*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phấn Điệp bay tới nơi mà ma pháp hắc ám phát ra. Nới đó, đang xảy ra cuộc kịch chiến giữa Mạc Khiết Y với Hắc Hỏa chiến ma thần cùng thuộc hạ của hắn. Tuy Mạc Khiết Y bị rơi vào trong trận pháp ma Hắc Hỏa ma thần tạo ra, vì thực lực của nàng ta không phải vừa nên vẫn có thể chống đỡ đến tận bây giờ. Nhưng nếu cứ tiếp túc thì Mạc Khiết Y sẽ vọng mạng. Trận pháp của Hắc Hỏa ma thần kia rất lợi hại không ngững làm tăng sức mạng những con tốt thuộc hạ của hắn nên gấp đối còn chặn đường đi của Mạc Khiết Y khiến nàng ta chỉ có ở trong trận pháp đơn phương chống đỡ đòn công kích ở ngoài vào mà không thể thoát thân.
Phấn Điệp bay tới đừng trên cao xem trận đấu phía dưới đang đến hồi cao trào, tất cả đều tập chúng vào trận chiến nên không để ý đến nàng, nên nàng có thể ung dung xem kịch đấu. Phấn Điệp để ý đôi mắt của Mạc Khiết Y không giống nhưng lần đầu gặp mà là một con mắt sở hữu một màu tím huyền bí, có các vòng tròn. Mạc Khiết Y vẫn mặc bộ y phục mầu trắng thuần khiết, chỉ là bây giờ sau lưng nàng ta có 10 khối cầu màu đen hơi sệt sệt.-Bạch Tử!!...Kia có phải Mạc Khiết Y không??
Phấn Điệp có chút nghi hoặc hỏi.
-Chủ nhân!!....Kia đúng là Mạc Khiết Y đó, chẳng qua là cô ấy phải đối phó với đám hèn hạ kia nên phải dùng tới trại thái tiên nhân lục đạo. Con mắt kia của Mạc Khiết Y là Luận Hồi Nhãn, nó có mầu tím huyền bí và các vòng tròn,các vòng tròn đó tượng trưng cho lục đạo trong vương quốc của sự sống và cái chết: Quỷ, ma đói, động vật, người, atula và thiên đường. Còn 10 khối cầu tròn mầu đen hơi sệt sệt kia là Cầu Đạo Ngọc. Uy lực của đôi mắt Luận Hồi Nhãn với Cầu Đạo Ngọc rất mạnh người quan sát thì sẽ thấy.
Phấn Điệp vừa nghe Bạch Tử nói vừa chăm chú mở Huyết Hoa Nhãn của mình ra xem trận đấu.
Mạc Khiết Y đối mặt với chiến thuật bỉ ổi này của Hắc Hỏa chiến ma thần cô cảm thấy cực kì uất ức. Luận về sức công kích với phòng thủ cô không thua gì tên chiến ma thần kia nhưng rơi vào trong trận pháp này cô như bị nhốt vào vào một cái chuồng bị ngươi ta đè đầu mà đánh. Cô thực không cam lòng.
Hắc Hỏa ma thần tuyệt nhiên không dám cứng đối cứng với Mạc Khiết Y vì hắn cảm thấy một cỗ uy áp từ cô phóng ra. Đúng!!.....Từ đôi mắt Luận Hồi Nhãn kia, từ khí tức tỏa ra hắn có thể cảm nhận được uy hiếp từ con mắt đó, ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả mọi vật trên đời. Kể từ khi hắn nhận chức chiến ma thần hắn chưa khi nào cảm nhận được sự uy hiếp to lớn đến như vậy. Thậm chí từ trong lòng bỗng nảy sinh ra một ý nghĩ muốn chạy trốn. Nhưng không, hắn là chiến thần sao có thể chạy trốn một cách hèn nhát??...Dù sao thì Mạc Khiết Y đã như hổ vào chuồng khó thoát ra, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà chết thực là tiếc quá,....Trong đầu Hắc Hỏa chiến ma thần hiện lên ý nghĩ vô xỉ, hướng Mạc Khiết Y ha ha nói, ánh mắt nồng đậm dục vọng.
-Mạc công chúa!!...Cô mau đầu hàng chịu trói đi ta đưa cô về làm chiến thần phu nhân còn không thì.... cô sẽ phải chết!..Ha!!...Ha!!..Haaa!!....
Mạc Khiết Y kinh tởm những gì tên Hắc Hỏa chiến ma thần kia nói, nội tâm cực độ tức giận. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhục nhã đến thế, cô phải nghĩ cách thoát khỏi trận pháp hắc ám này không chỉ có chết trong nhục nhã. Cá chết lưới rách, cố quyết định tung toàn lực.
-Khốn khiếp!!....
Mạc Khiết Y thuận miệng mắng tên Hắc Hỏa ma thần kia, khiến hắn tức giận quát. Tay cầm thanh kiếm lửa vung lên
-Rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Vô ảnh chi kiếm.
Theo tiếng quát của tên ma thần “vô ảnh kiếm” một lần tập hợp, khí thế còn vượt quá lúc trước cả chục lần, tế kiếm ít đi, nhưng uy lực đại tăng, hắn tin rằng mình có thể phá hủy được lớp phòng ngự của Mạc Khiết Y trước mặt. Thế nhưng đời không như là mơ, dưới con mắt Luận Hồi Nhãn "vô ảnh kiếm" hiện rõ thực thể là luồng ma pháp hắc ám thuộc tính lửa hình kiếm, mọi góc độ quỹ tích tấn công đều bị Mạc Khiết Y nắm lấy, cô dang hai tay ra thầm nói.
-THẦN LA THIÊN CHÍNH( lực hút toàn năng) VẠN TƯỢNG THIÊN DÂN (lực đẩy toàn năng)!!...
Từ cơ thể của Mạc Khiết Y phát ra một nguồn năng lượng âm lãnh xoay tròn rồi như một vụ nổ bom nguyên tử lấy cô làm trung tâm lan tỏa ra, “vô ảnh kiếm” bị cô đánh nát. Hắc Hỏa ma thần kia phun ra một bùng máu kinh ngạc nhìn Mạc khiết Y, hắn bị Mạc Khiết Y phản đòn tấn công nên hắn bị ma pháp cắn trả nội thương không nhẹ. Mạc Khiết Y biết rõ điều đó nhưng cô không biết làm sao để thoát khỏi trận pháp chết tiệt này trong khi lượng chakra của cô còn lại rất ít chỉ đủ đỡ 1 đòn " vô ảnh kiếm" nữa thôi.
