Chiến thần Minh Lãnh trở về phân điện, nằm trên giường mà hình ảnh ai đó trên người đầy vết thương mà vẫn không chịu hèm mọn cầu xin thần đế giảm tội, mà can tâm chịu phạt khiến hắn không sao thoải mái.
Chiến thần Minh Lãnh đành đi dạo trong phân điện. Phân Điện của chiến thần Minh Lãnh cũng không tầm thương, bao quanh phân điên là 3 lớp kết giới bằng lửa, sấm sét và ánh sáng. Giữa phân điên là một hồ cá lớn, mà chính hắn mất khá nhiều công sức làm thành. Chưa kể nhưng con cá được thả và đây vôn không chỉ để làm cảnh.
Dao quanh vài vòng trong phân điện chiến thần Minh Lãnh mới nhớ ra đã rất lâu không cho cá trong hồ ăn rồi nên quyết định đi cho cá trong hồ ăn
Cá này không giống cá chép bình thường, đầu tròn trịa, vảy cá sáng lên năm màu, hàm răng sắc nhọn, ăn thập phần hung mãnh, một khi phát hiện con mồi, thường hợp nhau tấn công. Nghe nói trong một phút đồng hồ có thể đem một con bò sống ăn chỉ còn lại xương trắng, liền bị gọi là cá ăn thịt người. Nhưng chiến thần Minh Lãnh hắn cố ý tìm từ nhiều nơi đem về nuôi trong hồ. Ngày bình thường cũng không cho chúng nó ăn, đợi đói lâu, mới rắc mồi câu xuống, bởi vậy tình cảnh tranh nhau giành ăn, tựa như sắc màu rực rỡ tách ra khỏi làn nước trong xanh.
Theo sát chiến thần Minh Lãnh là hai vị tiều thần kề cận từ khi còn nhỏ, một người có tên là Đỗ Thanh, người còn lại tên là Thụy Minh. Đỗ Thanh liếc nhìn chiến thần Minh Lãnh ở phía trước cho cá ăn, rồi chỉ dám hỏi thăm Thụy Minh hay thích yên lặng không tiếng động.
-Nghe nói ái nữ của nữ thần Phượng Hoàng hủy dung, có thật như vậy không??
Thụy Minh nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không đáp lời.
Đỗ Thanh bị Thụy Minh nhìn như vậy thì chật chật thành tiếng " Đáng tiếc ". Một đôi mắt nhỏ lấp lánh của hắn liếc về phía chiến thần Minh Lãnh, thanh âm hơi nhỏ hơn, nhưng làm cho người ở chỗ này nghe được không sót một chữ:
-Phấn Điệp khí chất phi phàm, một người như nước trong veo, hôm nay dung nhan bị hủy, xấu xí không chịu nổi, nghĩ đến mà xót xa. Ta nghe nói nàng cả người thương tích, tình nguyện bị phạt cũng không hèn mọn cầu xin trước thần đế, hay cho một nữ thần quật cường đến mức làm cho người đau lòng...
Đầu ngón tay thon dài của chiến thần Minh Lãnh đột ngột dừng lại, thức ăn cho cá trong tay lập tức như mưa rơi vào trong ao, làm cho đám cá ăn thịt người như điên khùng tuôn đi qua, quẫy tung bọt nước mãnh liệt, giống như tâm tình khó có thể bình tĩnh của một người.
Hắn ngước mắt quét về phía Đỗ Thanh, thanh âm thường thường:
-Ngươi hôm nay nói nhiều quá đấy!!
Đỗ Thanh lập tức co rụt cổ, không dám ho he thêm một tiếng nào nữa.
Chiến thần Minh Lãnh không nhìn hắn nữa, vỗ tay phủi mảnh vụn trong lòng bàn tay, nhàn nhạt mở miệng
-Đi gọi thánh dược cổ quái đến đây!!
Đỗ Thanh la lên:
-Thánh dược!!....Gọi ông ta đến đây làm gì??..
Thụy Minh không khỏi xoay đầu lại lạnh lùng chằm chằm hắn, trọn mắt nhìn. bị cái nhìn của Thụy Minh nhắc nhở Đỗ Thanh ngượng ngùng:
-Ta đi ngay!!.
Chiến thần Minh Lãnh bực bội đi vào phòng của mình, Thụy Minh cũng không nhanh không chậm theo sau hắn.
Thụy Minh tham thầm trong lòng, chủ nhân thực sự động tâm với nữ hài tử đó
Thánh dược là bạn thân của thần y. Thần y tính tình cổ quái và rất hay đi ngao du không bao giờ chịu ở yên ở thần giới nên rất khó để tim gặp. Ngược lại, thì thánh dược lại hay ở một chỗ của thần giới, tính tình không cổ quái bằng thần y kia.
