*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phấn Điệp và Thiên Nhi sau lần gặp nhau ở bệnh viện đó,thì không còn gặp nhau hay có tin tức gì về nhau nữa.Mọi việc cứ thế bình yên trôi qua,hai người cứ nhau hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.Hai người học ở hai lớp khác nhau, hai trường tiểu học lẫn trung học cơ sở khác nhau.Thiên Nhi từ sau ngày hôm đó trở về thì rất mong ước có một ngày gặp lại Phấn Điệp để đấu lại vái cờ vây,nàng nhất định phải thắng cái cô bạn đáng ghét đó.Ai bảo cô bạn nghe lén người đang...tự kỉ nói chuyện một mình chứ??....Lẩm bẩm nói chuyện một mình cũng là một cách để xả tress đấy chứ???....Này nhé,nói chuyện với chính mình có thế khiến cho Thiên Nhi nàng tập chung và luôn biết mình muốn làm gì,hơn nữa khiến cho nàng cảm thấy bình yên, thoải mái và an toàn hơn.Ngoài ra nói chuyện một mình còn giúp nàng suy nghĩ một cách chín chắn và luôn đưa ra nhưng quyết định đúng đắn nhất của đời nàng.Nhưng thực sự thì nàng cũng không biết việc ngày đó nàng đề nghì kết bạn mới một người bạn mới quen là bạn tri kì của mình nhưng vậy có đúng đắn không chứ??....Nhiều lần nàng nghĩ trực giác và linh cảm của nàng là sai nhưng nàng luôn cho rằng là đúng và tin rằng mình đúng.Thiên Nhi vẫn luôn tin rằng là sẽ gặp lại được cô bạn đó,nàng vẫn cứ học giỏi và vui vè và nhiều bạn nhưng chẳng có ai chơi thân như ngày nào hai người mới quen nhau.
Còn Phấn Điệp thì khi trở về cũng mong gặp lại cô bạn đơn thuần đó,đương nhiên là cũng như thiên Nhi mong gặp lại để phân thắng bại ván cờ vây năm đó.Nàng cũng nhớ tới điền mình nói với Thiên Nhi là sẽ trở thành bạn tri kỉ nếu hai nàng gặp nhau.Nàng tuy mong như vậy nhưng chằng thèm để tâm đến nhiều lắm,vì nàng cũng có việc quan trong phải làm ngoài việc học ra.Từ khi nàng trở vể sau bệnh viện,nàng vẫn chưa nói nhiều với bố tuy đã nói chuyện và tâm sự lại với mẹ nhưng nàng vẫn luôn ám ảnh việc mình bị người bố đánh đau thế nào.Việc này khiến nàng càng xa cách với bố hơn dù bố đã làm đủ mọi cách để hàn gắn tình cảm hai bố con.Ông mua tập giấy vẽ và cả hộp mầu nước xịn mà nàng từng đòi ngày trước nhưng ông không mua cho về để tặng nàng,ông tưởng nàng sẽ thích vì nghĩ rằng nàng như trước đây rất thích vẽ.Nhưng ông đã lầm, nàng không nói cũng không phản ừng thích thú nhảy cẫng lên như trước kia hễ được mua giấy vẽ hay mầu vẽ về là cô sẽ sung sướng như con điên,mà nàng chỉ lẳng lặng mang tập giấy vẽ và bộ mầu nước lên phòng của mình đi....CẤT vào hộp để lên nóc tủ sách,để đến khi trường phát động ủng hộ sách vỏ đồ dùng học tập cho trẻ em nghèo thì nàng mang nó đi quyên góp,kể từ sau khi ở bệnh viện về nàng đã tự nhủ rằng không bao giờ động vào mầu vẽ nữa. Những tiết mĩ thuật vẽ nàng hối lộ đứa bạn vẽ đẹp nhưng tham ăn một hộp sữa để cho đứa bạn vẽ và nộp cho nàng mỗi khi đến ngày học vẽ.Khỏi cần nói,bố và mẹ nàng bất ngờ đến thế nào,nàng đi học về thay vì thả hồn vào bức tranh thì nàng lại đọc sách liên quan đến luật pháp và chính trị,thi thoảng thì đọc sách....quân sự không thì đeo tai nghe nhạc làm đồ handmade đi bán.Ngoài đi học thêm và đi học ở trường ra thì nàng cũng đăng kí học karatedo và bắn cung.Vì lịch học và sinh hoạt ở trường và lớp karatedo lẫn bắn cung kín mít nên nàng chỉ có 1 tiếng để vui chơi giải trí,đương nhiên 1 tiếng đó nàng đi đọc sách pháp luật hoặc chính trị hay làm handmade.