Mạc Khiết Y nội tâm chua xót cực điểm, rõ ràng mình đã mạnh lên rất nhiều mà vẫn không thể đấu lại cường địch. Dù thế nào thì hôm nay nàng phải chết ở nơi này rồi, chi bằng cô lưu lại bọn chúng ở đây luôn. Mạc Khiết Y thì thầm:
-Mẹ!!..Em Khiết Ngôn!!...Vĩnh biệt hai người, con phải đi trước hai người rồi.
Lại hướng Hắc Hỏa ma thần kia nói lớn:
-Tên khốn xem đây!!...ĐỊA BỘC THIÊN TINH.
Từ bàn tay Mạc Khiết Y xuất hiện một quả cầu nhỏ mầu đen, quả cầu bay lên cao lại mang lức hấp dẫn cục lớn. Âm thanh như núi lở, đất đai và những thứ bên trên nó bị bốc lên cao, bị quả cầu chakra hút vào trong nhanh chóng tạo thành một viên thiên thạch lơ lửng trên không trung. Quan trọng hơn là xung quanh Hắc Hỏa chiến ma thần chẳng còn một binh sĩ nào của hắn cả, tất cả đều bị nhốt vào bên trong thiên thạch. Nụ cười của Mạc Khiết Y càng sáng lạng nói, cô cũng từ từ nhắm mắt lại như chấp nhận cái chết..
-Giỏi thì đỡ một đòn này của ta!!..
Hắc Hỏa ma thần thất kinh, nội tâm hoảng hốt chạy trốn, hắn thật sự sợ hãi rồi, có thể tạo ra một tiểu hành tinh, sức manh ngang ngửa với ma vương và thần đế. Phấn Điệp nãy giờ xem trận đấu mà nội tâm chấn động, Mạc Khiết Y nhìn thế mà thực lực quá trâu bò đi.
-Chủ nhân!!...Chủ nhân mau rời khỏi đây không là sẽ chết đó.
-Đúng đó chủ nhân!!...Địa Bộc Thiên Tinh không phải tầm thương đâu, chủ nhân tạm thời không có bị ảnh hưởng của lực hấp dẫn của quả cầu chakra kia nhưng vẫn sẽ nguy hiểm nếu ở lại đây.
Hai anh em Hắc Lam - Bạch Tử nhao nhao khuyên bảo nàng rời đi nhưng vô ích, Phấn Điệp vẫn chỉ chăm chú nhìn Mạc Khiết Y phía dưới mà không để ý đến lời hai bọn họ. Ồn ào đến đau cả đầu, Phấn Điệp hư lạnh.
-Các ngươi im miệng cho ta!!...
Phấn Điệp nổi giận, hai anh em kia cũng nín thít không dám ho he. Phấn Điệp không nhìn Mạc Khiết Y nữa mà nhìn têm ma thân kia, hắn đang chạy tự nhiên ngừng lại gian xảo cười.
Không biết từ đâu có một luồng ma pháp hắc ám thuộc tính lôi đánh vỡ tan tiểu hành tinh mà Mạc Khiết Y tạo ra, Mạc Khiết Y nhắm mắt chờ chết thì nghe thấy tiếng nổ lớn thì mở mắt thấy đòn đánh mạnh nhất của mình bị phá tan. Mạc Khiết Y kinh ngạc.
-Sao có thể??...Địa Bộc Thiên Tinh của mình bị phá hủy sao??...Không thể nào!!..
Mạc Khiết Y kích động. Ầm ầm. Từ dưới lòng đất mọc lên một đôi tay đá nhưng vô cùng linh hoạt chụp bắt lấy thân hình của Mạc Khiết Y. Mạc Khiết Y linh hoạt né tránh, Cầu Đạo Ngọc sau lưng cô hóa thành trường kiếm được cô cầm lấy chém đến cánh tay đá kia nhưng tuyệt nhiên cánh tay đá kia không hề hấn gì. Cô bị cánh tay đá kia bắt gọn, siết chặt không thể nhúc nhích.
Phấn Điệp ở trên cao một mực quan sát động tĩnh phía dưới, bây giờ ở phía dưới chỉ còn Hắc Hỏa ma thần với hơn chục thuộc hạ của hắn có thực lực không thấp là còn trụ lại và Mạc Khiết Y. Nhưng theo cảm nhận của nàng thì còn một cường giả bỉ ẩn đang ẩn nấp đâu đây, chính xác là người đã giúp tên ma thần kia giải quyết tiểu hành tình mà Mạc Khiết Y đã tạo ra.
Mải suy nghĩ người bí ẩn kia là ai nên nàng không để ý Mạc Khiết Y bị tên ma thần kia ép uống thuốc. Mạc Khiết Khiết Y bị hắn ép uống thuốc gì không rõ nên vừa tức giận vừa cảm thấy nhục nhã ê chề, cô gắt gao trừng đôi mắt Luận Hồi Nhẵn hỏi hắn
-Tên khốn khiếp!!....Mi vừa cho ta uống cái gì??..
Hắc Hỏa chiến ma thần ha ha cười khả ố đến nỗi nước dãi ở miệng chày dòng dòng khiến người trông thấy kinh tởm
-Ta cho ngươi uống thuốc khiến cho ngươi ngoan ngoan nghe lời. Ha!.......Ha!!...Haaaa!!..
-Ngươi!!..
Mạc Khiết Y phẫn nộ cực điệm trừng đôi mắt nhìn tên ma thần. Hắc Hỏa ma thần bị cô nhìn đến sợ hãi lùi về đằng sau. Quả thật tuy Mạc Khiết Y đã bị hắn bát lại không có khả năng phản khán vì thứ nhất cô đã cạn kiện chakra, thứ hai là hắn đã đặt cấm chế lên người cô nên cô tạm thời không thể dùng chakra. Nhưng hắn vẫn rất e sợ đôi mặt Luận Hồi Nhãn của cô.
Phấn Điệp mải mê suy nghĩ đến khi Hắc Lan gọi thì mới định thần lại
-Chủ nhân!!...Chủ nhân ơi!!...Mạc Khiết Y đã bị bọn họ bắt, chúng ta có nên cứu cô ấy không??....Dùng sao cùng là con gái thấy cô ấy bị hiếp đáp tội nghiệp như vậy cũng thấy thương xót.
