*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả bốn người bất tỉnh, khi tỉnh lại chỉ còn mỗi bốn người, chàng trai tóc bạch kim biến mất không dấu vết, cũng không giết chết mấy người. Thiên Diệp, Thiên Nhi và Minh Quân cả ba người đền bị thương nhẹ ngoài da vì dính phải ma pháp hắc ám của trài chang tóc bạch kim kì lạ kia. Thiên nhi bị đau nhưng chỉ rên nhẹ thành tiếng, Minh Quân thì ngầm mặc không nói gì hay là chỉ rên lên một tiếng vì đau, Thiên Diệp thì bị thương nên đau điếng bực bội chửi:
-Con mẹ nó!!!....Không biết nó chui từ đâu ra mà trẻ trâu thế không biết!!!......Ôi!!....Đau quá!!....Đù móe nó, gặp lại nhất định tao sẽ giết chết nó, mày đừng có xía vào đấy, tao sẽ đánh một mình đó Quân!!
-Uh!!!.....Tùy mày!!!.....Nhưng lúc đó đừng bảo toa giúp đây. mày mở miệng kêu cứu là tao sẽ thiến mày luôn đấy.
-Hai ông tướng bớt nói đùa đi!!!......Mấy người không tháy thực lực của tên đó hơn hẳn chúng ta à??.....Anh ta rõ ràng nói muốn giết chúng ta báo thù đồng bọn kia nhung không lí do tha chết cho chúng ta hai người không thấy lạ sao?...Hai người đầu toàn cứt tôm không hả?? (Thiên Nhi tỏ vẻ bực bội)
Nghe thiên Nhi nói thế lại thấy vẻ mặt bực bội của nàng hai người Minh Quân và Thiên Diệp im lặng luôn không dám nói gì thêm nữa, Thiên Nhi nhìn Phấn Điệp đang suy nghĩ gì đó mà nói nhỏ nhè nhẹ
-Phấn điệp thấy bất thường đúng không??
-Uh!!!....Anh chàng đó lúc công kích chúng ta lúc đầu thì đầy sát khí, nhung sau lúc tao nói câu làm tên đó lơ là thì hắn không còn công kích mang theo vẻ sát khí nữa. Như cậu thấy, thực lực chúng ta kém hơn hoàn toàn so với hắn ta, chúng ta có thể dễ dàng bị hắn giết nhũng hắn không giết chúng ta mà tha cho chúng ta nên chắc chắn có ẩn tình. (Phấn Điệp nghiêm túc nói, gióng cực kì chắc chắn)
thiên Nhi thấy Phấn Điệp có vẻ trầm ngâm như vậy biết cô bạn thân của mình có điều khó nói nên nàng quay ngoắt sang chọc Phấn Điệp
-Bỏ mẹ!!....Không khéo tên đó bị cuồng ngược đại đấy chứ??.....Hay hắn bị mày chém cho bị thương như vậy, mà lại thích mày rồi tha cho cả bọn??.....Tao đọc nhiều truyện kề về người người kì quái như vậy, nhưng không ngờ hôm này lại gặp được.
-Vớ vẩn!!!...Tao chém mày bị thương chảy máu như vậy mày có yêu tao được không mà nói ngu như vậy??....Không khéo hắn là người của ma tộc đến đây để thăm dò tao, mà tộc và thần tộc vốn không ưa nhau nên điều đó là điều rất dễ sẻ ra. (Phấn Điệp tỏ vẻ lo lắng)
-Gì chứ??..
Cả ba người đồng thanh nói, nhìn Phấn Điệp đầy nghi hoặc. Phấn Điệp cảm thận thấy ánh mắt tò mò nhiều câu hỏi của ba người nhưng nhất thời Phấn Điệp nàng cũng không thể nói gì, vì bản thân nàng cũng rất mệt mỏi. Mấy ngày hôm nay xảy ra rất nhiều truyện, bản thân Phấn Điệp cũng đang không biết bản thần mình muốn gì. Điều mà Phấn Điệp nàng muốn bây giờ đó là chạy trốn tất cả sự mệt mỏi này, chỉ trong một ngày nàng đã giết một mạng người, làm thương 5 người, trong thân tâm nàng không muốn làm thì hoàn cảnh lại ép nàng phải vậy. Nàng biết mình không phải người tốt đẹp gì nhưng cũng không phải người xấu. Nhưng mặc kế điều đó là gì thì nàng cũng ép mình không quan tâm đến điều đó vì bây giờ có chuyện quan trong hơn đó là nàng phải sự dũng được sức mạnh vốn có của nàng.