Thần y kia nếu muốn xin chưa bệnh thì phải đáp ứng 3 lễ vật khó tìm được hoặc là đồ yêu thích khó bỏ của bản thân, còn thánh y kia thì khác. Thánh y kia cực kì mê chơi cờ. Chỉ cần thằng được thánh y thì bất luận thế nào cũng sẽ chữa trị
Tuy y thuật của thánh dược không cao bằng thần y nhưng thần y không có ở đây nên cứ mời thánh dược đến xem thương thể của Phấn Điệp thế nào cũng không mất mát gì nhiều. Cùng lằm chỉ là đánh cờ giải khuây
Kết cục chiến thần Minh Lãnh hắn quyết định mời gặp thánh dược đó đấu cờ vì hắn không thể chịu nổi việc chính bản thân hắn đang lo lắng cho người khắc, đặc biệt là tiểu nữ thần phế vật của thần giới nữa chứ.
-Thụy Minh!!...Ngươi thấy người đó có giống phế vật của thần giới không??
Chiến thần Minh lãnh đột nhiên quay sang hỏi Thụy Minh đi theo sau mình một câu không đầu không đuôi như vậy khiến hắn ngây ngốc ở đấy mấy giây rồi thận trọng đáp.
-Có là phế vật hay không thì không thể phán xét qua một lần gặp, chủ nhân nên nghĩ xem người động tâm với người đó là vì lí do gì. Bất quá là bây giờ người cũng chịu để ý đến nữ nhân một chút, từ khi mẹ chủ nhân mất, chủ nhân cũng lạnh cảm cả đối cha mình nên cả thần và cha của chủ nhân đều rất lo cho chủ nhân. Hơn nữa, người đó bền ngoài giống phế vật nhưng bên trong căn bản là không phải. Nếu là phế vật thì không thể gây sóng gió cho thần giới khiến chủ nhân và thần đế với bận tâm như vậy.
Thụy Minh vừa nói vừa quan sát chiến thần Minh Lãnh vẫn đang trầm ngâm đúng kiểu tương tư mỹ nhân nhưng không dám nói.
-Ngươi cũng cảm thấy người ấy không giống phế vật đúng không??....Không hiểu sao đứng trước người ấy là bản thân ta lại cảm thấy muốn bảo vệ chở che cho người ấy, cả khi người ấy bị thương thì bản thân ta cũng cảm thấy rất đau xót là sao ta cũng không biết. Ta thấy như ai đó thúc giục ta giúp người đó, ta quyết định sẽ đấu cờ với thánh dược cổ quái kia.
Thụy Minh nghe hắn nói vậy cũng chỉ bật cười nói.
-Yểu điệu thục nữ, nam tử hảo cầu, hợp tình hợp lí. Từ trước đến nay đều như vậy, dù là người của thần giới hay ma giới thì vẫn không thoát khỏi vòng xoáy tình cảm tự nhiên đó. Chủ nhân làm như vậy cũng đúng theo lẽ thương thôi!!..
Chiến thần Minh Lãnh tâm tình tốt lên một chút, cho Thụy Minh lui xuống một mình trong phòng nằm nghỉ. Nhưng chỉ là chưa được bao lâu thì Đỗ Thanh đã mời được thánh dược cổ quái kia đến.
Chưa thấy người đã thấy tiếng của thánh dược.
-HaHa!!....Hôm nay là ngày gì mà đại chiến thần tuấn mỹ lại mời ta đến đây đấu cờ, người cũng lâu rồi không đến chỗ ta chơi...
Chiến thần Minh lãnh hờ hững chuyển con mắt, lão giả râu trắng từ sau lưng Đỗ Thanh xông tới. Đỗ Thanh vốn là gầy như sào tre, lão giả này cũng gầy cực, da thịt khô héo bọc xương, tóc trắng lôi thôi dính bết lại một chỗ, lông mày trắng thật dài, cười rộ lên khó tìm đồng tử, nhưng mà cả người tỏa ra thần khí lẫn mùi thảo dược đặc trưng thì ra là thánh dược cổ quái của thần giới mà chính thần đế cũng phải nể.
Chiến thần Minh Lãnh cũng không thèm nhìn ông. Thánh dược tương đối quen thuộc, thẳng ngồi xuống bàn đá, tự rót uống một mình:
-Ngươi nghĩ thông cho ta chữa vết sẹo trên lưng ngươi??
Chiến thần Minh lãnh hờ hững
-Ông có thể trị??
Thánh dược bị câu nói của chiến thần Minh Lãnh làm sặc phun hết nước trả ra khỏi miệng.