Phấn Điệp chưa kịp trả lời thì Bạch Tử hét lên:
-Em bị điên hả??...Thực lực của chủ nhân hiện giờ tuy đã tăng lên vì đã uống Ngưng Hồn Đan của Bạch Hạc kia nhưng sao cỏ thể mạo hiểm cứu cái đồ khó ưu kia được??..
-Tất cả im lặng!!...Các ngươi còn nói thì ta không khách khí đâu!!..
Phấn Điệp bực mình đe dọa. Cái đẩu bé nhỏ đáng thương của nàng đâu phải phòng thu thanh để cho hai anh em ngươi đọ thanh xem ai to hơn đâu.
Phấn Điệp hạ cạnh trước mặt Mạc Khiết Y với đám người của ma tộc kia, nàng lẳng lặng phun ra hai chữ
-Thả người!!..
Bạch Tử sa mạc lời với người chủ nhân này. Hắc Lan thì thấy chủ nhân nghe mình thì cao hứng cổ vũ, không hề giữ gìn hình tượng yêu thú cấp 11 của yêu giới nữa, về cái này thì Bạch Tử hoàn toàn bó tay không có biện pháp.
Hắc Hỏa ma thần bị lời này của Phấn Điệp tức giận. hét lớn
-Ngươi là cái khá gì mà ra lệnh cho ta??....Bây đâu, lên hết cho ta!!..
Đám thuộc hạ cuối cùng của hắn nhanh chóng áp sát Phấn Điệp, hướng nàng mà tung đòn ma pháp hắc ám. Nội tâm Phấn Điệp lạnh đi một ít, trên tay xuất hiện một thanh kiếm, Phấn Điệp nhanh chóng vận ma pháp thuộc tính phong của mình vào thử một chút.
-Kiếm phong tất sát!!..
Một kiếm này của Phấn Điệp lập tức giết chết chục tên thuộc hạ còn lại của Hắc Hỏa ma thần liền một lúc. Hắc Hỏa ma thần tức giận pháp điên huy động kiếm lửa trong tay công kích Phấn Điệp. Phấn Điệp cũng không hề nao núng bình tĩnh chống đỡ công kích linh hoạt, khéo léo phản kích vào chỗ yếu hại của tên ma thần.
-Đường đường là chiến ma thần của ma giới mà yếu như vậy xem ra ngươi đi chết được rồi đó.
Vừa nói Phấn Điệp vừa bay người ra sau cách chiến ma thần 5 mét. Chiến ma thần bị những lời nói của Phấn Điệp kích thích túc giận không thôi. Nãy giờ đấu với chiến ma thần Hắc Họa này Phấn Điệp không có khai mở Huyết Hoa Nhãn, vì tên chiến ma thần này đã quá suy yếu không thể thắng được nàng.
-Vòng tròn kiếm ánh sáng xuyên tâm
Đòn công kích này là đòn công kích của nàng đã đánh trọng thương Chiến Thần Băng Giá, vì thế với tên chiến ma thần tép riu này chỉ có một kết quả là chết không thoàn thây.
Ngay chỗ chiến ma thần Hắc Hỏa đang đứng xuất hiện một vòng tròn lớn, phát ra ánh sáng mầu xanh lam, có viền hoa văn ở ngoài và ở giữa là một ngôi sao 8 cánh. Chiến vòng tròn dưới chân chiến ma thần Hắc Hỏa phát ra luồng khí ma pháp không phải thái dương cùng không phải hắc ám, mà nó trung hòa về cả phần hắn ám và thái dường.
Vòng tròn dưới chân chiến ma thần Hắc Hỏa phát ra thứ ánh sáng yêu dĩ làm cho chiến ma thần Hắc Hỏa chói mắt phải nhắm lại. Chiến vòng tròn lật tức xuất hiện những thanh kiếm mầu xanh lam, cũng phát ra thứ ánh sáng yêu dĩ đó cùng với lực lượng kinh người lao đến mà muốn cướp lấy mạng của chiến ma thần Hắc Hỏa.
Những thanh kiếm mầu xanh được tạo thành từ ma pháp mang lực lượng cường đại bay về phía chiến ma thần Hắc Hỏa với tốc độ khủng bố khiến hắn không thể nào cản chở.Trong nháy mắt, thân hình Hắc Hỏa chiến ma thần kia bị xuyên thủng lỗ chỗ, máu tươi tuôn ra đầy đất. Mạc Khiết Y mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt không thể tin nổi.
Mạc Khiết Y trong lòng cảm thán không thôi. Khi cô gặp thì cô đã biết Lãnh Dạ Phấn Điệp vốn không tầm thường những không ngờ người này lại cường đại như vậy. Đòn công kích vừa nhanh, vừa cường đại, vừa bá đạo vây khốn nhưng vậy nếu là cô cũng khó toàn vẹn trở ra.
Bạch Tử thấy Phấn Điệp thực giết được tên ma thần kia thì trợn mắt ha hốc mồm không nói ra tiếng, Hắc Lan thì cao hứng vô tay hoan hô đen đét khiên Phấn Điệp nhíu mày. (tg: hai anh chị Hắc Lam Bạch Tử này biểu cảm ghê luôn)
-Hoan hô chủ nhân!!......Hoan hô!!...Chủ nhân uy vũ, hoan hô!!!..
Phấn Điệp không để tâm tới mấy lời của Hắc Lam, lập tức đóng cửa thức hải của hai anh em kia nói với tâm trí của nàng. Thế là được yên tĩnh một chút. Phấn Điệp từng bước thong dong đi tới trước mặt Mạc Khiết Y, rồi đừng cách cô một bước thì dừng lại nhìn cô không nhúc nhích. Mạc Khiết Y bị Phấn Điệp nhìn chằm chằm đến nỗi da mắt muốn cháy luôn rồi, cô rốt cục không nhịn được trừng mắt nói
-Mặt ta có gì mà ngươi nhìn dữ vậy??...Còn không giúp ta thoát thân??..
