Sau trận đấu cờ vậy đó, Thiên Nhi và Phấn Điệp là bạn thân của nhau sau vụ đấu cờ vây đó.Bọn họ chơi thân nhau đến mức lúc nào cũng như hình với bóng. Hai người cùng giúp nhau trong mọi việc.Từ khi bố mẹ Phấn Điệp mua máy tính,hai người còn rủ nhau chơi game mỗi tối sau khi học xong rồi mới lên giường đi ngủ.Thói quen đó hình thành từ bao giờ cả hai cùng cũng không biết.Bố mẹ Phấn Điệp cũng rất vui vì từ khi Phấn Điệp nàng chơi với Thiên nhi đã cười nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn với người trong gia đình.Chứ không như trước kia nàng rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Phấn Điệp và Thiên nhi dần chứng tỏ được bản thân của mình lên được thầy cô và bạn bè quý trọng.dần đần, Phấn Điệp được bầu lên làm lớp trường thay thế vì lớp trưởng cũ đã chuyện đi mà Phấn Điệp trước là lớp phó nên đương nhiên sẽ lên thay.Còn Thiên Nhi thì lên làm lớp phó vì nàng đã giúp Phấn Điệp và vị trưởng lớp cũ kia nhiều hoạt động của trường và của lớp,nàng làm các công việc đâu vào đấy.Đến cả sự kiện trường năm này cũng diễn ra tốt đẹp.
Bài hát"ngôi sao ước mơ" của thiên nhi sáng tác cũng hay đấy chứ.Hai người bạn thân đã hỏa giọng với nhau hát lên bài hát rất ý nghĩa, nên sau ngày hôm đó hai nàng cũng đã được thầy hiệu trưởng gọi lên phòng khen ngợi.Tuy là sau buổi hôm đó cả Phấn Điệp và Thiên Nhi đều thấy không bình thường,dường như hai nàng sắp phải đối mặt với sóng gió
Trong một căn biệt thự lớn,một chàng trai đang ngồi học bài ở phòng riêng của mình.Cậu đang loay hoay không biết phải làm sao với bài toán này,thì lại đột nhiên nghĩ tới ai đó trong buổi sự kiện trường hôm đó.Cậu suy nghĩ một lúc rồi, lắc đầu quầy quậy,cặt đi dòng suy nghĩ miên măn.Tối hôm đó,hắn đã nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng đầy tình yêu thương của một chàng trai tuổi teen giành cho người con gái mình yêu.
Hắn đã yêu nàng từ khi cả hai học bắn cung, nàng chăm chú vào luyện tận nên nàng không để ý đến sự hiện diện của hắn.Kể cả khi hắn mời nàng uống nước trong buổi tập bắn cung nàng cũng chỉ nói một câu "cảm ơn!!..anh thật tốt " ngoài ra nàng cũng không nói gì thêm nữa, với một chàng trai học giỏi nhà mặt phố bố làm to,lại còn đẹp trai như hắn có biết bao côn gái muốn được trái tim hắn mà không được.Nàng lại còn trèo cao,hắn đã để ý đến nàng như vậy mà nàng cứ hắn không tồi tại,thâm chí cải một cái liếc mắt cũng không thèm.Làm hắn đau khổ đến chết mất.Đã vậy hôm sự kiện trường đứng trên sân khấu tỏa ánh sánh rực rỡ khiến hắn không nhịn được nhìn nàng như người mất hồn để tên bạn đáng ghét của hắn trêu hắn làm hắn xí hổ muốn độn thổ.Nàng đâu biết rằng hắn yêu nàng nhiều đến thế nào đâu,cứ nhìn vào ánh mắt trong veo,chứa đầy tân sự gì đó và sâu thẳm vô đáy của nàng là trái tim hắn như rung lên.Không biết từ bao giờ, nàng đối với hắn rất quan trong.Một ngày không được thấy nàng từ xa là trong lòng hắn dâng lên sự khó chịu khôn tả.Hắn là con trai chính hiệu,trong mọi việc hắn đều dứt khoát và giải quyết mọi việc nhanh chóng, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần muốn bước đến gần nàng nói rõ tình cảm thì cái miệng của hắn lại cứng dơ lại không thối lên lời khiến hắn thấy mình thật vô dụng.