-Ngươi nói vậy có ý gì??.......Ta thừa nhận mình y thuật không bằng lão gia hỏa thân y kia nhưng không có nghĩa trên đời này vết thương nào ta không chữa được!!..
Chiến thần Minh Lãnh gật gù, thánh dược cổ quái thấy hắn như vậy thì trừng mắt
-Không phải bảo ta đến trị thương cho ngươi?
Chiến thần Minh Lãnh nở nụ cười yếu ớt, thánh dược thấy nụ cười này của hắn thì nhất thời nhíu mày thật sâu, chờ đợi lời giải thích từ hắn.
-Mặc dù không phải vì ta, nhưng cũng là ta cần ông giúp, cái này cùng với van xin ông có gì bất đồng
-Ai u, ngươi đừng cười như vậy, khiến toàn thân lão nhân ta run lên
Chiến thần Minh Lãnh không vòng vo nữa mà vào vấn đề chính.
-Gọi ông tới, cho ông đi trị mặt một người. Ông muốn cái gì cứ việc nói là được.
Thánh dược quay đầu,
-Ta không đi!!....Ta chỉ có hứng thú với vết sẹo trên lưng ngươi!!......Mà ngươi nói muốn cái gì là như thế nào??....Ngươi thừa biết ta không giống lào gia hỏa kia đòi lễ vật thứ ta muốn là gì ngươi cũng biết, ta trước nay không bao giờ thay đổi quan điểm.
Chiến thần Minh Lãnh nghe thánh dược nói vậy thì gật đầu.
-Người kia cục kì quan trọng với ta nên ta muốn ông đến chữa cho người đó, hầu ông một ván cờ thì cớ gì không được??
Chiến thần Minh lãnh sai Đỗ Thanh lấy bàn cờ bằng vàng ra. Hai người chuyên chú đánh cờ..
Tà tà đảo qua bàn cờ, cờ đen làm bằng kim cương đen cờ trắng làn bằng kim cương trắng cả quân cờ lẫn bàn cờ đến tinh sảo, cân sức ngang tài, thực sự giống như một mâm cát vụn, chỉ sợ là một trong hai người xuống tay mạnh sẽ phá vỡ tổng thể. Thế cục của các quân cờ đen trắng này, nhìn như hai cỗ lực lượng đối kháng, thực tế dấu diễm cơ quan. Các thế lực nhỏ giúp nhau tranh đấu, rồi tự giết lẫn nhau, rốt cuộc ai là người ngư ông đặc lợi, thật sự khó có thể kết luận. Nhất thời, cuộc cờ như chiến trường, tứ bề báo hiệu bất ổn, đao quang kiếm ảnh, vung tay chém giết trong bàn cờ trắng đen nho nhỏ này.
Trong không gian một mảnh thanh nhuận, dần dần từng đám mây hồng xuất hiện. Một thoáng tựa như nhuộm đỏ không trung, cũng ánh hồng gò má tái nhợt của chiến thần Minh Lãnh
Cuối cùng một quân cờ rơi xuống, như tuyên bố đáp án cuối cùng, tuyên cáo sự thành bại.
Ánh mắt chiến thần Minh Lãnh đông lạnh, nhìn thẳng bàn cờ không nhúc nhích.
Trên bàn cờ, thế lực cờ đen trắng ngang nhau.
Trong sảnh yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở không cam lòng của hắn.
Thánh dược cổ quái không khỏi nở nụ cười:
-Cờ hòa thật là tốt!!
Ánh mắt chiến thần Minh Lãnh nặng nề không thấy một tia gợn sóng, thản nhiên nói:
-Chuyện nào có đáng gì, lại đánh tiếp!!!
Chiến thần Minh lãnh nhanh tay nhặt lại quân cờ thì thánh dược cổ quái cầm tay hắn ngăn lại nói.
-Haizz!!....Hôm nay, ta được đánh cờ với ngươi rất là đã nên ta đồng ý chữa nhưng người người muốn chữa là ai???
Thánh dược cổ quái kia thực sự tò mò với người quan trong mà tên tiểu thần đáng ghét này quan tâm.
Chiến thần Minh Lãnh hờ hững nói:
-Lãnh Dạ Phấn Điệp!!..
-Cái gì??....Lãnh Dạ Phấn Điệp??.....Không phải nữ hài từ của nữ thần Phượng Hoàng đó chứ??..
Thánh dược trọn mặt nhìn hắn hỏi. hắn một mực thủy chung gật gù ý đúng như vậy
Thánh dược kia nán lại một lúc nhưng chỉ im lặng không nói năng gì rồi phất tay bỏ đi, chiến thần Minh Lãnh cũng không rõ là ông già đó có chữa cho Phấn Điệp hay không nữa. Nhưng thánh dược đã nói là sẽ làm nên hằn cũng chờ đợi..........