Phấn Điệp nghiêng đầu tiếp túc nhìn Mạc Khiết Y. Phấn Điệp nhìn cái cô gái này thật là cứng đầu quá đi, bị ép đến bước này rồi mà vẫn mắt trứng to còn lớn tiếng nói nàng nữa chứ. Đã vậy, ta đây nhìn mi cho mi ngượng chít luôn. Mạc Khiết Y thấy Phấn Điệp cứ như vậy nhìn mình không nhúc nhích cũng không nói khiến cô vừa khó chịu vừa vừa buồn cười, mặt cô bây giờ có gì lạ hay sao mà Phấn Điệp lại nhìn cô như vậy??..
-Nè!!....Ngươi nhìn ta đủ chưa vậy??...
Mạc Khiết Y cắn môi quay mắt đi tránh ánh mắt của Phấn Điệp nói.
-Biểu hiện của cô còn tốt đẹp hơn cái miệng của cô rất nhiều đó.
Phấn Điệp phun ra một câu khiên Mạc Khiết Y ngạc nhiên.
-Ngươi nói cái gì??..
Phấn Điệp không để tâm đến lời Mạc Khiết Y nói mà vẫn ma pháp khai giải cấm chế hắc ám trên người cô. Cấm chế được khai giải thì Phấn Điệp định quay đi thì Mạc Khiết Y gọi nàng lại.
-Lãnh Dạ Phấn Điệp, ngươi chờ chút đã!!..
Bụp!!..
Mạc Khiết Y ngã xuống đất, theo phản ứng Phấn Điệp quay lại đỡ cô.
-Ngươi làm sao vậy??..
Đến lúc này Phấn Điệp mới để ý là Mạc Khiết y bị trúng 4 đạo ma pháp hắc ám nên bị nội thương, Mạc Khiết Y vô lực tửa cả người vào ngực Phấn Điệp khó khăn hô hấp nói.
-Ta bị trúng ma pháp hắc ám.Đau quá!!..
Phấn Điệp thấy khuôn mắt tái nhợt, đôi môi nhỏ trắng bệch bị cắn đến ứa máu của Mạc Khiết Y thì biết là nội thương không nhẹ phải mau chữa trị nhưng trước hết phải tìm một nơi an toàn cái đã.
Phấn Điệp ôm Mạc Khiết Y trong lòng rồi bỏ Phi Dực ra bay hương phía trước bay đi. Mạc Khiết Y ở trong lòng Phấn Điệp nhìn nàng chăm chú. Mạc Khiết Y thấy người trước mặt này rất đẹp, nàng có một đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp, đẹp nhưng lạnh lại sâu không thấy đáy. Hàng mi dày và dài, lại còn cong cong phủ lên càng làm cho đôi mắt ấy trở nên thu hút hơn bao giờ hết. Da trắng không tì vết. Mũi thẳng, cao, thanh thoát. Đôi môi nhỏ xinh mầu hồng cùng với mái tóc đen huyền dài qua mông. Mạc Khiết Y nhìn đến ngây người. Phấn Điệp cảm nhất được ánh mắt của Mạc Khiết Y nhìn mình thì cũng không có cảm xúc gì, tùy ý để cô ngắm. Đây đâu phải lần đâu Phấn Điệp bị người khác nhìn đến ngây người. (tg: hai người này nhìn qua nhìn lại nhau như vậy không chán hả??)
-Vì cái gì...muốn.....cứu ta??
Mạc Khiết Y đem thắc mắc trong lòng hỏi. Phấn Điệp nhàn nhạt trả lời không do dự.
-Không biết!!...Bản thân muốn làm thì làm thôi, không có li do.
Mạc Khiết Y cô từ trước tới này vốn bị người chán ghét vì cô quá kiêu ngạo, cô không hiểu cô tự phụ vì cô mãnh mẽ có gì sai??...Cô dùng quyền lực mà mẹ cô cho cô để bảo vệ thế giới Hỗi Độn này có gì sai??....Cô coi thường những kẻ yếu đuối luôn dựa dẫm vào người khác mà không cố gắng thì có gì là sai??.....Tại sao ai cũng chán ghét cô như vậy??....Cô có gì thua kém em họ Mạc Khiết Ngôn của cô đâu chứ??....Cô biết mọi người bằng lòng cô ngoài mặt nhưng trong tâm thì chán ghét cô đến cực điểm, thậm chí nếu cô chết bọn họ có lẽ sẽ vui mừng vì Mạc Khiết Ngôn sẽ thay thế cô làm kì chủ tương lại của thế giới Hỗn Độn này, cô không quan tâm đến điều đó vì cô đã quen rồi. Cô không có bạn, cô nhiều lúc rất tủi thân và cảm thấy rất cô độc. Mẹ ruội cô - Mạc Hình, tuy bà yêu thương cô nhưng tình yêu thương đó không bằng Mạc Khiết Ngôn, mẹ luôn thiên vị Mạc Khiết Ngôn dù Khiết Ngôn có sai thì mẹ cô vẫn sẽ trách phạt cô, mà không bao giờ trách phạt Khiết Ngôn. Cô thực sự rất cảm động vì người trước mặt quan tâm đến cô, đến cứu cô, lo lắng tính mạng của cô.
-Cảm ơn... ngươi...... đã cứu ta!!...Khụ!! Khụ!!
Mạc Khiết Y khó khăn nói, miệng cô ho ra cả búng mau. Phấn Điệp lấy tử trong nhẫn không gian ra lọ thuốc cho Mạc Khiết Y uống. rồi nói giọng lạnh lạnh
-Ngươi không muốn hộc máu mà chết thì ít nói mấy câu đi!..
Phấn Điệp mở tâm trí nối với thức hải của anh em nhà kia.
-Bạch Tử ngươi có cách nào chữa trị thương thể của Mạc Khiết Y không??
Vừa dứt lời thì Bạch Tử trả lời liền.
-Chủ nhân!!...Mạc Khiết Y tuy bị thương không nhẹ nhưng vừa rồi chủ nhân cho cô ta uống thuốc nước tuy có thể cầm cự được nhưng trước hết chủ nhân phải giải quyết tình huống trước mắt đã.
Nhờ Bạch Tử nhắc nhở Phấn Điệp mới chủ ý người nàng ôm trong lòng có chút run rẩy
-Ngươi làm sao vậy??
Phấn Điệp vừa hỏi người nàng đang ôm trong lòng, vừa đáp Phi Dực xuống đất đưa tay sờ trán của cô, có chút nóng lên. Mạc Khiết Y gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười nói
-Không có gì, ngực có chút đau... Ngươi biết, phụ cận chỗ nào có dòng suối không?