Mẹ và bố của Phấn Điệp lúc đầu nghe nàng nói là sẽ học bắn cung và học karatedo cũng kinh ngạc và phán đối vì sợ vận động mạnh hay chấn thương khi tập karatedo sẽ ảnh hưởng đến vết mổ sau phẫu thuật vì nàng lúc này vẫn đang phải uống thuốc điều trị di trứng sau phẫu thuật,và nàng phải uống thuốc điều trị đén 3 năm sau phẫu thuật.Tuy lúc đầu bố mẹ nàng phản đối kịch liệt nhưng nàng vẫn quả quyết nên bố mẹ nàng đành chịu cho nàng đi học.Mọi chuyện cứ em đẹp trôi qua đến khi Thiên Nhi và Phấn Điệp hai người gặp lại nhau khi học chung trường trung học phổ thông với nhau và cả hai cùng lớp với nhau.
Ngày đến nhận lớp,cả hai mặc áo đồng phục nữ sinh trông xinh đẹp vô cùng.Toàn bộ ánh mắt của đám nam sinh trong trường đổ về phía chỗ lớp hai nàng tập chung,hai nàng nhìn nhau một cái, thấy bên trong ánh mắt đối phương có cái gì đó ngờ ngợ quen quen.Nhưng hai nàng đều thay đổi khác nhiều nên không ai trong hai người nhận ra nhau.Đến khi vào lớp theo thói quen Phấn Điệp chọn cho mình ngồi bàn hai trước bàn giáo viên để sao cho không gần bục giảng của thầy cô quá mà cũng không xa quá vì ngồi bàn đầu khiến nàng tập chung học hơn,và ngồi chỗ đó nghe giảng là quá đã,với lại là là trước bàn giáo viên nên sẽ nghịch mắt giáo viên khi dò bài kiểm tra miệng,nói tóm lại là nàng chọn cho mình một chỗ ngồi quá chuẩn.Còn Thiên Nhi thì vào lớp sau nên các chỗ ngồi gần giáo viên đã bị các bạn xí hết nên nàng đành cắn răng ngồi bàn 5.Nàng hơi tủi thân một chút, nhưng dù sao nàng học cũng thuộc loại khá nên không lý do gì mài sau này nàng không chiếm được một vị trí ở chỗ ghế đầu cả.Cô giáo bắt đầu điểm danh sĩ số trong buổi nhận lớp đầu tiên này, ai có mặt thì dơ tay vài kêu to ''có''.cô giáo gọi đến tên một người mà khiến Thiên Nhi kinh ngạc không tin vào tai mình nhìn tấm lưng của người đó:
-.......
-Lãnh Dạ Phấn Điệp!!!!.....
-Có!!!!!
Phấn Điệp nói xong thì đeo tai nghe nhạc Mp3 không quan tâm gì đến chuyện khác nữa.Sau khi điểm danh sĩ số,thì mọi học sinh đều ra về hết.Khi Phấn Điệp bước ra đến cổng,thì có một cánh tay lạnh toát kéo đi ra một quán nước gần đó.Nhìn bóng lưng thì là cô bạn gái cùng lớp,hồi nãy khi tập chung nàng và cô bạn kia đã nhìn nhau mà. Thiên Nhi kéo Phấn Điệp đi đến chỗ khuất nhất của quán,rồi đẩy Phấn Điệp vào ghế,rồi kéo ghế nhồi xuống,mặt rất đắc ý ,mắt thì long lanh lấp lánh ánh kim cương nhìn Phấn Điệp khiến Phấn Điệp tưởng cô bạn này bị less:
-Cuối cùng,cũng đã gặp được rồi!!!....Cậu sẽ phải làm bạn của tôi đấy nhé!!...Cậu đã hứa với tôi rồi biết không??..Chúng ta còn phải đấu một trận cờ vây phân lại thắng bại nữa mà??
