Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 58: 58: Tôi Cần Thời Gian Suy Nghĩ





Thiệu Huy có nằm mơ cũng không ngờ rằng Thẩm Thịnh Quân sẽ bày tỏ với mình ngay lúc này, hai má cậu nóng lên, ngại ngùng né tránh.
"Anh, làm sao mà anh lại thích tôi?"
Cậu không có điểm gì nổi trội, mỗi một hành động của cậu đều luôn khiến kẻ khác phải chán ghét thế kia.

Sự tự ti này đều là do kiếp trước mang đến cho cậu, kể từ lúc Hoàng Thành Long xuất hiện, bất kể là cậu làm gì hay cậu nói gì cũng đều bị người khác nhìn bằng ánh mắt chán ghét.
Từ khi gặp gỡ hắn cho đến tận bây giờ, cậu không nghĩ sẽ một một ngày hắn chính miệng mở lời nói yêu mình.
"Tại sao lại không?" Hắn bỗng hỏi ngược lại cậu, "Thích một người còn cần lí do sao?"
Cậu không chút do dự đáp: "Cần." Cậu muốn chắc chắn hắn thực sự thích cậu chứ không phải chỉ là một câu nói mơ hồ không có chủ đích.
Nếu lỡ hắn chỉ bởi vì buộc miệng mà nhất thời nói ra, chỉ sợ một khi cậu thực sự đắm chìm vào cái gọi là tình yêu này hắn sẽ quay lưng với cậu, tiếp tục tìm đến một người khác nói ra câu nói thích này.
"Tôi từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy thích em, và rồi cái thích đó dần trở thành tình yêu."
"Lần đầu gặp?" Cậu khó tin, "Vậy là anh chỉ mới thích tôi có ba tháng thôi á? Thế thì làm sao anh có thể chắc chắn đó là tình yêu đây?"
Thích một người chỉ cần có ba tháng liền trở thành tình yêu, vậy tình yêu này có sẽ kéo dài được bao lâu đây? Ba ngày, ba tháng hay ba năm?
Thẩm Thịnh Quân lập tức phủ định, lần đầu gặp mà hắn nói không phải như vậy.

"Kỳ thực chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đó rồi, có lẽ là em đã quên mất nhưng từ ngày em giúp đỡ tôi, cho tôi cảm nhận được sự ấm áp giữa tiết trời mùa đông giá rét kia tôi liền biết, tôi thích em." Thậm chí cái thích này còn trở thành chấp niệm, nguồn động lực để hắn không ngừng nỗ lực vươn lên vị trí cao như ngày hôm nay.

Và rồi nó dần chuyển thành yêu, chữ yêu kéo dài cả hai kiếp không hề khiến cho đoạn tình cảm này phai nhạt đi mà còn ngày một thêm sâu đậm.
Yêu một người đến mức có thể khiến một kẻ vốn luôn kiên cường phải bật khóc khi nhìn cảnh người mình yêu chết đi.

Yêu một người đến mức có thể khiến kẻ đó gần như phát điên khi không thể trả thù được cho người mình yêu.

Và yêu một người đến mức tình nguyện dành cả một kiếp để người mình yêu có thể lợi dụng, bảo vệ người mình yêu một đời an ổn.
Nhưng Thiệu Huy lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì đối với lời hắn vừa nói, cậu đã từng giúp đỡ hắn khi nào?
Nhìn vẻ hoài nghi trên mặt cậu, hắn thản nhiên nói: "Em không nhớ cũng đúng thôi, bởi vì sau khi giúp đỡ tôi em liền lên cơn sốt mà."
Về việc này Thiệu Huy còn nhớ, Kim Mai từng nói vào mùa đông năm cậu vừa tròn mười tuổi, cậu từng khiến cả nhà phải một phen sốt vó khi đổ bệnh nằm liệt giường phải nằm an dưỡng đến tận một tháng trời mới hoàn toàn khỏe hẳn.

Mà sau khi khỏi bệnh, bản thân cậu lại quên mất rất nhiều chuyện, đến cả chiếc áo khoác do chú tặng bản thân đã để đâu còn không nhớ.
Điều đó đến giờ vẫn khiến cậu phải cảm thấy nuối tiếc không thôi, dù sao cũng là quà do chú tặng mình, cậu không bảo quản kĩ thì thôi lại còn làm mất nó.
Cậu nhơ hình như bản thân còn khóc rất lâu chỉ bởi vì không tìm được áo, bây giờ nghĩ lại thì dường như cậu đã biết chiếc áo đó hiện tại đang nằm ở đâu rồi.
"Vậy là anh đã thích tôi từ khi đó?"
Thẩm Thịnh Quân gật đầu nói: "Em có thể không thích tôi cũng được, nhưng xin em đừng cảm thấy ghê tởm đoạn tình cảm này."
Nghe hắn nói vậy, Thiệu Huy mỉm cười lắc đầu nói: "Sẽ không." Đây là lần đầu tiên có một người chủ động nói thích mình, cậu không vui mừng thì thôi hà cớ gì lại phải cảm thấy ghê tởm nó?
Hắn nghe vậy thì mừng rỡ, đớp lấy cơ hội này mà tỏ tình, "Vậy em có thể cho tôi một cơ hội được ở cạnh bên chăm sóc em suốt một đời này hay không?"
Về vấn đề này, có lẽ Thiệu Huy phải cần thêm thời gian để suy nghĩ.