Phấn Điệp nhìn sắc mặt cô đỏ lên, không giống như bị nội thương, lại giống như bị phong hàn.Phấn Điệp nghĩ đến vừa rồi Hắc Hỏa ma thần rót nước thuốc cho cô, khẽ nhíu mày, cúi người xuống, ở cổ cô ngửi một chút. Phấn Điệp khứu giác cùng vị giác so với người thường nhạy cảm hơn nhiều, nước thuốc kia có màu đỏ dọc theo gò má cô chảy xuống, dính một chút ở trên cổ, Phấn Điệp ngửi được hương khí nồng đậm, có chút giống như xạ hương. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, có chút vị ngọt, lại nếm không ra là độc gì.Đầu lưỡi Phấn Điệp chạm đến da thịt nơi cổ Mạc Khiết Y, Mạc Khiết Y đột nhiên run rẩy một chút.Phấn Điệp ngẩng đầu lên, thấy Mạc Khiết Y khép hờ hai mắt khó có thể che dấu lộ ra vài phần ý xuân, màu da ửng đỏ, thân thể trong lòng rõ ràng nóng lên, bởi vì cưỡng chế chịu đựng khiến toàn thân run rẩy.Hiện tại, Phấn Điệp không cần nghiệm chứng nữa, cũng biết đó là thuốc gì.
-Ngươi nhịn đã bao lâu??
Mạc Khiết Y cắn răng, trên mặt càng đỏ, không biết là do dược liệu phát tác, hay là bị Phấn Điệp nhìn ra được mà đỏ bừng mặt. Phấn Điệp nhíu mày.
-Sao không nói sớm cho ta biết??
Nếu sớm một chút phát hiện, còn có thể dùng dược vật ức chế. Hiện tại dược hiệu đã bắt đầu phát tác, dùng dược vật ức chế cũng không có hiệu quả. Phương pháp đơn giản nhất là ngâm mình trong nước lạnh, qua một hai giờ thì tốt rồi. Nhưng với thương thể hiện giờ của Mạc Khiết Y ngâm mình trong nước lanh tuy không chết cũng không sống được bao lâu. Phấn Điệp có chút bực bội, nội tâm chửi mắng tên Hắc Hỏa ma thần kia quá vô xi hạ lưu.
Mạc Khiết Y cắn môi dưới nói.
-Ta... Dược này quá mức bỉ ổi... Ta vốn cho rằng...
-Vốn cho rằng có thể chịu được?... tên ma thần hạ lưu bại hoại kia dùng thuốc có thể không mạnh sao?.... Khôn khéo của ngươi đi đâu rồi?..
Đối mặt với chất vấn của Phấn Điệp, Mạc Khiết Y không lời chống đỡ. Lúc này cô cũng không có năng lực nói chuyện bình thường.
Phấn Điệp thập phần khó xử, nàng và Mạc Khiết Y đều là xử nữ, đối với phương diện này nàng cũng biết vì khi còn học ở trung học cơ sở có phổ cập giáo dục giới tính. Nhưng nàng là con gái ah, làm sao có thể.....giải quyết nhu cầu cho cô chứ. Xem ra nữ nhân cũng có nhược điểm. Giống như Mạc Khiết Y vậy là thiên kim xử nữ, lần đầu gặp gỡ sự tình ở phương diện này cũng sẽ không biết làm sao vì theo nàng đoán cô đâu được ai dạy về phương diện giới tính đâu.
Nhưng mà cứ dây dưa vậy cũng không tốt, dược liêu đã phát tác, nghe qua lời nói của Mạc Khiết Y thì cô đã dần mất tỉnh táo rồi. Nhưng nàng thực chả biết phải làm cách nào với cô cả, nếu xử lí không cẩn thận động vào vết thương thì cô sẽ vọng mạng. Cứu thì không xong mà không cứu thì cũng không được, thật làm Phấn Điệp nàng khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào toàn vẹn nàng đành hỏi hai người kia.
-Hắc Lam!!.....Bạch Tử!!.....Các ngươi có đó không giúp ta một tay nào, Mạc Khiết Y bị trúng xuân dược. Hiện giờ thuốc đã bắt đầu phát tác, ta thực không biết nào thế nào.
Hắc Lan về phương diện này không có gì để nói, vì cô....xí hổ, nên chỉ nhẹ giọng nói một câu rồi im bắt không thấy tăm hơi.
-Anh Bạch Tử nghĩ cách đi, em chịu không có cách!!
Bạch Tử chán nản hỏi
-Nhất thiết phải cứu cô ta sao??..
Phấn Điệp bực mình nói.
-Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi hỏi thế mà được à??..Ta biết ngươi có cách cứu người, mau nói đi đừng ngại.
Phấn Điệp biết về phương diện này nói ra ai cũng ngại ngưng tình thế cấp bách, không thể không nói. Cứu người sắp chết còn quan trong đến tiểu tiết làm gì??...
Bạch Tử bị câu này của Phấn Diệp làm cho có chút sửng sốt, nhưng hắn không thể phủ nhận là chủ nhân của mình nói đúng, đành phải nói.
-Cách duy nhất hiện giờ là chủ nhân phải.....thú cô ấy!!
Phấn Điệp bị câu này của Bạch Tử làm cho choáng váng, ngây ngốc lắp bắp
-Thú cái gì??.....Ta....thú ai cơ??...Ý ngươi nói, là ta...thú dâm.....Mạc Khiết Y??..
-Đúng!!..
Bạch Tử phun ra một chữ. Phấn Điệp trầm mặc, Bạch Tử cũng không dám lên tiếng.
Hơ hơ, nàng thú dâm Mạc Khiết Y??...Lí nào lại như thế??..Nàng là con gái, Mạc Khiết Y cô cũng là con gái, hai con gái với nhau, sao có thể??...Nàng sống 17 năm trên đời bây giờ nàng mới biết thú dâm cũng có thể cứu người đấy. Thật là con mẹ nó khôi hài!!..
