Lúc Thiệu Huy tỉnh dậy, trước mắt cậu chỉ toàn một mài đen kịt, không có bất kỳ một ánh sáng nào.
Điều đó khiến cậu nhớ lại thời điểm trước khi mình trọng sinh, sau khi chết bản thân hoàn toàn đi lang thang vô định trong bóng tối, mặc dù cậu đã rất hoảng sợ cố gắng tìm cách để thoát ra khỏi nơi đó, nhưng đi mãi đi mãi vẫn không thể nào tìm thấy.
Cậu không thể nhìn thấy được khung cảnh xung quanh, cũng không thể nhìn thấy được chính bản thân mình.
Cả người Thiệu Huy run lên từng cơn, hai bàn tay nắm chặt lại cố gắng kìm nén cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong cơ thể mình.
Bất ngờ tấm vải bịt mắt của cậu được tháo ra, người đến là Hoàng Thành Long, cậu ta nhìn dáng vẻ thảm hại này của cậu thì nở nụ cười trông có vẻ thích trí lắm.
"Ồ anh trai, sao anh lại run rẩy thế này? Đáng thương thiệt nha." Cậu ta nói bằng giọng điệu giễu cợt.
Nhưng lúc này cậu chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến những lời cậu ta nói, bản thân vẫn còn chìm đắm trong dư âm của sự sợ hãi nên chỉ có thể ở đó giương mắt nhìn cậu ta.
Hành động này của Thiệu Huy lại khiến cậu ta ảo tưởng, ngỡ rằng cậu đang sợ hãi mình nên ý chế nhạo trên mặt ngày càng hiện rõ.
Hoàng Thành Long tiến tới tần hơn ngồi xuống trước mặt cậu, không nói không rằng dùng tay nắm mạnh lấy tóc cậu mặt đối sát mặt mình, hung tợn nói: "Hoàng Thiệu Huy, tất cả cũng đều tại mày cùng Thẩm Thịnh Quân!"
Tại cậu cùng hắn mà cậu ta mới phải rơi vào hoàn cảnh này, bị Hoàng Tư đuổi khỏi nhà phải lưu lạc xuống tận miền Bắc hỗn loạn đó để kiếm công ăn chuyện làm, vậy mà đến cuối cùng cũng vẫn bị hai người họ phá hỏng mất, khiến cho cậu ta bị quản lý sa thải.
Cũng chính vì cậu cùng hắn nên cậu ta phải trải qua cảm giác đau đớn khi bị cắt bớt một mảnh thịt, nó khiến cậu ta còn ám ảnh đến tận bây giờ, thậm chí vết cắt vẫn chưa thể lành lại hoàn toàn, bởi vì không đủ điều kiện kinh tế nên cậu ta không thể chăm sóc kỹ vết thương khiến nó dần xuất hiện dấu hiệu hoại tử.
Mặt cậu nhắn nhó vì đau, hai cánh tay bị người trói chặt ra phía sau hoàn toàn không thể phản kháng được chỉ có thể dùng lời nói để chống cự.
"Chẳng phải tất cả đều là do cậu tự chuốc lấy hết hay sao? Ngay từ đầu nếu cậu an phận mà sống, không tham lam đến cuộc đời của người khác thì mọi chuyện đâu đi đến bước đường này."
Lời nói cậu dường như đã chọc đến điểm ngứa trong lòng cậu ta, nó khiến cậu ta điên tiết lên.
"Còn không phải do ông trời bất công! Vì lí do gì tao lại sinh ra trong một gia đình nghèo khổ? Vì lí do gì mày lại được sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ sống trong nhung lụa?" Nếu ngày từ đầu chịu ông trời công bằng cho cậu ta sống một cuộc đời tốt hơn thì cậu ta cũng đâu đi đến bước đường này?
Cậu ta hận, hận tất cả mọi thứ!
Những thứ cản đường cậu ta đều đáng ghét, những kẻ chống đối cậu ta đều đáng chết như nhau!
Nhất là Thiệu Huy!
Từ lâu Hoàng Thành Long đã không vừa mắt cậu, nếu như không phải cậu ta không quyền không thế, không có được sự ưu ái bằng cậu thì cậu ta đã sớm giết quách cậu đi từ lâu rồi.
Nào phải đợi cho đến bây giờ, đến khi rơi vào tình cảnh nghèo khổ khốn đốn mới có thể bắt được cậu đến tận tay để từ từ hành hạ cậu.
Một cuộc sống nghèo hèn thế này, chẳng khác gì cuộc sống vốn có của cậu ta hết cả.
Nếu cứ như vậy mà sống vậy thì những cố gắng của cậu ta từ trước đến giờ đều xem như vô nghĩa hết hay sao? Cậu ta đi theo hệ thống đến một thế giới xa lạ này để làm gì.
004: [Cảnh báo, mức độ tiêu cực đạt quá giới hạn cho phép.
Hệ thống yêu cầu ký chủ lập tức ổn định lại cảm xúc, nếu không sẽ bắt đầu tải xuống hình phạt!]
Nghe xong lời cảnh báo của hệ thống khiến Hoàng Thành Long nhớ lại hình phạt lúc trước mình từng phải chịu, cơ thể bất giác rùng mình, nghiến răng mắng chửi hệ thống một tiếng rồi buông tay ra khỏi đầu Thiệu Huy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nếu cứ tiếp tục ở lại đây nhìn mặt cậu, cậu ta chỉ sợ bản thân thậm chí không thể bình ổn lại cảm xúc mà còn trở nên kích động hơn.
Đợi cậu ta rời đi rồi, Thiệu Huy mới bắt đầu đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh.
Đây xác thực là một căn nhà hoang, vị trí nơi cậu đang ngồi có vẻ như là một căn bếp, căn phòng ngoài các cạnh tủ ra thì chẳng còn gì khác, khắp nơi trên đất đều có đầy bụi.
Ở đây ngoài cậu ra còn có thêm một bóng người khác, đồng dạng bị trói giống cậu, có điều người đó lại đưa lưng về phía cậu khiến cậu không thể biết rõ danh tính.
Thiệu Huy cố gắng nhích lại gần chỗ người đó, chân đạp đạp lên người anh mấy tiếng gọi: "Này anh gì ơi, tỉnh lại!"
Ngươi đó cũng dần tỉnh dậy, có vẻ như đầu óc vẫn còn trên mây nên cứ nằm yên ở đó không thấy di chuyển gì, mãi đến một lúc sau anh mới quay mặt về phía cậu.
Vừa nhìn thấy rõ mặt mũi anh, cậu liền đoán ra được danh tính.
"Lê Úy!"