-Tôi!!.....Không hiểu bạn đang nói gì??......Tại sao tôi phải làm bạn với bạn??.....Bạn lôi tôi ra đây rồi bắt tôi làm bạn với bạn như thế này giống như ép người ta vậy?? Bạn không thấy mình hơi quá đáng sao??
thiên Nhi mặt như cái bị rách,với một nghị lực phi thường thì Thiên Nhi mới không bùng cháy quá độ mà cho Phấn Điệp một cái đấm yo mặt.Nàng thầm chửi Phấn Điệp trong lòng tại sao lại không nhớ mình chứ??....Thiên Nhi mải chửi Phấn Điệp trong tâm chí mà không nói lời nào,lúc này Phấn Điệp mới để lộ đường cong cho môi mặt đầy đắc ý.Nhưng nhìn mặt của Thiên Nhi nhăn nhó như quả táo mèo bị héo làm Phấn Điệp không nhịn được cười thành tiếng,Thiên Nhi lúc này mới định thần lại quay ra thấy Phấn Điệp đang cười như điên như dại làm nàng cũng cười theo.Cả hai nàng cười thật đã,rồi quay sang nói chuyện nghiêm túc,Phấn Điệp mở miệng nói,đây là lần đầu tiên sau khi ở bệnh viện về nàng nói nhiều như thế:
-Quả thật!!!...Cậu thật quá giỏi!!!...Tôi phải phục cái trực giác của cậu,nó rất đúng!!!....Như tôi đã hứa với cậu mấy năm về trước,tôi sẽ làm bạn chi kỉ của cậu.Còn muốn phân thắng bại thì để mai đến giờ giả lao sau tiết học tôi sẽ đấu cờ vây với cậu,đứa nào thua sẽ phải khao đứa thắng một bữa lo ok chưa??..Giờ tôi phải về đi học thêm không có thời gian rảnh để tán gẫu với cậu,mai chúng ta sẽ phân thắng bại và tãn gẫu sau nhé.
-Nèeeeeeeeee!!!!!!.......Cậu bỏ đi như thế hả??.........Cậu nói xong rồi thì đến lượt tôi nói,tôi chưa nói xong thì cậu chưa được phép điiiii!!!......Nè!!!!......Có nghe thấy người ta nói không hảaaaaaaaaaa??.....
Thiên Nhi thật sự bùng cháy khi Phấn Điệp cứ lặng bước ra cửa mặc kệ những gì Thiên Nhi nói.Thiên Nhi chạy đến định cho Phấn Điệp một cái đấm cho bỏ ghét, ai ngờ Phần Điệp thấy không ổn, liền dừng bước quay lại thấy Thiên Nhi định đánh mình nàng xoay người trái làm Thiên nhi mất đà ngã chỏng chơ ra đấy.Phấn Điệp thấy vậy bật cười,giọng đầy thân thiết nhưng tiến lại đỡ Thiên nhi dậy cô bạn thẹn quá hóa giận vùng vằng:
-Ăn ở cả!!!.......không nên làm đâu người khác kẻo mình sẽ bị đau trước khi làm đau người khác
-Xi!!!!!!.....Mày đã làm tao ngã còn nói!!!!!!!!.....Đồ đáng ghétttttt!!!....
-Tao nói rồi!!!..Tao đang bận, đấy là mày ăn ở không tốt nên mới vậy mắc mớ gì tao???.....Tao nói là tao sẽ làm mày khỏi lo mày còn nói nữa là tao sẽ bẻ cái răng mày đóoo!!!!!
Phấn Điệp bực bội hét lên yo mặt Thiên Nhi, làm nàng im luôn.thấy Thiên Nhi có vẻ biết lỗi Phấn Điệp đi học thêm.thiên nhi cứ đứng đó nhìn bóng lưng Phấn Điệp dời đi.Thiên nhi mỉm cười, thì ra đây mới là bạn.Cảm giác rất thoải mái khi ở bạn bè là đây sao??....Cái cảm giác ức chế khi bạn bè thật sự gây ra sẽ buồn cười vậy sao??.....Nàng có thể xưng "mày, tao" thân thiện với nàng trong khi nàng cũng xưng "mày, tao" với nàng mà không thấy sự xa cách gì.Quả thật!!!....Những người bạn gọi nhau là: "mày, tao" vẫn thân thiết hơn cả những đứa bạn xưng hô là: "cậu, tớ" đó là những gì nàng rút ra được.nghĩ nhưng vậy Thiên Nhi lại bật cười sung sướng.