Bạch Tử thấy Phấn Điệp trầm mặc như vậy thì hốt hoảng, hắn đã nói sai gì sao??...Hắn hoảng sở khó khăn nói càng nói càng về sau càng nhỏ, rồi im re
-Chủ nhân!!...Ta cũng thực hết cách ah!!...Chủ nhân cũng thấy đó, Mạc Khiết Y bị thương nặng như vậy, tuy thuốc nước có thể ngăn chặn thương thể nặng hơn nhưng nếu để cô ấy ngâm mình dưới nước lạnh thì cô ấy không chết cũng không sống được bao lâu, mà để cô ấy như vậy thì cô ấy sẽ thoát âm (Âm huyết khô ráo, thoát ra ngoài) mà chết. Vì thế chỉ còn cách chủ nhân....thú cô ấy rồi chữa trị thương thể.
Phân Điệp nghe Bách Tử nói xong thì khẽ động, nàng nhìn Mạc Khiết Y đang núp trong lòng mình run rẩy khẽ thở dài.
Mạc Khiết Y núp ở trong lòng Phấn Điệp, trong mơ hồ, cảm thấy thân mình lạnh lẽo, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, đất hơi ẩm, xung quanh là mùi cỏ xanh và bùn đất, hơi lạnh của khí trời làm cho cô có chút thanh tỉnh, hướng Phấn Điệp bên cạnh nhìn, thấy nàng cởi đi áo khoác, lộ ra áo lót màu trắng bên trong. Dung nhan xinh đẹp, trong trẻo, lạnh lùng như mặt trăng kia, cô thấy rõ ràng vô cùng. Nhưng trong phút chốc, Mạc Khiết Y ý thức được, trong lòng nhảy dửng hoảng hối nói.
-Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
-Giải độc!!..
Phấn Điệp thản nhiên phán hai chữ. Phấn Điệp lòng thầm nhủ " khổ cực làm người tốt một lần". Nàng đem áo khoác trải trên mặt đất, quỳ gối bên người cô, giúp cô cởi áo. Mạc Khiết Y vội vàng nắm lấy cái tay đang muốn cởi áo tháo thắt lưng mình, nói
-Phấn Điệp!!....ngươi!!... không!!, không được!!...
-Vì sao không được?..... Chẳng lẽ này không phải xuân dược?
Phấn Điệp cau mày, cúi đầu lại ngửi cổ Mạc Khiết Y, lại liếm liếm, nồng đậm mùi thơm cùng vị ngọt của thuốc ngay cả mùi máu trên người Mạc Khiết Y đều che giấu không được. Đôi mi thanh tú của Phấn Điệp chau lại, âm điệu trong trẻo, lạnh lùng, rõ ràng, khẳng định nói
-Sẽ không, phán đoán của ta hẳn không có sai
Mạc Khiết Y cảm thấy hơi thở ấm áp phun trên cổ, mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ở trên da thịt lướt qua, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể để nàng dựa vào gần hơn mới tốt. Mạc Khiết Y chợt giật mình, dùng sức cắn đầu lưỡi, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nói
-Không!!.... không!!!... Mang ta đi đến dòng suối, đến thác nước...
Phấn Điệp cau mày, hừ một tiếng nói:
-Còn chưa đi đến ngươi liền thoát âm mà chết. Ngươi hiện tại bị nội thương, thuốc nước tuy rằng ngăn chặn thương thế, nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh, không chết cũng sống không được bao lâu.
Phấn Điệp kiêm quyết hai ba cái liền cởi bỏ áo khoác cùng trung y của cô, lộ ra nội y hồng sắc. Nội y này may cực kỳ tinh tế, dưới góc trái còn có thêu hai chữ " Khiết Y"
Dây áo nội y ở phía sau cổ, Phấn Điệp hai chân quỳ gối bên cạnh Mạc Khiết Y, cúi người cởi dây áo nội y, cơ hồ đem Mạc Khiết Y ôm vào trong ngực.
Phấn Điệp vốn đã cởi chỉ còn áo lót, Mạc Khiết Y cảm nhận được da thịt, độ ấm của nàng, khoảng cách gần như vậy, khí nóng quanh quẩn, ngẫu nhiên còn cách cái áo nội y ma sát, lại cố tình không có gần sát, làm cho cô chịu đủ tra tấn.
-Không được... Phấn Điệp... Phấn Điệp... không cần... không cần...
Cô hai tay bắt lấy nhánh cỏ bên cạnh, không cho tay mình đi ôm ấp thân thể ấm áp mềm mại kia, lại nhịn không được uốn người hướng ngọn nguồn ôn nhu mềm mại tới gần.
Phấn Điệp thuộc phái hành động ít lời, mặc kệ người dưới thân ra sao, nói cái gì " Không được, không cần ", nàng một chút cũng không để ý tới, tính mạng quan trong hơn. Nàng kéo nút thắt cái nội y ra, lộ ra dáng người dưới thân trắng noãn đẫy đà. Mạc Khiết Y thuở nhỏ khổ luyện chakra, nên thân hình khỏe mạnh cân xứng, không một chút thịt thừa, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra vài vết thương hẹp dài không rõ ràng.
Phấn Điệp nhỏ hơn Mạc Khiết Y 1 tuổi, bộ ngực của cả hai đã phát dục, nhưng so với Mạc Khiết Y thì nàng nhỏ hơn nhiều. Vì Mạc Khiệt Y là con gái người có quyền nên có tiên thảo linh dược nuôi dưỡng mà trở nên mượt mà, vểnh cao, một đôi thỏ ngọc cơ hồ nhảy ra ngoài, Phấn Điệp nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực kia.
Vung nội y lên, mùi thơm của cơ thể tràn ngập, có mùi thơm ngát mà Phấn Điệp quen thuộc lúc hai người mới gặp, thản nhiên như mùi hoa hồng, xuân dược phát tác, mùi thơm cơ thể của Mạc Khiết Y còn mang theo một cỗ khí mê người lã lướt, làm say lòng người, dụ dỗ Phấn Điệp sa vào. Phấn Điệp chăm chú nhìn người dưới thân, có chút đỏ mặt, thầm nghĩ con gái nào khi phát xuân đều xinh đệp mê hoặc như vậy??....Mạc Khiết Y thanh âm ôn nhuyễn như ngọc mang theo run run, còn sót lại một tia thần trí duy nhất tác dụng chính là khiến cô nhận ra rõ ràng người ôm ấp cô là ai. Cô đã không còn lý trí để nói ra bất luận lời gì có ý nghĩa, hết thảy ngôn ngữ rời khỏi miệng sau, đều trở thành ""Phấn Điệp". Hai chữ này không ngừng lặp lại, ở trong tai Phấn Điệp, lại như mời gọi nàng.
