Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 56: 56: Bị Tấn Công





Lúc Thiệu Huy giật mình tỉnh cũng chỉ mới bốn giờ sáng, cậu chợp mắt không đến hai tiếng, bước xuống giường mở cửa đi ra ngoài cậu nhìn thấy Thiên Tửu vẫn còn đang miệt mài với đống công việc của mình.
"Chị cứ làm việc thâu đêm suốt sáng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu." Thiệu Huy bước ra nhắc nhở.
Thiên Tửu hết nhìn cậu rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, tay liên tục đánh chữ nói: "Dành ra chút thời gian để tưởng niệm những giây phút còn bận rộn cuối cùng ấy mà, dù sao thì công ty này cũng sắp tiêu tùng rồi sau này có muốn bận cũng không bận được nữa."
Cậu lại cảm thấy buồn cười vì lời nói của cô, nghe như không có gì có thể khiến cô cảm thấy sốt ruột vậy.
"Sau này chị có dự tính gì không?"
"Về công việc hay là mặt tình cảm?"
Thiệu Huy gấp gáp nói: "Tất nhiên là về công việc rồi!" Tự nhiên cậu hỏi về mặt tình cảm của cô làm chi?
Cậu cảm thấy cô dường như rất yêu thích việc trêu đùa cảm xúc của người khác, nhất là đối với những người hay ngại ngùng như cậu, cô lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
Thiên Tửu đưa tay lên xoa cằm ngẫm nghĩ, về mặt công việc sao? Cô còn chưa nghĩ đến.
Đối với cô bây giờ không còn gì quan trọng hơn việc tìm kiếm tung tích của nửa kia đã mất tích của mình, cũng đã ba năm kể từ khi cô chuyển đến đây làm việc người nọ cũng đã mất tích được tròn ba năm.
Cô không biết rằng người đó đã đi đâu, hiện tại đang làm gì và có sống tốt hay không? Không một giây phút nào cô thôi nhung nhớ về người đó.


Nếu không phải biến cố ụp đến khiến cho cô cùng người đó chia cách thì chắc bây giờ hẳn là cả hai vẫn còn đang rất hạnh phúc.
Đừng nhìn cô hằng ngày vui vẻ nói chuyện với cậu như vậy mà nghĩ rằng cô không có chuyện gì phiền lòng, thực chất người hay cười cũng chính là người ẩn chứa nhiều tâm sự nhất, mà những chuyện cô che giấu trong lòng lại chẳng thể nào kể với bất kỳ ai.
Suy nghĩ thì đăm chiêu như vậy nhưng lời nói khi thốt ra của cô lại chẳng bao giờ đứng đắn cả, "Sắp tới có lẽ là chị phải thất nghiệp rồi, hay là cưng bao nuôi chị đi?"
Cái gì vậy má? Sao tự nhiên lại đề cập đến vấn đề này? Cô thất nghiệp đó là chuyện của cô, liên quan gì đến cậu mà cậu phải bao nuôi cô?
Nếu Thẩm Thịnh Quân mà biết, không sớm thì muộn hắn cũng nhào đến lột da cô ra cho mà xem.

Đến lúc đó đừng hỏi sao thế giới này lại tàn ác.
Mà nhắc mới nhớ, hổm rày cậu hầu như không liên lạc với hắn lấy một tin nhắn hay một cú điện thoại nào.

Nguyên nhân một phần cũng là do hắn, chẳng biết là bị cái gì mà mấy hôm trước lại đột nhiên xông vào phòng trọ cậu đập cửa um sùm.

Đã vậy còn ấn cậu lên tường hôn...!nghĩ lại đến giờ cậu vẫn còn cảm thấy ngại đây.
Thấy cậu đột nhiên đỏ mặt, cô lại cảm thấy khó hiểu, bản thân cũng chỉ mới nhắc đến chuyện bao nuôi thôi mà đã có nói gì đến vấn đề mười tám cộng đâu mà cậu đột nhiên ngại ngùng dữ vậy?
Người gì đâu mà da mặt mỏng thế không biết, mới nói có chút đã ngại.
Thiệu- da mặt mỏng -Huy không hề biết Thiên Tửu đang nghĩ gì về mình, ho lên vài tiếng cậu nói: "Thế em trở về đây, hôm nay em cũng xin nghỉ, có gì chị nhớ duyệt đơn xin nghỉ giùm em nhé?"
Cô hời hợt nói: "Biết rồi." Sau đó lại nhắc nhở: "Mà này, lúc đi ra nhớ cẩn thận nhỡ mà bọn người đó vẫn còn ở đây thì cậu tiêu."
"Em biết rồi, cảm ơn chị."
Nói rồi Thiệu Huy nhanh chóng rời khỏi công ty, chắc là do đêm qua không có thu hoạch gì nên bọn người đó cũng nản chí mà rời đi, chỉ còn chừa lại một vài người bảo an để canh gác nên cậu rất dễ dàng rời khỏi được đây.
Về đến phòng trọ, Thiệu Huy còn chưa kịp mở cửa bản thân đã bị một người lạ mặt tấn công từ phía sau.

