Phản Đồ

Chương 8




Editor: Hạo Nguyệt

Beta: Cảnh Tuyền

Ngươi còn có thể nhìn thấy thân ảnh ta, phải không? Cũng vẫn nghe được thanh âm của ta......

Chính là,

Ta lại không thể nhìn nữa vẻ mặt ôn nhu của ngươi, cũng nghe không được tiếng nói ngọt ngào...không thể...nữa…..

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

“Ngươi còn có gì muốn nói không?” Ta lạnh mặt hỏi.

“Đem những điều ngươi biết khai ra, chúng ta có thể cho ngươi chết dễ chịu hơn một chút.” Rất nhanh khôi phục khí thế Lâm Sĩ nói.

La Y cười cho chúng ta đáp án, “Trừ khi ta chết, các ngươi sẽ không biết biết thêm gì từ ta đâu, cho nên các ngươi không cần uổng phí khí lực.”

Muốn sớm một chút chấm dứt hết thảy, vì thế ta hạ lệnh, “Mang đi.”

Binh lính áp giải  La Y đi qua bên người ta khi, La Y dừng lại, đến gần bên tai ta nhẹ giọng nói, “Nếu, ta nói dược vật kia không phải để đối phó với vương tử của các ngươi, ngươi liệu có tin tưởng ta?” Bọn lính rất nhanh đưa La Y rời đi —— ta thấy La Y vì thực hiện được gian kế lộ ra tươi cười.

La Y, vì cái gì muốn giết vương tử điện hạ?

Vì cái gì không đặt ta trong lòng?

Vì cái gì...... phải phản bội? La Y......

Chúng ta đem La Y đưa đến rừng cây cách thủ đô nửa ngày đường, bọn lính động thủ đào hố. Từ đầu đến cuối, La Y vẫn thực im lặng, giống như người sắp bị giết không phải hắn. Xem ra hắn đã sớm biết sẽ có kết cục này, từ lâu có chuẩn bị.

Bọn họ đưa hắn vào trong hố, lấp đất......

Chôn sống là chủ ý… của ta.(Yin: Phổ, ngươi đi chết đi >”<) Khuê Điện đã phái La Y hành động, như vậy tra tấn thân thể đối với hắn không có tác dụng —— giống như trước khi chúng ta gia nhập quân đội Tử Phiên nhất định phải trải qua khảo nghiệm. Chính là chôn sống không giống như thế —— chậm rãi tiếp cận cái chết, thời gian cũng đủ lâu để thân thể cùng tinh thần cảm nhận được nguyên vẹn sự sợ hãi, cũng có đủ thời gian làm cho người ta khát vọng sinh tồn, kiệt sức giãy dụa lại bất lực. Ta biết như thế nào mới là cái chết tàn nhẫn nhất đối với La Y.

Khi đất đã lấp tới ngực La Y rồi, ta cho tạm dừng, ngồi xuống bên cạnh hỏi, “Cuối cùng, ngươi có di ngôn gì không?” ta tỏ ra thị huyết lãnh khốc nhất có thể.

Hắn ngẩng đầu, “Các ngươi về sau, sẽ không lập bia đúng không?” Thực sự vẫn là con người không sợ hãi cái chết.

“Ngươi nằm mơ đi, sau khi người chết rồi ta sẽ đem thể xác dơ bẩn của ngươi đào lên ném lên đường cho chó tha.” Ta tinh tường nhớ rõ, Lâm Sĩ đã trả lời hắn như thế. ( Zun: Lâm Sĩ – ta thực sự căm ghét kẻ này)

Đó là lần cuối cũng ta nhìn thấy nụ cười của La Y, nghe thấy thanh âm của hắn.”Ta đây đúng là phải cảm tạ ngươi. Vốn ta còn suy nghĩ, nếu ta không có ở bia lưu lại tên tuổi dòng họ, khi lên trời rồi người nhà sẽ không tìm ra ta...... Xem ra là ta đã quá lo xa.”

“Phi, ngươi nhất định bị đầy xuống địa ngục, không cần lo lắng, hỗn đản.”