Phấn Điệp ôm lấy Mạc Khiết Y vào lòng, nhưng động tác lại ngừng trệ. Phấn Điệp nhắm mắt dướng thần một chút, nàng cảm thấy bây giờ mình chắc khắc nào một con đĩ biến thái cả. Nhưng biết sao được chứ, tình thế bắt buộc. Đúng!!..Nàng bị bắt buộc ah.
Phấn Điệp cúi đầu hôn môi cô, cô thật sự cảm thấy bản thân muốn tới gần một chút nữa, nhiều hơn chút nữa. Càng quan trọng chính là, Phấn Điệp nhiều lần nhiệt tình mời gọi đầu lưỡi của cô, Mạc Khiết Y dần dần lại bị tiết tấu đó cuốn theo rồi chủ động phối hợp. Phấn Điệp hôn Mạc Khiết Y như ngày trước nàng với Diêm Minh Quân từng làm với nhau vậy, việc này làm nàng nhớ lại mối tình cảm với Diên Minh Quân, khiến giọi lệ nơi khóe mắt rơi xuống.
Rõ ràng từng yêu thương sâu đậm như thế, từng nhiệt tình hướng về nhau như thế, dành ngộn ngào cho nhau như vậy thế mà phút chốc vỡ tan. cái tình càm đối với người con trai đó nàng biết phải quên đi nhưng sự thật nói dễ hơn làm.
Phấn Điệp chịu đau ở con tim tiếp tục hôn xuống mặt mũi, hai má, cằm dưới. Phấn Điệp mắt không gợn sóng nhìn gương mặt hoàn mỹ không thể soi mói dưới thân, đôi mắt Luận Hồi Nhãn mầu tim huyền bí hàng mi dày, dài và cong phủ lên đôi mắt đó khiến nó càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Da trắng không tì vết. Mũi cao, thanh thoát. Môi đỏ tự nhiên. Mái tóc màu bạch kim dài ngang lưng. Phấn Điệp cúi người xuống hôn lên gương mặt xinh đẹp này, từng chút từng chút một, nhưng rốt cục thủy chung vẫn không có cảm giác gì.
Lúc Phấn Điệp môi chậm rãi hôn môi cô, xương quai xanh, Mạc Khiết Y cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí, buông bỏ nhánh cỏ, gắt gao ôm lấy Phấn Điệp. Mạc Khiết Y bị trọng thương tuy rằng đang bị thương nặng, nhưng cũng không mất đi khí lực, hai chân quấn lấy Phấn Điệp, thân mình hướng Phấn Điệp kề sát, nổ lực muốn cho da thịt ma sát lẫn nhau để giảm bớt dục vọng không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể. Phấn Điệp tách tay cô ra, gắt gao đặt ở đỉnh đầu, nhưng cô vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo. Phấn Điệp bất đắc dĩ lành nhạt nói.
-Khiết Khiết!!...Khiết Khiết!!...Thả lỏng một chút.
Mạc Khiết Y như bị cách gọi này làm cho kích thích, mặc dù giãy dụa rên rỉ, uyển chuyển cầu hoan, lại vẫn như trước hoàn mỹ không sứt mẻ. Quả đúng là con gái kì chủ thế giới Hỗn Độn có khác, tuy phát xuân nhưng vẫn là thủy chung cao quý. Phấn Điệp tùy ý vuốt ve hôn da thịt trơn bóng của cô, đến mức Mạc Khiết Y phải uốn cong thân thể nghênh tiếp, hận không thể để mỗi một chỗ trên da thịt đều dán càng chặt hơn, có thể tiến vào thân thể của nàng, tan chảy trong làn môi Phấn Điệp.
Phấn Điệp dùng đầu gối trái tách hai chân cô đang quấn trên người mình, đặt giữa hai chân Mạc Khiết Y. Mạc Khiết Y lập tức kẹp chặt đầu gối của nàng, không ngừng hướng phía dưới ma sát qua lại, cố sức ma sát trên đầu gối. Đầu gối Phấn Điệp ẩm ướt một mảng, chất dịch trơn trợt càng lúc càng nhiều, không bao lâu sau, Mạc Khiết Y bỗng nhiên đình chỉ vặn vẹo, giọng rên rỉ, run rẩy, một cỗ nóng rực chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Phấn Điệp nhíu mày nhìn bộ dạng....khát tình của Mạc Khiết Y. Trong lòng cảm thán, Mạc Khiết Y này mới cách đây không bao lâu trước nói cái gì mà không cần, không muốn; bây giờ thì....Xem ra, xuân sang dược của tên ma thần kia rất mạnh. Xuân sang dược làm cho dục vọng chiếm hết lí trí, từ đó mà con người bất kẻ nam hay nữ đều hành động theo bản năng là tìm người thỏa mãn dục vọng của mình. Nhìn bộ dạng của Mạc Khiết y là biết, Phấn Điệp nàng cũng không muốn là kẻ nước đục thả câu bỏ đá xuống giếng, nhưng mà không làm không được.
Phấn Điệp buông tay cô ra, nhìn cô kịch liệt thở dốc. Mạc Khiết Y hô hấp khó khăn, phổi bị thương chưa tốt, bỗng nhiên kịch liệt ho khan. Phấn Điệp khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng đẫm mồ hôi của cô, bình ổn thương thế của cô, một lần lại một lần ở bên tai gọi cô: " Khiết Y!!.... Khiết Y!!... ". Mạc Khiết Y bỗng nhiên ho khan, khóe miệng còn có tơ máu, khiến nàng không biết làm sao cho phải.
Mạc Khiết Y nghe thấy thanh âm mềm mại như từ trong xương của Phấn Điệp, khôi phục chút thanh minh, có chút hoảng hốt đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của nàng một hồi, nhưng không đợi cho nàng kịp nhận ra bản thân hiện tại quần áo xốc xếch, mắt lại nổi sương mù, nhắm hai mắt lại, hai tay kéo nội y của Phấn Điệp xuống, trong miệng thì thào nói nhỏ:
-Phấn Điệp!!!...Phấn Điệp!!....Hôn ta...Phấn Điệp!!..