Quả Thực bây giờ.hắn đang nhớ nàng rất nhiều, nhưng nàng thì chẳng bao giờ nhớ hắn.Đáng Ghét!!!!....hắn ghét những ngày nghỉ, vì những ngày đó hắn không được nhìn thấy nàng, hắn hạnh phúc khi được ngắm nhìn nàng từ xa.Hắn đang suy nghĩ vẩn vơ về nàng thì nghe tiếng gọi của ông quản gia xuồng nhà ăn bữa trưa:
-Diêm thiếu gia!!!!!....Mời ngài xuống ăn bữa trưa!!!...Bữa trưa hôm nay có món súp trứng khai vì mà ngài yêu thích,món chính là thịt vagyu sốt vang với cá ngừ cary món rau là cải chiper xào với nấm matsutake.món tráng miệng là dưa yubari và thạch pho mai và ngài thích.
Diêm Minh Quân nghe quản gia kề về món như thế rồi à uh một tiếng rồi uể ỏa đi xuống nhà, trong lòng hắn vần đang nhớ về người đó.Phấn Điệp nàng thật độc ác!!!....Nàng chiến mất trái tim hắn rồi không chịu đáp lại tình cảm của hắn khiến hắn cứ nhớ nhung nàng trong thầm lặng.Nhưng rồi Thiên Quân cũng cười ngạo bẩn thân hắn,nàng còn nửa mắt cũng không nhìn hắn thì làm sao khiến hắn yêu???...Chẳng cần nàng câu dẫn hắn từ nguyện yêu nàng đấy thôi!!....Hắn xuống nhà dùng đồ ăn mà quản gia đã bầy ra dâng tận miệng hắn.Hắn đang dùng bữa thì một giọng nói quen thuộc vang lên quen thuộc,ngoài La Diêu Dương thì còn ai vào đây nữa??
-Anh đang dùng bữa à??....Thật ngại quá!!!!!!....Em đang định sang hỏi anh bài vật lí này nó khó quá!!!
La Diêu Dương là con gái ông bạn của bố hắn,cô nàng với hắn lớn lơi với nhau từ nhỏ,có thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng đối với hắn thì hắn chỉ con cô là một đứa em gái nhỏ mà thôi,không hơn không kém.Nhưng cô nàng này đối với hắn là tình cảm trai gái.Trong khi hắn đã có người khác trong lòng và cả trong trái tim hắn thì làm sao hắn có thể để cho cô một chút tình cảm được.Hắn tự nhủ rằng hắm sẽ đóng cửa trái tim hắn mãi mãi sau khi mẹ hắn mất, nhưng Phấn Điệp nàng đã mở cửa trái tim hắn ra rồi nằm trong trái tim hắn lúc nào không hay.Hắn chỉ biết rằng hắn rất yếu thương nàng,muốn nhìn thấy nàng vui cười làm những công việc mà chính nàng thích.Còn với La Diêu Dương từ đầu đến cuối hắn đền không có cảm giác gì,hắn biết!!! La Diêu Dương yêu hắn và hắn cũng biết hôm này cô nàng đến đây chỉ vì muốn tán tỉnh hắn là chính chứ còn hỏi bài chỉ là cái cớ mà thôi.Cô nàng cành làm thế càng khiến hắn cảm thấy ghê tởm cái con người của cô,không có lòng tự trọng và xấu hổ dù chỉ là một chút.Ngày xua hắn quý mến cô nàng bao nhiêu thì bây giờ hắn càng chán ghét cô nàng bấy nhiêu.Hắn không thich những hoa si như cô nàng này, giống như đỉa đói vậy khiến người ta ghê tởm và chán ghét.Hắn muốn mở miệng nói ra hết những gì trong lòng hắn nghĩ ra cho nhẹ óc và để La Diêu Dương dừng ngày những hành động và tình yêu không có kết quả này lại.Hắn ngừng dùng bữa và nhìn La Thiên Nhi khiến cô nàng vừa bất ngờ vừa tột độ bói rối vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn nàng như vậy.Hắn rốt cuộc mở miệng nói hết những gì hắn nghĩ ở trong lòng.
