Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 73: 73: Trúng Độc





Thiệu Huy bất ngờ nhìn Lê Úy, tại sao anh lại ở đây? Lúc này đáng lẽ ra anh nên ở quân khu mới phải chứ?
Lê Úy nhìn cậu, vẻ mặt cũng tỏ ra bất ngờ không kém.
"Hoàng thiếu gia?"
"Anh cũng bị Hoàng Thành Long bắt tới đây sao?"
Anh gật đầu, bắt đầu kể lại cho cậu nghe về mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Tối hôm đó, trong khi anh vẫn còn đang ngồi làm việc thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi đến từ cậu ta.
Henry lúc đó đang đứng ở đối diện anh, vừa nghe thấy tiếng chuông liền chòm người đến muốn xem người gọi đến cho anh là ai.
"Long..." Điện thoại đặt hướng vào anh nên khi anh ta nhìn vào tất cả đều bị đảo ngược, ngay khi anh ta vừa đọc được một chữ đầu trong tên người gọi đến, anh liền nhanh chóng cầm điện thoại lên bước ra ngoài nghe máy.
Thấy vậy, Henry cũng muốn đi theo sau để nghe lén, ai ngờ đi được mới có một đoạn liền bị anh quay lại cảnh cáo, không cho đi theo nên đành phải ấm ức ở yên trong phòng.
"Thành Long, em gọi cho anh có chuyện gì sao?"
Từ lần đầu gặp mặt, Hoàng Thành Long đã luôn là ánh trăng sáng trong lòng của Lê Úy.


Có thể nhìn thấy sự khác biệt rất rõ trong cách anh nói chuyện của anh đối với cậu ta cùng Henry, của Henry là cọc cằn, thiếu kiên nhẫn nhưng đối với cậu ta lại rất ân cần, dịu dàng.
"Anh Úy cứu em..."
Cậu ta yếu ớt gọi tên anh, điều này khiến anh cảm thấy lo lắng vô cùng.

Cậu ta rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
"Em đang ở đâu?"
"Ở...!ở gần quân khu của các anh, ngay con hẻm á!" Sau tiếng la đó, điện thoại cũng bị ngắt kết nối.
Trong lòng Lê Úy nóng như lửa đốt, anh không để ý đến việc vì sao cậu ta lại có mặt ở nơi này, bây giờ chỉ chìm đắm trong trạng thái lo lắng.
Anh gấp gáp mở cửa ra bước vào bên trong lấy áo khoác mặc vào sau đó liền rời đi trước sự ngỡ ngàng của Henry, mặc kệ những câu hỏi cứ liên tục vang lên bên tai, anh nhanh chóng rời khỏi quân khu tìm đến con hẻm trong lời Hoàng Thành nhắc đến.
"Thành Long..."
Anh vừa đi sâu vào bên trong vừa soi đèn tìm kiếm cậu ta mà không biết rằng mình bị người ta theo đuôi từ lúc nào, người đó cầm trên tay một khúc cây to, giơ lên cao dùng lực đánh mạnh lên đầu Lê Úy khiến anh gã gục xuống đất.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh nhìn thấy Hoàng Thành Long xuất hiện trước mặt mình cả người vẫn nguyên vẹn không hề có bất kỳ vết thương nào.
Cậu ta mỉm cười nói với người đó: "Anh làm tốt lắm." Sau đó lại dùng chân đá đá vào người anh mấy cái nói: "Đúng là ngu ngốc, có như vậy thôi cũng tin cho được."
***
"Tôi chỉ nhớ đến nhiêu đó."
Nói đến đây anh lại nhìn sang Thiệu Huy, thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ thì nói: "Tôi biết là tôi ngu rồi, đừng chỉ nhìn tôi như vậy mà."
"Anh còn biết là anh ngu luôn đó hả?"
"Thôi mà tôi xin cậu, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Mà này, cậu cũng bị Hoàng Thành Long bắt đến đây luôn à?"