Người nọ ấn cậu lên cánh cửa, một tay bắt trọn lấy hai cổ tay cậu đặt ra phía sau còn một tay lần mò xuống túi quần cậu tìm kiếm chìa khóa mở cửa.

Mà hành động của người đàn ông này vô tình lại khiến cả người cậu đập mạnh vào cánh cửa gây nên một tiếng động lớn, âm thanh này khiến cậu cảm thấy sợ hãi không thôi, nhỡ mà có ai phát hiện ra cảnh tượng này chắc cậu chỉ có nước chui xuống đất cho đỡ nhục.

Cậu tức giận quay ra sau mắng: "Thẩm Thịnh Quân, anh bị điên à?"
Phải, người tấn công cậu chính là Thẩm Thịnh Quân.

Hắn không nói không rằng nhanh chóng đút chìa khóa vào ổ khóa mở cửa phòng ra, sau đó dùng tay nhấc bỗng cậu đi vào bên trong rồi khóa chặt cửa lại.
Hắn đặt cậu lên trên giường, hung hăng đè lên người cậu mà hôn, nụ hôn của hắn rất thô bạo tựa như tâm tình đang mất kiểm soát của hắn vào lúc này.

Tiết tấu của hắn rất nhanh khiến cậu không tài nào theo kịp, ban đầu là phản kháng kịch liệt cuối cùng là đuối sức cam chịu để mặc cho hắn hôn mình.
Thiệu Huy cứ nghĩ hắn sẽ biết chừng mực, không ngờ hắn lại không biết điểm dừng, hôn thôi chưa đủ còn lộn xộn đưa tay vuốt vẻ cả cơ thể cậu.

Đến khi hắn đưa tay chạm vào đũng quần, cậu mới cảm thấy không ổn, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy con người đang dần mất kiểm soát này ra.
Bị đẩy ra, thấy hắn vẫn còn chưa tỉnh táo cậu liền xông đến đấm mạnh lên mặt hắn một cái nhằm khiến hắn tỉnh ra.

Tựa như đang lợi dụng tình huống này để trả đũa việc chật vật ban nãy do hắn gây ra cho mình, cậu cơ hồ dùng rất nhiều lực vào cú đấm này khiến hắn lảo đảo ngã ra đất.
Thẩm Thịnh Quân đưa tay lên lau đi vệt máu dính trên khóe môi, cú đấm này của cậu quả thực rất ác, đánh đến mức hắn chảy máu miệng bên má sưng phù lên.
Nhìn hắn chật vật ngồi dưới đất, cậu đứng đấy cao ngạo nhìn hắn hỏi: "Tỉnh chưa?"
Thấy hắn vẫn còn ngáo ngơ ra đấy, cậu tự hỏi, hay là hắn còn muốn bị cậu đấm thêm vài cái nữa mới chịu tỉnh?

Điên gì mà điên thế không biết, cậu để ý từ hôm trước đến giờ, từ cái hôm đột ngột xông đến phòng trọ cậu đập cửa ngay lúc nửa đêm là đã cảm thấy không ổn rồi.

May mà lúc đó cậu vẫn còn thức để ra mở cửa, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm bị người dân nơi đây xúm lại đánh hội đồng cho chừa cái tật gây ồn ào quấy phá giấc ngủ của người khác.
Cậu hơi nâng cao tông giọng mình lên hỏi: "Rồi anh có chịu đứng lên chưa?" Làm như cậu đang ức hiếp hắn không bằng cậu mới là người bị ức hiếp nhá! Ở đó còn ôm má ngồi mãi ở đấy không chịu đứng lên, làm chướng hết cả mắt.
Biết cậu đang khó chịu, Thẩm Thịnh Quân nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất nhưng cứ đứng đó mà cúi gầm mặt xuống tựa như một đứa trẻ làm sai lo sợ bị phụ huynh trách phạt.
Thiệu - phụ huynh - Huy cảm thấy thực sự rất bất mãn, bộ hắn còn là một đứa nhóc hay gì?
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại đột nhiên phát điên như vậy?" Đối với vấn đề này, từ cái hôm hắn nửa đêm xông đến phòng tìm là cậu đã cảm thấy thắc mắc thế nhưng lúc đó trạng thái của hắn còn mất kiểm soát hơn bây giờ, chỉ có thể dùng phương pháp vật lí tạm thời đánh ngất hắn rồi gọi điện nhờ Lê Úy tìm người mang hắn về.
Hôm nay trạng thái của Thẩm Thịnh Quân có vẻ ổn định hơn nên cậu nghĩ, có lẽ có thể moi ra được chút thông tin đếm từ hắn.
Câu hỏi của cậu khiến hắn nhớ đến sự việc mấy hôm trước, tâm tình khó khắn lắm mới ổn định xém chút nữa lại trở nên mất kiểm soát, may mà lí trí hắn kịp thời can ngăn không để cho việc này xảy ra.

Hắn cũng từ từ kẻ lại cho cậu nghe nguyên nhân sự việc...