Cô khát vọng cánh hoa mềm mại kia, khát vọng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng kia, khát vọng ngón tay dài kia vuốt ve bầu ngực của cô. Vốn da thịt Mạc Khiết Y đỏ ửng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi mỏng, mùi nhàn nhạt của mồ hôi hòa lẫn cùng dịch thể phía dưới, đều hương diễm, làm say lòng người, như một đóa hoa diễm lệ không hề che dấu nở rộ, tùy ý ngắt lấy. Phấn Điệp bộ dạng vẫn là hờ hứng miến cưỡng khiến cho Bạch Tử không nhịn được mở miếng nói.
-Chủ nhân!!...Chủ nhân chú tâm một chút đi, người ta cũng là đang bị thương chủ nhân đang làm nửa chừng còn ngừng không khác nào giết người ta. Dù chủ nhân không có để ý người ta bị thương thì cũng phải để ý người ta chứ??....Chủ nhân không thấy người ta xinh đẹp diêm lễ, hương diêm mê người sao??....Bộ mắt thẩm mỹ của chủ nhân bị heo ăn mất rồi hả??....Theo tôi thấy thì con gái đẹp nhất là khi ở trên giường.
Phấn Điệp nghe thấy giọng tiếc hận vì không được...... hái hoa của Bạch Tử thì vừa bực mình vừa buồn cười. Phấn Điệp nghiêm túc nói giọng lạnh hơn bình thường.
-Hư!!....Nếu ngươi cảm thấy như vậy thì thay ta chữa trị cho người ta đi, còn nếu không làm được thì im lặng, đừng lài nhài nữa không ta thiến mi đo!!.
Bạch Tự im thít sau khi nghe lời đe dọa. Phấn Điệp nhìn ngươi trong ngực rên rĩ, toàn thân cọ cọ vào người nàng, còn đưa ánh mắt cầu hoan đầy ý xuân nhìn nàng thì thất thần. Đúng như lời Bạch Tử nói, xinh đẹp diêm lệ, hương diễm mê người.
Phấn Điệp bất đắc dĩ lấy ra một viên thuốc, ngậm lấy môi anh đào của Mạc Khiết Y, hơi nâng đầu cô lên, đầu lưỡi đẩy viên thuốc tới, ở trên cổ cô xoa bóp một chút, bắt buộc cô nuốt xuống.
Mạc Khiết Y giữa môi trơn bóng mùi hoa, mang theo thản nhiên vị thuốc, mùi máu tươi, môi lưỡi ở trong lúc động tình mất hồn muốn cùng hòa tan trong đôi môi mềm mại của Phấn Điệp, dây dưa cùng lưỡi Phấn Điệp, mút lấy pha lẫn với âm thanh rên rỉ không ngừng. Phấn Điệp tùy ý để môi lưỡi của mình bị Mạc Khiết Y dây dưa.
Phấn Điệp tay phải tùy ý để cô nắm lấy, ôm ấp, tay trái đi xuống giữa hai chân cô, dính đầy chất dịch hỗn độn. Mạc Khiết Y tựa hồ dự cảm được cái gì, phía dưới bỗng nhiên càng thêm kịch liệt vặn vẹo, để thân thể hướng đến gần cái tay kia. Phấn Điệp gắt gao đè chặt cô, ngón tay đi vào trong. Vách tường bên trong trơn trợt ẩm ướt, cơ hồ không có lực cản, Phấn Điệp lại bỏ thêm một ngón tay tìm tòi, rốt cuộc dùng sức phá tầng ngăn cách kia. Phấn Điệp cảm thấy ngón tay của mình nhãy cảm quá đi, nàng cảm thấy ngón tay nàng bị hang động cô kẹp chặt. Ngón tay nàng dựa theo phản ứng của cô mà hoạt động, điều chỉnh cường độ mạnh yếu, ấn chặt, vuốt nhẹ. Hoặc dịu dàng bao lấy, hoặc tập trung đột kích. Đôi khi đình trệ trong chốc lát, mãi đến khi cô bất an uốn ẹo tới lui hoặc là cọ qua cọ lại thì nàng mới quẳng cho cô chút vị ngọt. Mỗi lần như thế, chỉ cần vuốt ve một tí thôi cũng làm cho cô rung động thỏa mãn.
Mạc Khiết Y thống khổ nắm chặt tay phải của nàng cùng lưng trái, móng tay hãm vào trong thịt, phía dưới kẹp chặt Phấn Điệp không buông, run rẩy rên rỉ uyển chuyển phóng đãng.
Phấn Điệp biết lần đầu phá thân Mạc Khiết Y thực đau đớn, nên nàng hoạt động ngón cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa để giảm bớt đau đớn. Đầu ngón tay kia cũng nhất thời không động đậy nữa. Đau đớn, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Tuy khoái cảm trước đó được tích lũy rất nhiều trong nháy mắt bị vứt qua một bên, nhưng cơn đau đã từ từ giảm xuống, dần dần rõ ràng và tươi sáng hơn. Đặc biệt là ngón tay nàng vẫn di chuyển, kỹ xảo khéo léo chừng hai ba lần là có thể mang đến cho người ta cảm giác tê liệt khoan khoái rất nhanh.
Dược lực đã hoàn toàn chiếm giữ lý trí của cô, cô ngay cả hai chữ " Phấn Điệp " đều kêu không được, chỉ nức nở, phát ra tiếng rên rỉ đơn thuần. Hai nữ tử ở trong rừng rậm hoang dã dây dưa, màn đêm dần dần bao trùm trời đất, vốn cây cối mờ tối càng thêm âm u, ước chừng ép buộc đã hơn 2 tiếng đồng hồ. Thẳng đến khi Mạc Khiết Y ngủ thật say, Phấn Điệp mới đứng dậy, giúp cô lau sạch thân thể, mặc vào từng món y phục.
Lúc này nàng mới phát hiện chiếc áo của nàng bị dính máu xử nữ của Mạc Khiết Y, Phấn Điệp lắc đầu cười khổ, đúng là số phận trêu người mà.
Phấn Điệp đặt Mạc Khiết Y ngay ngắn rồi đi kiếm ít củi và sắn mấy con thú, xong thì rất nhanh trở lại. Lửa được nhóm lên, không khó khăn lắm. Phấn Điệp ngước mắt nhìn bầu trời, bầu trời hôm nay thật nhiều sao ah............
Nóng không m.n?? ^^