Thiệu Huy chỉ gật đầu, ngoài ra cậu không nói thêm gì với anh nữa.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cách thoát ra khỏi đây chứ không phải ở đó cùng anh để tám nhảm, cả hai người còn ở trong tay cậu ta ngày nào thì tính mạng sẽ còn bị đe dọa đến ngày đó.
Cậu chỉ mong sao Thẩm Thịnh Quân sẽ nhanh chóng phát hiện ra cậu mất tích mà tìm đến đây để cứu mình, chưa bao giờ cậu muốn bản thân dựa dẫm vào ai, nhưng vào thời điểm này cậu lại cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn được dựa dẫm hắn.
Nhìn thấy Thiệu Huy có vẻ suy yếu hơn so với vừa nãy, Lê Úy liền lo lắng hỏi: "Này cậu bị làm sao vậy?"
Thiệu Huy yếu ớt lắc đầu, cả người hoàn toàn dựa vào bức tường sau lưng mình để chống đỡ không để cho bản thân ngã xuống.
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là, cảm thấy bản thân lúc này rất mệt." Ngón tay cậu bấm vào da thịt mong muốn bản thân có thể tỉnh táo hơn, nhưng cho dù đã tự bấm bản thân bất chảy máu, đầu óc cậu vẫn tiếp tục ở trong trạng thái mơ hồ.
Không biết điều này có phải do hệ thống 004 gây ra cho mình hay không, Thiệu Huy cũng chẳng còn hơi sức để suy nghĩ đến nó nữa.
"Này, tôi muốn ngủ." Cậu mơ mơ màng màng nói với Lê Úy.
"Cậu ngủ thì ngủ đi, nói với tôi làm gì?" Anh cũng không thể ngủ thay giúp cậu được a.
"Cho tôi mượn vai anh một lúc."
Không, tôi từ chối! Lê Úy âm thầm biểu tình trong lòng.

Thẩm Thịnh Quân mà biết được, nhất định sẽ giết chết anh mất.
Thế nhưng Thiệu Huy nói xong cũng không đợi cho Lê Úy đồng ý liền nghiêng đầu tựa vào vai anh, hơi thở đều đều rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh rất muốn hỏi, đã trong tình cảnh này rồi mà cậu còn có thể ngủ được nữa ư?
Nhưng rất nhanh anh đã nhận sự khác thường xuất hiện trên người cậu, mặc dù ở cái thời tiết lạnh lẽo thế này, nhưng trên trán cậu lại ướt đẫm mồ hôi, mặt nhăn lại tựa như đang rất đau đớn.
"Hoàng thiếu gia Hoàng thiếu gia, cậu mau tỉnh dậy đi!" Lê Úy hơi cử động bả vai, nhưng sợ rằng hành động này sẽ khiến cậu ngã luôn ra đất nên thôi không dám cử động tiếp nữa, chỉ có thể mở miệng gọi trong vô vọng.
Thiệu Huy dường như đã ngủ rất sâu, không còn nghe thấy được tiếng gọi của anh, mà cho dù có nghe thấy cũng chưa chắc gì cậu đã có thể tỉnh lại được.
Đúng lúc này cánh cửa phòng lại được mở ra, Hoàng Thành Long đứng khoanh tay dựa lưng ở bức tường đối diện bọn họ đắc ý nở một nụ cười.
Lê Úy nhìn cậu ta chất vấn: "Em đã làm gì cậu ấy?"
"Cũng không có gì, chỉ là một chất khiến anh ta ngủ trong đau đớn thôi mà." Nói xong cậu ta liền giơ bàn tay của mình lên, trên các đầu ngón tay vẫn còn chứa đầy những hạt bột trắng.
Lê Úy đoán, cậu ta hẳn đã từng đụng vào người cậu, chất độc trên tay kia khả năng cao có thể thẩm thấu qua da, vì thế nên mới xảy ra tình trạng như bây giờ.
"Hoàng Thành Long đồ độc ác! Sao em lại có thể làm như thế với anh trai mình?"
Cậu ta nhìn anh quát lớn: "Anh ta không phải là anh trai tôi!"