"Không, tập đoàn chúng tớ không mở thêm bất kỳ chi nhánh gì ở đây cả."
Câu nói của Thiệu Huy khiến Đường Vũ Vương khó hiểu: "Vậy tại sao hàng hóa của công ty cậu lại ở đó?"
Y vốn là người chậm tiêu, trong thời gian ngắn nhất thời chưa kịp suy nghĩ ra được nguyên nhân cũng là chuyện bình thường.
Thiệu Huy cũng không ngại bỏ ra thời gian để giải thích lại cho y, dù sao y cũng là người thông báo cho cậu biết thông tin quan trọng, nếu không nhờ có y chỉ sợ sau này đến khi họ đã đề phòng thì cậu càng khó phát hiện ra hơn.
"Có lẽ bên phía Lý Lệ Hoa nổi lòng tham tự ý đem đồ của công ty bán ra bên ngoài."
"Sao cô ta lại..." Y sửng sốt nói: "Như vậy là phạm pháp, sẽ phải ở tù đấy!"
Đối với câu hỏi chứa đầy sự vô tri của Đường Vũ Vương, nói thật cậu cũng không biết nên trả lời làm sao chỉ đành nhún vai nhìn y nói: "Sao tớ biết được."
Thiệu Huy cũng đâu có thuật đọc tâm, làm sao có thể biết ả đang nghĩ gì sau khi làm những chuyện ấy chứ? Nhưng dù sau thì chuyện này cậu cũng phải nói lại cho Hoàng Trường Giang biết càng sớm càng tốt tránh để đêm dài lắm mộng khiến cho mọi chuyện càng ngày càng đi xa, đến lúc đó khó lòng mà giải quyết êm đẹp được, truyền ra nhất định sẽ gây nên sóng gió trong giới kinh doanh.
"Phải rồi, cậu đã ghé nhà thăm bác trai bác gái chưa hay là chạy thẳng sang đây chỉ để nói với tớ chuyện này?"
Nghi lắm, cậu nghĩ có khi suy đoán của mình là đúng cũng nên.
Đối với những chuyện gì quan trọng, Đường Vũ Vương sẽ chọn cách đặt nó lên vị trí ưu tiên hàng đầu để giải quyết trước rồi mới làm đến những chuyện sau.
Quả đúng như những gì cậu nghĩ, y đến giờ vẫn chưa ghé nhà.
Y nói: "Tớ vốn về đây chỉ để hỏi chuyện của cậu, nói xong rồi mới tính trở về nhà sau."
Thiệu Huy muốn cạn lời đối với người bạn thân này, ít ra y cũng nên ghé nhà một lúc đi chứ? Nhưng sau khi trở về Đường Vũ Vương liền đến tập đoàn tìm cậu như vậy khiến cậu cảm thấy rất vinh hạnh, trong lòng y có lẽ đã xem cậu thành một người bạn thân thiết tựa như những người thân trong gia đình nên y mới tìm đến cậu để thông báo tin tức quan trọng không kém này.
"Thôi rồi ông tướng của tôi ơi, cậu làm ơn ghé về nhà giúp tớ một cái, gia đình cậu ai ai cũng đều lo lắng cho cậu đến mất ăn mất ngủ đó."
Cậu không có ý muốn đuổi khéo Đường Vũ Vương đi mà là quan tâm, gia đình y thực sự đã rất lo lắng trong suốt thời gian y rời đi.
Mẹ y thậm chí còn nhớ y đến sinh bệnh nặng, phải nằm dưỡng bệnh rất lâu mới khỏe hẳn vậy mà y thì lại chẳng hay biết gì.
Biết là không thể trách được y, không liên lạc được với gia đình cũng không phải là điều y mong muốn.
Bây giờ trở về rồi cũng không nên ở đây tốn thời gian dây dưa cũng với cậu, cậu muốn y trở về thăm bà trước rồi hẹn gặp cậu sau cũng không muộn.
"Rồi rồi tớ về ngay đây, khỏi đuổi."
Biết là lời trêu chọc nhưng cậu vẫn không nhịn được mạnh mẽ phản bác lại: "Tớ không có đuổi!"
"Cậu không đuổi tớ mà tớ tự đuổi tớ được chưa?" Nói xong y lại vẫy tay với cậu: "Vậy thôi tớ về à, làm việc vui vẻ."
"Ừm, cậu đi đường cẩn thận."
Sau khi Đường Vũ Vương rời đi cậu cũng không tính làm việc tiếp nữa, cậu trực tiếp đứng dậy rời khỏi văn phòng đi thẳng lên tầng cao nhất của công ty - nơi Hoàng Trường Giang làm việc để báo cáo chuyện này với ông.
Lên đến phòng cậu gõ hai tiếng lên cửa chờ đợi sự đồng ý của ông rồi mới tiến vào bên trong, vào rồi cậu mới để ý văn phòng lúc này không chỉ có ông mà còn có thêm một ông lão độ tuổi ngang ngang với ông nội mình đang ngồi một bên góc phòng nhàn nhã uống trà.
Đưa mắt đánh giá một lượt, cậu cảm thấy gương mặt ông lão này có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy.
"Ông nội."
Thiệu Huy gọi ông một tiếng sau đó quay sang gật đầu với ông lão để chào xem như là một phép lịch sự tối thiểu đối với người lạ.
Ông lão cũng mỉm cười gật đầu đáp lại với cậu, đuôi mắt ẩn chứa đầy sự hài lòng.
"Cháu đột nhiên tìm đến ông có chuyện gì sao?"
"Là chuyện liên quan đến nhà xưởng Lập Hoa ạ." Cậu nhìn ông lão với vẻ ái ngại, dù gì ông lão cũng là người ngoài chuyện riêng của công ty nói trước mặt cũng không hay.
Hoàng Trường Giang mới nhớ đến việc mình vẫn chưa giới thiệu ông lão này cho cậu biết, bèn lên tiếng nói: "Đây là Thẩm lão - Thẩm Hoài Khang, ông ấy là ông nội của Thẩm Thịnh Quân."
Chỉ với một câu giới thiệu của ông thôi cũng đủ khiến cậu trở nên ngơ ngác, gì cơ, ông nội của Thẩm Thịnh Quân á?
Thảo nào cậu lại cảm thấy gương mặt ông nhìn quen như vậy, hóa ra là bởi vì giống với Thẩm Thịnh Quân.
Cậu thắc mắc tại sao ông lão lại xuất hiện đột ngột ở đây như vậy, không những vậy còn ở trong văn phòng của ông nội, chẳng lẽ hai người họ đang bàn tính về chuyện giữa cậu cùng hắn sao?