Cả bốn người trầm mặc không nói gì với nhau cả, chỉ ân cần chăm sóc vết thương ngoài da cho nhau rồi cùng lên thảm bay đi đến nới đủ xa đủ an toàn. Hạ xuống đật rồi thì trời cũng đã tối, Phấn Điệp và Minh Quân nấu ăn, Thiên Nhi và Thiên Diệp thì dựng lều. Mọi chuyện cứ như thế mà trôi qua trong im lặng, không ai nói với ai một cậu, mà có gì để nói thì cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Đánh nhau không cần công bằng. Nhiều người đánh một. Đây chính là quần đấu theo lời mọi người vẫn nói. Chỉ cần giành thắng lợi.Khi cần có thể lật lọng lại lời nói của mình. đó là những điều mà Phấn Điệp nghĩ khi giao đấu với anh chàng tóc bạch kim kia nhưng nàng đã sai lầm. Con người hay thần tộc, ma tộc, yêu tộc, nhân ngư tộc, tinh linh tộc, yêu tộc chỉ cần có thực lực thì sẽ chiến thắng du bên địch có nhiều người bao nhiêu thì vẫn sẽ thắng vì thế mới nói, chất lượng hơn số lượng mà.Một công ty sản xuất sản phẩm thì quan trọng nhất vẫn là chất lượng sản phẩm chứ không phải số lượng sản phẩm, sản phẩm có chất lượng không tốt mà sản xuất số lượng lớn người tiêu dùng mua về mà không thấy tốt thì lần sau sẽ không mua nữa và như thế sẽ lỗ và phá sản. Nhưng chất lượng tốt mà số lương cũng nhiều thì sản xuất đến đâu thì bán hết đến đấy thì sẽ có lại nhiều lần. Hay cả một người chỉ mới học qua trường nghề mới vào làm ở công ty ai cũng chê cười nhưng qua thời gian, người đó có thực lực trong làm việc thì những người chê cười ngày trước cũng sẽ chấp nhận, nhưng thử hỏi nếu người kia là con ông cháu cha nên được nhận vào làm đi mà không có thực lực gì hết thì sao??..Dũ mới đầu người ta có thế không có biểu hiện gì những khi ông chết cha chết đi rồi thì ai chống lưng cho?? lúc đó người kia có phải tự mình đào thải ra khỏi công ty sao??...Tất cả đểu phải có thực lực, ở thế giới trước của nàng người có thực lực là người người có bằng cấp kinh nghiệm làm việc, còn trong cái thế giới này người có thực lực là người có sức mạnh mạnh nhất, cường đại nhất, bá đạo nhất.
Nhung nhìn thử Phấn Điệp nàng mà xem, đấu khí không có, ma pháp cũng không, chỉ duy nhất có mỗi cái đầu óc đen tối và biết một chút kiếm thuật thôi. Lần trước, đấu với một nữ kiếm sĩ cấp bậc đại đấu sư là may mắn thắng được vì nữ kiếm sĩ kia chỉ cường đại về đấu khí chứ không giỏi kiếm thuật nên mới thua chết thảm dưới tay Phấn Điệp. Nhưng lần sau thì có thể may mắn sao??.....Đúng là phiền phúc mà!!......Sức mạnh của nàng không chịu đột phá như mấy người kia nó cứ như vậy khiến nàng vừa bực bội vừa dở khóc dở cười, đường đường là con của một nữ thần và một chiến thần vận mà là không thể sử dụng được ma pháp hay đấu khí.
Bốn người cứ như vậy mà ăn đồ ăn, ăn xong thì mọi người về lều của mình. Thiên Diệp thì lôi vài quyền sổ tay của tên đạo tặc trước đó hắn giết ra, đánh vần từng chữ đọc thuộc những câu thần chú trong đó. Thiên Nhi thì về lều của mình là lôi 5 quyển sách về đấu khí và ma pháp của nữ ma vũ song tu thuộc nhón đạo tặc đã chết đó ra đọc và nghiêm cứu cách sử dụng mấy cây kim châm độc kia. Minh Quân thì ra lều ngủ sớm không đoái hoài gì đến Phấn điệp vì biết nàng đang cần ở minh. Phấn Điệp thì ở trong lều của mình mà tập chung tư tưởng để đột phá sức mạnh nhưng hồi lầu cũng chỉ cảm nhận được đấu khí của Minh Quân, ma pháp của thiên Diệp, và đấu khi lãn ma pháp của Thiên Nhi quanh đây chứ không thế nào điều khiển được sức mạnh trong cơ thể của mình. Nàng đã cảm nhận được sức mạnh đang tùng trào trong cơ thể, sức mạnh này không chịu để Phấn Điệp nàng điều khiển, nó như sinh vật sống cứ cưỡng lại nàng, không chịu khuất thục trước nàng.