Dù cậu có ngốc đến đâu cũng không thể không nhận ra đây là một lời tỏ tình được, đã là tình cảm thì vẫn nên suy nghĩ thật cẩn thận trước khi quyết định không nên đồng ý quá nóng vội.
Dù biết có thể sẽ khiến hắn phải hụt hẫng ngay lúc này nhưng cậu vẫn phải nói: "Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ."
Nhưng trái ngược với nổi lo của cậu, hắn không những không thất vọng mà ngược lại còn trở nên tươi tắn hơn nói: "Bất cứ khi nào cũng được, em cứ từ từ mà suy nghĩ, tôi sẽ không ép buộc anh."

"Cảm ơn anh."
Hắn đột nhiên hôn nhẹ lên trán cậu nói: "Không cần phải cảm ơn tôi, chính bản thân tôi mới là người nên cảm ơn.

Cảm ơn em vì đã cho tôi một cơ hội."
...
Thẩm Thịnh Quân không nán lại phòng qua đêm, ngay sau khi tỏ tình với cậu xong hắn cũng chỉ ngồi ở đó tâm sự với cậu thêm một lúc rồi liền rời đi ngay.
Thiệu Huy vẫn còn đang chìm đắm trong sự hạnh phúc của lời tỏ tình được gửi đến quá mức đột ngột này, tạm thời không thể nào thoát ra được.

Cậu vốn có ý định sẽ gọi báo lại cho ông ngay về tình hình hôm qua, thế nhưng bởi vì sự việc này đổ dồn sự việc khác khiến cho cậu cảm thấy mệt mỏi nên rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại cũng đã là chín giờ sáng, vừa mở điện thoại lên cậu liền cảm thấy bất ngờ bởi hàng chục cuộc gọi nhỡ đến từ ông nội.

Có lẽ ông đã cảm thấy rất lo lắng khi đến giờ này vẫn chưa nhận được hồi âm đến từ cậu.
Đêm hôm qua trước khi làm loại chuyện nguy hiểm đó, cậu có nói trước với ông một tiếng để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, cậu còn hứa hẹn sau khi trở về an toàn chắc chắn sẽ gọi đến cho ông để thông báo.

Vậy mà cậu lại bởi vì mệt mà ngủ quên đến giờ này, quên mất cả việc gọi điện đến cho ông để thông báo tình hình đêm hôm qua.
Nhanh chóng gọi lại cho ông, vừa bắt máy lên ông liền lo lắng hỏi thăm cậu: "Mọi chuyện bên đó vẫn ổn chứ cháu?"
"Vẫn ổn ông ạ, không có bất kỳ điều gì bất trắc xảy ra cả, cháu cũng đã thành công lấy được đoạn băng đó."

Hoàng Trường Giang nghe vậy thì không ngừng tán thưởng: "Giỏi lắm, không hổ là cháu trai của nhà họ Hoàng, không bao giờ khiến cho ông phải cảm thấy thất vọng."
Đối với lời khen của ông cậu cũng chỉ cười trừ cho qua, cậu không hề cảm thấy đắc ý hay kiêu ngạo chỉ bởi vì một lời khen, huống hồ chi cuộn băng này cũng nhờ vào Thiên Tửu mà cậu mới có được.

Người có công lớn nhất vẫn là cô.

Dù đã từng nghĩ cô có ra sao cũng là chuyện của cô nhưng nếu về sau công ty này có phá sản, cậu nhất định sẽ không bỏ mặc cô, nếu cô muốn cánh cổng tập đoàn nhà họ Hoàng vẫn sẽ luôn rộng mở đón chào cô bước vào làm việc.
"Một lúc nữa cháu sẽ gửi cuộn băng này cùng với một ít tư liệu về cho ông, mọi chuyện còn lại đến lúc đó đành phải nhờ vào ông xử lý vậy."
Công việc của Thiệu Huy là điều tra, bằng chứng cũng đã có đủ thì công việc của cậu cũng xem như kết thúc.

Bây giờ chỉ còn có việc lặng lẽ ngồi một chỗ chờ ông chủ của công ty Tượng Tư này cùng Lý Lệ Hoa bị kết án nữa mà thôi.
"Cháu không tính trở về ngay bây giờ sao?"
"Dạ không, cháu muốn ở lại đây thêm một thời gian xem để còn giải quyết một số chuyện riêng khác." Chuyện riêng được cậu nhắc đến ở đây cũng chính là lời tỏ tình của hắn, cậu muốn suy nghĩ kỹ rồi đưa ra câu trả lời cho hắn càng sớm càng tốt không muốn để cho hắn phải chờ đợi lâu.