-Diêu Dương nè!!!!....Em hãy lắng nghe và suy nghĩ kĩ về những gì anh sắp nói đây!!!!
Diêu dương tròn mắt nhìn Minh Quân, nhưng không nhúc nhích mà trầm mặc im lặng lắng nghe hắn nói, lòng cô nàng đầy tò mò
-Anh biết!!!.....Em đến đây là vì em có tình cảm với anh và chuyện hỏi bài tập chỉ là cái cớ. Anh từ trước đến này, chỉ con em như em gái,không hơn không kém,thì sau này cả đến khi anh chết đi thì chuyện anh vẫn coi em chỉ là em gái vẫn không thay đổi.Vì anh đã có người trong lòng rồi, người con gái đó đã chiến chọn trái tim của anh trong lần đầu thấy nàng ấy.Em biết tình yêu là gì không??....Tình yêu đó là khi hai người dù xa nhau cỡ nào cũng nhớ đến nhau,yêu là thông cảm với nhau trong mọi chuyện,yêu là khi mình mang lại sứ sung sướng và hạnh phúc cho nguời mình yêu,yêu là khi hai người tôi trọng sự riêng từ và quá khứ của nhau,yêu là khi cả hai cũng nhau vượt qua mọi chuyện khó khăn,yêu là phải buống tay khi người mình yêu cảm thấy hạnh phúc bên người có thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu....Anh thục sự chỉ coi em như em gái,anh không thể đáp lại tình yêu của em khi anh dành trọn trái tim cho người con gái anh yêu.Em là một tiểu thư của một gia đình danh giá nên hãy sống và kiêu hãnh giuống nhưng một tiểu thư thực thụ, đừng vứt bỏ cái sự kiêu hãnh và lòng tự trọng của em đi như vậy không giống một tiểu thư thục thụ tí nào.Vứt bỏ lòng tự trọng và cả sự kiêu hãnh của một cô gái của một tiểu thư cao quá vì một thằng như anh có đáng không??....Em dành tình cảm với một người đến cả khi chết cũng chỉ coi em như một đứa em gái và không bao giờ đáp lại tình yêu của em thì có đáng không??.....Những thứ em làm bây giờ chỉ kiến anh chán ghét em mà thôi.Em hãy dừng tình yêu vô nghĩa và không có kết quả này lại đi vì chính em còn tiếp tục thì người chịu đau khổ chính là em chứ không phải ai khác.Vì thế em đừng cố chấp u mê bất ngộ ra nữa.Thứ tình yêu mà em ngộ nhận chỉ là tham muốn được chiếm đoạt chứ không phải là tình yêu,Tình yêu không chí kỉ như vậy.Anh không phải đồ vật để em có thể chiếm đoạt thành của riêng mình mà là anh là anh.Anh rất mệt mỏi khi em cứ thế này.Vì thế nên em hay buôn tha cho anh đi.