Hít một hơi rồi thở dài, Phấn Điệp hận sụ yếu đuối của bản thân mình, không thể phủ nhận rằng lúc này chính nàng đang chán ghét bản thân nàng như thế nào. Nàng bất lực vô cùng, đành lôi trong chiếc nhẫn không gian ra đôi dao nhỏ tinh sảo mà mẹ nữ thần của nàng ban tặng nhắm nghĩa, và vuốt ve nó. Đôi dao này thật đẹp!!!....Nó là thừ mà nàng quý vô cùng, thứ này luôn nhắc nhở nàng phải gắng gượng nếu muốn trở về thần giới đoàn tụ, nhưng bản thân nàng hiện giờ thảm hại như thế này đừng nói đến hoàn thành sứ mệnh mà đến cả bảo vệ tính mạng bản thân không không đủ.
Đến sáng ngày mai cả ba người sau khi ăn sáng thì lên thảm bay đến một cái thành chì nhỏ tên Hoa Đương thành, vì quanh thành trồng nhiều loa hoa nên lấy tên thành như vậy. Gần đến thành thì mấy người xuống thảm bay đi bộ đến thành vì không thể bị lộ là mấy người có thứ bảo bối quý hiếm như vậy.
Đang đi thì có một luồn hào quang xuất hiện, mọi người không tinh vào mắt mình nữa. một cô bé dễ thương có đôi cánh mầu cam trên vai đi cùng với một bát rực nữ chiến thần, người tỏa ra thần khí mầu đỏ. Hai người ở trên không từ từ bay xuống ha cánh trước mặt mọi người. Hai vị thần hạ cánh xuống thì thu hồi cánh của mình, đôi cánh tuyệt đẹp của ba người dần dần biết mất trước sự kinh ngạc của mọi người trong nhóm Phấn Điệp. Chợt vị bát rực nữ chiến thần nghiêm giọng nói với mấy người trong nhóm Phấn Điệp vì cả mấy người đang đứng hình không chút phản ứng.
- Lãnh Dạ Phấn Điệp tiểu nữ thần không hành lễ với nữ thần công chúa sao??
Phấn Điệp hồi tình, vội vàng đặt một chân đầu gối xuống đất như các chàng trai cầu hôn cô gái, đặt tay lên đầu gối của chân kia hành lễ với nữ thần công chúa
- Tiểu thần nữ tham kiến nữ thần công chúa điện hạ!!!
Ba người Thiên Nhi, Thiên Diệp và Minh Quân thấy Phấn Điệp như vậy liền cũng bắt trước động tác hành lễ mà làm theo. Cô bé dễ thương kia chợt nở nự cười hi hì chạy đến bên Phấn Điệp mà nhào vào lòng nói
-Chị Phấn Điệp!!!.......ra mắt chị Phấn Điệp em là Liễu Liên Nguyệt, là em họ của chị!!
Con người của Phấn Điệp và ba người Thiên Nhi, Minh Quân và Thiên Diệp phóng đại khi nghe xong câu nói đó. Em họ!!!...Là em em họ sao??.....Có thể nào??.......Đã thế là công chúa của thần giới nữa chứ!!!!.......Bốn người đứng hình luôn, không nói được câu nào trong khi Liên Nguyệt nhìn Phấn Điệp thân thiện mà cười hì hì thích thú. Nữ thần công chúa sau khi đôi cánh biến mất thì, trở thành một cô bé bình thường thường thần ở mọi nơi nhưng dễ thương hơn nhiều những đứa trẻ khác. Còn vị bát rực nữ chiến thần sau khi thu hồi cành thì trở thành một nữ kiếm sĩ bình thường ở nơi đây, chỉ khác là quần áo nghiêm trang hơn thôi
Thì ra mẹ Phấn Điệp nàng là em gái ruột của nữ thần thái dương tối cao trong các nữ thần vợ của vị thần tối cao trong các vị thần trong thần giới và là người thủ lĩnh đứng đầu trong thần tộc. Vì thế, Phấn Điệp là người của thần tộc hoàng gia cao quý, là chị họ của nữ thần công chúa điện hạ, là cháu gái của nữ thần thái dương là vị thần tối cao trong các vị thần.Mẹ nàng là chị ruột của nữ thần thái dương nên đương nhiên sẽ là chị vợ của vị thần tối cao kia, bố của cô bé công chúa dễ thương này.
Mọi người vào trong thành, thuê 6 căn phòng trọ. Mỗi người một phòng, công chúa dễ thương này cứ bám lấy Phấn Điệp một chút cũng không rời. Cứ bí ba bí bô kể truyện ở thần giới và cuộc sống vui vẻ an nhàn đến tẻ nhạt của nàng. Phấn Điệp cứ im lặng không nói gì. Đến khi cô bé công chúa này đòi Phấn Điệp kể về chuyện ở thế giới nàng thì Phấn Điệp lặng im một chút rồi nói nhàn nhạt
-Chị mệt mỏi!!!!.......Muốn ngủ một chút!!!
