bay về phía mình cũng vậy. Cho nên kết quả thường thường là bị bỏ một mình lẻ loi trong phòng học, hoặc là sẽ bị bóng đập vào đầu mà đưa đến bệnh viện kiểm tra tổng quát não bộ. Tiếu Văn Nhung vừa tức vừa đau lòng, hận không thể đưa tiểu ngu ngốc đi học Kim chung cháo Thiết bố sam (đại khái là các loại võ rèn luyện thể lực và cơ thể cứng cáp), miễn cho ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết được.

Nhưng mà Liễu Tranh như thế rất thú vị, biểu tình ngơ ngác, tươi cười ngây ngô, luôn có thể làm cho trái tim hắn không tự giác mà trở nên ấm áp. Thể chất tiểu ngu ngốc này đại khái trời sinh chính là “có thể làm cho ý muốn bảo hộ của người ta tăng vọt.”

Tuy rằng thường thường nhếch miệng lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ, Liễu Tranh một mình một chỗ lại đặc biệt trầm mặc. Thường xuyên cầm quyển sách nhìn cả một ngày, tư thế cũng không đổi, thậm chí không bởi vì mệt mỏi mà duỗi người, hay làm các động tác nhỏ hoạt động gân cốt gì gì đó, quả thật giống như một con tò he. Trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu tình gì, nhìn bầu trời trên không, nước chảy, một hai con chim én ngẫu nhiên bay qua trước cửa sổ, ánh mắt cũng ngoài dự đoán của mọi người mà lãnh đạm, giống như tất cả đối với cậu đều không có quan hệ nào.

Mới đầu Tiếu Văn Nhung nghĩ là do Liễu Tranh đọc sách tới mê mẩn mà thôi, mãi đến khi trời tối đen hắn đứng dậy đi tới nhà bếp uống nước, phát hiện phòng Liễu Tranh còn sáng đèn. Hắn không khỏi kỳ quái, Liễu Tranh tuyệt đối là cục cưng ngoan ngoãn, mỗi ngày hoàn thành bài tập, xem tivi một chút, trước chính giờ liền leo lên giường ngủ, hiện tại mở đèn làm gì chứ?

Trong lòng Tiếu Văn Nhung nảy lên sự thích thú xấu xa, muốn đột ngột vọt vào dọa tiểu ngu ngốc nhảy dựng, vì thế rón ra rón rén tới gần cửa phòng, nhẹ nhàng kéo một ái. Liễu Tranh ôm gối ngồi ở trong góc, mặc quần áo mỏng manh, lưng dính sát vào vách tường lạnh lẽo, một mình yên lặng rơi nước mắt.

Lúc Liễu Tranh khóc thật im lặng, không có tiếng vang, không có khóc thút thít, chỉ là có giọt nước mắt trong suốt dọc theo quai làm rơi xuống. Tiếu Văn Nhung kinh ngạc mà quên đi phản ứng như thế nào, một người đứng thẳng tại cửa không tiếng động. Hắn muốn vọt vào an ủi Liễu Tranh, lại không biết vì sao miễn cưỡng kiềm bước chân lại, trên người tựa hồ treo đầy quả cân nặng nề, nặng tới nỗi hắn không thể nâng tay đẩy cảnh cửa kia ra.

Một màn thoáng hiện lại trước mắt Tiếu Văn Nhung, bất ăn của hắn càng ngày càng đậm, cơ hồ hít thở không thông.

Cho dù như thế nào cũng muốn biết rõ ràng, Tiếu Văn Nhung âm thầm nắm chặt tay. Hắn sợ chần chừ tường bước sẽ gây thành sai lầm cực lớn, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Ban đêm ở nông thôn yên lặng tốt đẹp, cả bầu trời đêm xa xa đều là một màu xanh đen thăm thẳm, ngẫu nhiên truyền đến một vài tiếng côn trùng kêu lên, ở trong làn gió nhẹ mùa xuân đặc biệt dễ nghe. Tiếu Văn Nhung cùng  Liễu Tranh sóng vai ngồi trên cỏ, cách đó không xa là từng mảnh từng bó bông cải trên bờ ruộng, dưới sự vuốt ve của ánh trăng cũng hiện ra chút quyến rũ đáng yêu.

Mùi thơm cỏ xanh quanh quẩn ngay chóp mũi, Tiếu Văn Nhung cố gắng thật lâu mới khẩn trương hề hề hỏi: “Liễu Tranh, cậu có gì không muốn nói với tôi sao?”

Liễu Tranh bị biểu cảm như gặp phải địch lớn của hắn mà cười rộ lên, sau đó nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai muốn đi hái bông trên bờ ruộng, nhất định rất thú vị!”

Tiếu Văn Nhung vội vàng gật đầu, hỏi: “Còn nói gì nữa không?”

Liễu Tranh nghi hoặc liếc hắn một cái, lại suy nghĩ một chút, nói: “Nơi này cách Thang Sơn rất gần, thật muốn đi tắm ôn tuyền a!”

Tiếu Văn Nhung lại vội vàng gật đầu lần nữa, “Được, học làm ruộng xong chúng ta sẽ đi Thang Sơn. Cậu, cậu… còn có gì muốn nói với tôi không?” hắn khẩn trương đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, thầm mắng bản thân vô dụng, trực tiếp hỏi cậu rốt cuộc có gì không là được rồi, khiến cho bây giờ lòng vòng nửa vời, quả thật gấp đến chết người mà.