Diêu Dương trầm mặc đứng hình hoàn toàn trước lới nói ấy của Minh Quân,hắn hoàn toàn không để ý việc La diêu Dương sẽ phản ứng ra sao khi hắn nói những lời này,nên hắn đi lên phòng của hắn.Không để hắn lên phòng,La Diêu Dương mở miệng nói một câu khiến hắn không kìm chế được xúc động cho cô nàng một cái bạt tai và suýt bẻ gãy cổ cô nàng:
-Người anh yêu có phỉa tên là Lãnh dạ Phấn Điệp không??....Anh có tin rằng em sẽ làm cô ta biết mất mãi mãi không??....Cô ta có điểm gì hơn em chứ??.....Cô ta chỉ là đồ đê tiện!!!!...Cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì mà anh mê cô ta đến vậy??......Tại sao??.....Tại sao anh lại yêu cô ta chứ không phải em???.....Cô ta chỉ là mớ rẻ rách không đáng một xu
-Câm miệng!!!!.......Cô dám đe dọa tôi sao???......Cái gì cơ??....Đê tiện rẻ rách ư??.....Để tôi nói cho cô biết!!!....Nếu Phấn Điệp yêu dấu của tôi là rẻ rách là cái loại người như cô là rẻ nát.Với rẻ rách nếu biết gập thì có thể còn dùng được chứ còn rẻ nát như cô thì chí có cách vứt vào thùng rác.Tôi cảnh cáo cô,nếu cô động vào Phấn Điệp của tôi thì tối sẽ không tha thứ cho cô,tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám động vào một sợi lông của nàng ấy.Cô đừng có đùa với tôi,tôi nói là làm không có lầu thứ hai.
Diêm Minh Quân buông tay ra,La Diêu Dương ngã ngồi xuồng nền nhà, mà khó khăn thở.Hắn chẳng thèm nhìn cô mà cứ thế lên phòng của mình, cởi áo ra vào phòng tằm để làm dịu đi cơn tức giận trong người.Còn La Diêu Duong trong cô tràn ngập lửa hận,cô hẫn Phấn Điệp đã cướp đi người đàn ông của cô,hận hắn đã đối xử như vậy với cô.Diêu dương vùng vằn cầm sách vở trở về nhà.Trên đường trở về nhà,cô gọi điện cho một người đán ông lạ,giọng nói đầy sát khí:
-Anh mau xắp xếp giải quyết việc bây giờ tôi giao cho anh là đi giết con tiên nhân Lãnh Dạ Phấn Điệp, làm như thế nào cho nhanh gọn và nhớ xóa sạch dấu vết.Chỉ cần làm tốt thì chuyện tiền nòng không vấn đề gì.Ngược lại, sau khi anh làm xong việc thì tôi cho anh đi sang nước ngoài làm việc ở chi nhánh công ty bố tôi nếu làm tốt, nếu làm không tốt thì anh sẽ phỉa chịu sự trả giá.Anh nên biết họ La của tôi có rất có thế lực.
-La tiểu thư yên tâm!!!....Chỉ cần tiểu thư hào phóng vung tiền,anh sẽ nghe theo mọi chỉ thị của tiểu thư hết.Giải quyết con bé đó rất đơn giạn tiểu thứ cứ để tôi lo chu đâó.
À!!.Đúng rồi!!!....Anh cũng giải quyết luôn con bé Hà Thiên Nhi cho tôi luôn.Một đứa thì cướp người yêu của tôi, một đứa thì ở trường ngán đường đến no1 của tôi.Cả hai đều đi chết đi,xuống âm phủ mà tiếp tục làm bạn.Có như vậy mới bớt cô đơn.
La Diêu Dương cút máy,trên mim nở nụ cười nguy hiểm
-Hà Thiên Nhi,Lãnh Dạ Phấn Điệp hai cô lần này đều phải chết.Người nào dám chống lại La Diêu Dương này đều phải chết
Hà Thiên Nhi mấy ngày nay đề mơ những giấc mơ đáng sợ,nàng linh cảm chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra với mình.Cô lo lắng vì linh cảm và trực giác của cô luôn đúng,tuy vậy cô cũng cho qua vì cô không nghĩ ra là sẽ có chuyện gì đến với mình.Còn Phấn Điệp thì có mình cảm là sau vụ việc xấu xảy ra thì nàng sẽ đến thế giới hỗn độn thực hiện sứ mệnh của mình nên nàng chăm chỉ đọc sách chính trị,pháp luật và nhất là quân sự.Nàng cũng làm cho mình một dụng cụ đa năng gồm kéo dao và dụng cú đánh lửa và mamng theo bên minh vì nàng không biết sẽ bỏ đi khi nào.