Sáng Hôm sau,vào giờ giải lao,Phấn Điệp và Thiên nhi lại đấu lại để phân rõ thắng bại.Thiên Nhi vẫn như xưa phòng thủ tuyệt đối chống trả đối thủ một cách khôn ngoan, nhưng khác xưa một chút là giờ các nước đi rất sắc sao,nếu đối thủ không cẩn thận một chút thì sẽ bị rơi vào bẫy mà nàng găng sẵn.Thiên Nhi vừa oánh cờ vừa nhìn phản ứng của Phấn Điệp, nhưng dường như Phấn Điệp không quan tâm đến việc Thiên Nhi nhìn nàng không bỏ qua chút chi tiết nào thì phải,Phấn Điệp từ đầu đến cuối không biểu hiện chút gì,cả hai trần tư không nói lời nào chuyện chú oánh cờ.Phấn Điệp cũng như xưa,tấn công dứt khoát nhanh gọn khiến đối phương không kịp trở tay,khéo léo thoát bẫy mà Thiên nhi găng ra và phản công lại mạnh mẽ khôn ngoan.Hai nàng chuyên chú đánh cờ không để ý, từ lúc nào không chỉ cả lớp mà có cả mấy người bạn khác lớp bu đầy bàn hai người xem oánh cờ vây.Ai cũng im lặng xem hai nàng oánh cờ,có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của ai đó đang rung lên khi xem hai nàng oánh cờ.Mấy thầy, cô giáo thấy học sinh bu đầy cửa của một lớp học tưởng xảy ra đánh nhau ai ngờ đến thì thấy học sinh của mình bu đầy ở cửa lớp đó như đàn ruồi bu đầy hủ mật là do hai cô học sinh này oánh cờ hay quá,có mấy thầy, cô hiểu biết về cờ vây một chút ở lại coi xem hai nàng oánh cờ có kết quả như thế nào.Kết cục,Phấn điệp chỉ nhản nhạt nở một nụ cười nhìn Thiên Nhi mà nói:
-Thiên Nhi nè!!!!.......Chúng ta đánh cờ lâu lắm rồi đó!!!...Không biết còn mấy phút nữa thì yo tiết học tiếp theo??
Thiên Nhi nghe thấy Phấn Điệp nói vậy thì chưa kịp phản ứng thì một cậu bạn lớp bên đứng xem oánh cớ lên tiến:
-Còn 1 phút 26 giây nữa là vào tiết học tiếp theo!!
Lúc này,hài người mới nhận ra là có rất nhiều người đến xem hai nàng phân thắng bại với nhau, nói tóm lại là đến xem náo nhiệt.Phấn Điệp nhìn Thiên nhi nở nụ cười nhạt nói:
-Có lẽ chúng ta chơi hơi lâu rùi đó!!!....Có lẽ kết thúc để vào tiết tiếp theo là được rồi!!!!....
Phấn điệp chưa nói hết câu thì Thiên nhi đã ngắt lời:
-Uh!!!.......Đúng là hơi lâu rùi, nhưng mày vẫn phải đánh với tao đến khi phân thắng bại ngày hôm này.
-Đương nhiên là vậy rùi!!!.....Ngày trước mày có thể ngang bằng tao nhưng bây giờ thì không nhé!!!!..... Người thắng là tao.
Nói rồi Phấn Điệp hạ một con cờ xuống kết thúc trận đấu,chiến thắng thuộc về nàng,Thiên nhi không tin được nhìn lên bàn cờ, rồi nàng phát hiện ra, Phấn điệp có thể kết thúc trận đấu từ lâu rồi chẳng qua là Phấn Điệp không muốn kết thúc trận đấu một cách chóng vánh như vậy lên mới dề đà kéo dài trận đấu. Tất cả những bạn và thầy, cô giáo xem cũng kinh ngạc trước kết quả trận đấu cờ.Giống như con mèo lớn khi bắt được con chuột thì sẽ không ăn thịt ngay mà sẽ chơi đùa vờn con chuột đến khi chán rồi thì ăn thịt vậy.Phấn Điệp cũng thế.không kết thúc trận đấu nhanh chóng vì muốn xem mấy năm qua Thiên Nhi nàng tiến bộ thế nào thui à.Thiên nhi hít một hơi dài như chấp nhận sự thật này, rồi mỉm cười thật tươi với Phấn Điệp rồi nói:
-Mày quả thật giỏi hơn tao nghĩ đó!!!....hì!!!..... hì!!!!!!!!!........Yo lớp học tiết tiếp theo thui!!!
Thiên Nhi vừa dứt lời chông vào tiết reo lên,toàn bộ các bạn cùng lớp nhao nhao chạy về lớp của mình để học tiết tiếp theo, lẫn các thầy, cô giáo sau khi xem xong trận đấu cờ của hai nàng cũng về lớp dạy học.Thầy giáo vào lớp đứng lên bục giàng bài nói giọng vui xẻ sau khi cho cả lớp ngồi xuống:
-Hà Thiên Nhi và Lãnh Dạ Phấn Điệp đấu cờ rất hay nên thầy cho mỗi em một con mười miễn dò bài ngày hôn này
CẢ lớp ồ lên một tiếng nhìn hai nàng với ánh mắt ghen tỵ.Sắc mặt hai nàng không đổi mỉm cười cho đó là chuyện đương nhiên không cần bất ngờ.....