Liễu Tranh đột nhiên giống như hiểu được điều gì đó mà kêu lên: “A, tôi biết rồi, cậu có phải muốn nghe tôi nói ‘tôi thích cậu’ hay không?” Sau đó cái miệng nhỏ nhắn nghiêm túc nói, “Tôi thích cậu!”

Tiếu Văn Nhung bị biểu cảm ra vẻ đứng đắn đầy đáng yêu của tiểu ngu ngốc thắt chặt, cơ hồ thốt lên: “Tôi cũng thích cậu! Cho nên nói cho tôi biết cậu rốt cuộc là làm sao vậy, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp đối mặt!”

Vẻ mặt vui vẻ của Liễu Tranh chỉ một thoáng không cánh mà bay, cả khuôn mặt như đóng băng ngưng đọng lại. Tiếu Văn Nhung trong phút chốc hối hận, nhung nhanh chóng kiên định lại, thà rằng như thế cũng hơn lo lắng sợ hãi vì bi thương lo lắng vô cớ của Liễu Tranh.

Người con trai trước mặt cắn cắn ngón tay, sau đó ngẩng đầu lộ ra tươi cười không tính là đẹp mặt gì: “Cuậu cũng cảm thấy được rồi sao?” sau một lúc trầm mặc, “Không có ai có thể ở cùng tôi, cậu cũng sẽ rời khỏi tôi đúng không?”

“Sao có khả năng đó!” Tiếu Văn Nhung hận không thể chỉ lên trời thề, “Tôi vẫn sẽ ở cùng với cậu! Vĩnh viễn!”

Liễu Tranh mở đôi mắt thật to nhìn về phía hắn, “Uh, ba ba mụ mụ trước kia cũng nói như vậy với tôi.”

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Tiếu Văn Nhung lập tức cảm thấy vô cùng nhụt chí, tương lai xa xăm không thể biết đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ, giống như có một bàn tay dữ tợn nào đó vươn ra cường ngạnh tách hắn cùng Liễu Tranh ra.

“Từ nhỏ tôi đã như vậy, chuyện gì cũng làm không xong, ăn cơm cũng so với người khác chậm hơn. Trừ đọc sách ra, không có chuyện gì mà không bị chê cười.” Giọng nói Liễu Tranh rất nhẹ, phảng phất đang tự nói cho chính mình nghe, “Chính vì dạng này, chưa người nào nguyện ý chơi đùa với tôi, tôi cũng không kết bạn, chỉ có thể liều mạng học tập, cố gắng kiểm tra đạt thành tích tốt. Như vậy ba mẹ sẽ vui vẻ, thương yêu tôi, mua một đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt. Các học sinh cũng dần dần tụ họp ở bên người tôi, bởi vì sẽ luôn có câu hỏi muốn hỏi, hoặc là mượn tập chép bài và tập bài tập.”

“Thời gian đó tôi thật vui ve, cảm thấy được mọi người cần, tập ghi chép cũng ghi ngày càng chi tiết, đáp án trong tập bài tập so với đáp án tiêu chuẩn còn chỉnh chu hơn.” Liễu Tranh dừng một chút, giọng nói trở nên có chút khổ sở, “Nhưng mà công việc của ba mẹ đột nhiên trở nên bề bộn, hai ba ngày cũng không trở về nhà, sau lại dần dần kéo dài tới một tuần, hai tuần. Không phải ở sân bay thì chính là ở nước ngoài, điện thoại cũng không có cách nào gọi được, trong nhà toàn bộ là quà mà họ gửi về nước ngoài về, một cái tôi cũng chưa từng mở ra.”

“Về sau này, thành tích tốt trở thành việc tất nhiên, không ai còn đến khích lệ tôi nữa, đem tôi trở thành bảo bối sợ đau. Cho dù tập ghi chép có đẹp, điểm cao như thế nào thì sao chứ, tôi đã nhanh sắp không còn nhớ rõ gương mặt của ba mẹ nữa rồi…” giọng nói Liễu Tranh bắt đầu run rẩy, giống như đang cực lực nhẫn nại, cuối cùng không thể khống chế  mà nức nở thành tiếng. Nước mắt hỗn loạn bi thương rơi trên quần áo đơn bạc của cậu, thân thể run rẩy như một mảnh lá rụng trong gió.

Tiếu Văn Nhung nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ kia ôm vào trong lòng, dường như muốn ôm cả thống khổ cùng bi thương kia vào trong lòng. Mặc dù Liễu Tranh ngốc ngốc, luôn mơ mơ hồ hồ, không ngừng gặp những tai nạn nhỏ liên tiếp, nhưng mà vẫn là người có máu có thịt. Có khát khao nho nhỏ, nguyện vọng đơn giản, cũng có đau khổ cùng bất an khó có thể nói ra.

Tiếu Văn Nhung vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng ghé vào bên tai cậu mang tới những lời an ủi, như đang thôi miên nói: “Tôi sẽ vẫn ở cùng cậu, vĩnh viễn.”

Liễu Tranh im lặng nằm ở trong lòng hắn, đột nhiên thì thầm: “Cậu biết không, tôi mắc chứng trầm cảm nhẹ.” Giọng nói không có một tia ấm áp.