Hắn nhìn thấy ta, thu hồi lỗ mãng, nặng nề nói, “Động thủ đi.” Sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Cùng thời điểm với hành động của chúng ta, một đội nhân mã khác đã sớm tới hiệu thuốc bắc đông kiều kia, bắt được long thương lão bản kia, nghe nói long thương thân thủ bất phàm, đả thương  chúng ta vài cao thủ.

Ta đến báo cáo với chủ thượng xong, phải đi đại lao.

Long thương bị khóa bằng xích sắt, giam trong phòng khảo vấn, nội bất xuất ngoại bất nhập. Bước chân của ta đi tới hắn liền nâng lên khuôn mặt đã muốn huyết nhục mơ hồ, hiện ra tươi cười.

“Ta thấy vẫn là ngươi nên sớm khai rõ mọi chuyện đi, bằng không phải chịu càng nhiều đau đớn.”.

Ta không nhớ rõ quá trình thẩm vấn giằng co bao lâu, thẳng đến khi hắn cố nén  đau đớn, tươi cười hỏi ta, “Ha hả a...... La Y, có phải hay không cũng bị các ngươi dùng phương pháp này khảo vấn?”

Không biết là ai nói cho hắn, “Loại phản đồ đó đã sớm chết.”

Hắn đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó run giọng nói, “Hắn nhận tội về mình.”. Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

“Đúng vậy! Lão nhân, ngươi cũng nhanh nhận tội đi, bằng không chịu khổ chính là ngươi.”

Hắn lại một lần chú ý tới ta, cách hắn nhìn ta làm ta cảm thấy rét lạnh khác thường.”Vị này chính là Địch Ngạo Phổ đi.”

“Tên của Địch tướng quân là để ngươi tùy tiện gọi?.”

“Ta muốn một mình nói chuyện với hắn.” Ánh mắt hắn tựa như đang nhìn chằm chằm con mồi.

Bọn lính nhục mạ hắn, hắn không cãi lại, ánh mắt kiên định nhìn ta, cố ý đem xiềng xích trên người hắn tạo ra những âm thanh chói tai, nói, “Xem ra Địch tướng quân ngươi là người nhát gan, không dám sao?”

Ta đem nhà tù trở nên yên tĩnh, hắn tựa lưng lên ghế dựa, ra vẻ thích ý ẩm trà.

Hắn là người mở miệng trước, câu đầu tiên khiến cho ta dừng tất cả động tác.”La Y là ngươi giết đi.” Ta không biết hắn như thế nào có thể khẳng định.

Ta ngẩng đầu lên, “Thì như thế nào?” Ta cũng không có yếu thế.

Hắn trên mặt lộ ý châm chọc đích, “Nga ~ bất quá là nghe nói ngươi mê luyến La Y thôi...... Tự tay giết hắn cảm giác thế nào? Có phải hay không cảm thấy được......”

“Việc của ta không cần ngươi nhiều lời, ” nguyên lai ta thật sự bị La Y lợi dụng.”Bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi nghĩ muốn như vậy kéo dài thời gian, vô dụng, không có ai có thể cứu được mạng của ngươi.”

“Kéo dài thời gian đợi người đến cứu ta? Ha ha ha, tiểu quỷ, tưởng tượng của ngươi thực phong phú, ta so với ngươi còn càng rõ ràng sẽ không có người nào đến cứu ta...... Biết ta vì cái gì phải nói một mình với ngươi không?...... Ta chuẩn bị  một phần đại lễ, muốn tặng cho ngươi. Có phải hay không thật cao hứng?” Hắn cười to.

“Đa tạ, không cần.” Lòng bị hắn làm cho điểm loạn.”Nếu ngươi không muốn, như vậy vẫn là đừng lãng phí thời gian.”, ta đứng dậy nghĩ muốn rời đi.

“Ngươi muốn đi? Ngươi không phải là muốn biết chuyện La Y sát hại vương tử của các ngươi sao? Không phải muốn biết người đứng phía sau hắn sao?...... Ngoại trừ việc thừa nhận, La Y cái gì cũng chưa nói đi.”