Phấn Điệp nói thế xong thì trèo lên giường gỗ nhắm mắt lại giả vờ ngủ nhưng thực ra đang suy nghĩ và trong lòng nàng có hơi tủi thân, Liên Nguyệt định bám theo Phấn Điệp làm nũng thì bị Thiên Nhi ngăn lại, thay Phấn Điệp nàng kể chuyện về thế giới trước kia với công chúa. Còn Thiên Diệp và Minh Quân thì rời quán trọ ra ngoài thành tìm nơi vắng vẻ luyện tập ma pháp và đấu khí.
Mấy ngày trôi qua, Phấn Điệp và Liên Nguyệt công chúa không nói được với nhau câu nào nữa, có thể thấy tình cảm hai chỉ không có gì để nói, khoảng cách khá xa trong khi Thiên Nhi thì rất rất là thân thiết với nhau. Nhìn qua ai tưởng Thiên Nhi và Liên Nguyệt công chúa là hai chị em chứ không phải Phấn Điệp, nhiều lần ba người Minh Quân, Thiên Diệp và Thiên Nhi bàn với nhau làm bừa ăn thật ngon để hai chị em ho Phấn Điệp và Liên Nguyệt công chúa có thể thân thiết hơn. Nhung cả bữa ăn hai người không nói cái gì với nhau cả dù ba người đã cố gắng gợi chuyện cho hai người nói chuyện với nhau nhưng không được, dù Liên Nguyệt cũng có bắt chuyện với Phấn Điệp nhưng nàng cũng không nói gì mà cứ giữ im lặng. Có vẻ vì Phấn Điệp cư xử hơi quá mà Liên Nguyệt công chúa cũng tức giận mà vị bát rực nữ chiến thần cũng khó chịu ra mặt.
-Chị Phấn Điệp hơi quá đáng rồi đó!!!......Dù sao em cũng là em họ của chị, tại sao chị là lạnh nhạt với em như vậy chứ??......Em đã đặc tội gì với chị sao??
Miệng Phấn Điệp hơi cong lên một chút mắt Phấn Điệp nhìn Liễu Liên Nguyện công chúa này một chút rồi đứng lên khỏi ghế rời khỏi bàn ăn. Liên Nguyệt công chúa thấy Phấn Điệp quay gót như vậy thì thật sự nổi giận mà gọi lớn
-Phấn Điệp!!!!
Phấn Điệp dừng chân quay lại thì bị Liên Nguyệt công chúa cầm chiếc cốc người bằng sứ trên bàn ném vào đầu. Do lực tay của công chú quá lớn nên chiếc cốc nước bay đập vào đầu Phấn Điệp vỡ tan, Phấn Điệp choáng váng bất tỉnh tạo chỗ, mặt mũi đầy máu. Minh Quân và Thiên Nhi thấy vậy liến chấy đến bên Phấn Điệp đõ dậy xem vết thương. Liên Nguyện công chúa thì đứng chôn chân ở đó, vừa rồi cô đâu có ý làm thương chị họ Phấn Điệp đâu, chỉ nghĩ ném chiếc cốc như vậy chị sẽ dùng đấu khí tránh né hay ma pháp đỡ được thôi, chứ không ngỡ lại làm thương chị. Vị bát rực chiến thần thì đứng yên nhìn không nói gì, vì trách nghiệm của hai người là bảo vệ công chúa chứ không phải lo xích mích giữa hai chị em trong hoàng tộc.
Phấn Điệp được Minh Quân lấy trong chiếc nhẫn không gian ra chút thảo dược cộng với chút ma pháp trị thương của Thiên Diệp mà chứa cho Phấn Điệp. Thiên Nhi thấy vẻ mặt có lỗi đầy hối hận của công chúa nhỏ thì lấy tay kéo lại an ủi
-Phấn Điệp không sao đâu mà!!!.....Nguyệt nhi đừng lo anh Minh Quân và anh Thiên Diệp đã chứa cho chị Phấn Điệp rồi nên không sao đâu!!!
-Nguyệt nhi xin lỗi!!.....Nguyệt nhi không biết đã làm chị Phấn Điệp bị thương như vậy!!.....Tại chị ấy lạnh nhạt với Nguyệt nhi!!! (Liên Nguyện rúi đầu vào trong lòng Thiên Nhi khóc ấm ức)
Thiên Nhi vỗ về nữ thần công chúa này nhu một người chị gái ruột. Rồi nàng bắt đầu kể việc Phấn Điệp không thể đột phá điều khiển được sức mạnh nên nên nói Liên Nguyệt giúp đỡ Phấn Điệp điều khiển sức mạnh coi như chuộc lỗi............