"Thực ra hôm nay em đến đây là bởi vì muốn nói với anh chuyện này, cha mình, ông ấy có thêm con riêng." Hoàng Thành Long nói ra với vẻ tức giận, dường như không thể chấp nhận được điều này.
Nhưng có vẻ như cậu ta đã quên mất đi một điều, bản thân cậu ta với đứa bé đó không hề khác nhau, cũng đều là một đứa con riêng không hơn không kém.
Thái độ của cậu ta bây giờ đối với đứa bé đó cũng chính là thái độ của cậu đối với cậu ta, đều căm ghét tức giận trước sự xuất hiện ngoài ý muốn của một đứa con riêng ngoài giá thú.
Thiệu Huy hờ hững hỏi lại cậu ta: "Thì sao chứ? Ông ta có con riêng hay không liên quan gì đến tôi?"
"Anh không định ngăn cản sự chào đời của nó hay sao? Nhỡ như sau này nó lăm le đến khối tài sản thừa kế của anh thì sao?"
Nghe nực cười quá nhể, cậu đánh cho cậu ta một ánh mắt mỉa mai hỏi: "Cậu đang tự nói mình luôn đấy à?"
"Cái gì?" Hoàng Thành Long ngơ ra trước câu hỏi của cậu.
Sao mà chậm tiêu quá vậy nhỉ?
"Cậu nghĩ cậu với nó rất khác nhau sao? Cũng đều là con riêng, nếu như tôi lo sợ thì đã sớm cho người thủ tiêu cậu từ lâu rồi chứ đừng nói đến một đứa trẻ vẫn còn đang thành hình trong bụng mẹ." Để ý đến sắc mặt hết chuyển từ trắng sang đỏ của cậu ta, cậu cười lạnh nói: "Nếu muốn giải quyết thì tự cậu đi mà làm, đừng lôi kéo tôi vào chuyện này."
Hoàng Thành Long giận đến run người, chỉ có thể nói một câu: "Anh nhất định sẽ hối hận." Rồi dậm chân rời đi, cũng không còn mặt dày muốn ở lại đây chờ Chu Chí Thiên xong việc để chở mình về nữa.
Lúc này Thiệu Huy mới chú ý nhìn lên đồng hồ, cậu tá hỏa phát hiện bây giờ đã gần ba giờ rưỡi, nhớ lại giờ hẹn giữa mình và Thẩm Thịnh Quân là ba giờ chiều cậu hốt hoảng chạy nhanh ra ngoài.
Thời điểm chạy ra đến cổng, cậu trông thấy xe của hắn đã đậu sẵn ở đó từ trước lúc tiến lại gần thì thấy sắc mặt của hắn không quá tốt, tựa như đang tức giận.
Hắn đợi cho cậu bước lại gần xe, dùng giọng điệu không cao không thấp nói:"Em tới trễ."
Cậu thở dốc vài hơi, vẻ mặt hối lỗi nói: "Xin lỗi, tôi quên không để ý đến giờ hẹn."
Vốn đã khó chịu bởi vì sự việc diễn ra hồi trưa, bây giờ lại cộng thêm việc cậu quên lỡ mất giờ hẹn với mình khiến Thẩm Thịnh Quân triệt để trở nên tức giận.
Dù vậy cái giận của hắn chỉ là sự giận dỗi nhất thời khi cậu quên mất mình, hắn cảm thấy mình không có được chỗ đứng nào quan trọng ở trong lòng cậu.
Hừ một tiếng, hắn vẫn bước xuống mở cửa xe cho cậu rồi nói: "Lên xe đi."
"À được, cảm ơn anh."
Đợi cậu ngồi vào vị trí thắt dây an toàn xong hắn liền lập tức khởi động xe chạy rất nhanh trên đường lớn, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn chạy nhanh như vậy.
Có lẽ nào hắn đang dùng tốc độ để biểu thị cho cậu thấy sự tức giận của mình?
Nhưng tốc độ đó cũng chỉ duy trì được một lúc rồi thôi, hắn dần giảm tốc lại chạy với một tốc độ an toàn hơn.
Bản thân bây giờ có men rượu trong mình, hắn chỉ sợ nếu cứ chạy nhanh thì sẽ không giữ được tay lái mà lạng lách trên đường mất.
Nó rất nguy hiểm cho cậu.
Biết rằng tâm trạng hắn đang không vui, từ lúc lên xe Thiệu Huy cũng không dám nói gì nhiều.
Nhưng giữ im lặng lúc này lại không phải là một cách hay, cậu quyết định lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng trong xe.
"Anh đang giận sao?"
Thẩm Thịnh Quân dứt khoát trả lời: "Không có!"
Thiệu Huy liền quả quyết: "Anh có giận." Nào có ai tức giận lại nói rằng họ đang giận đâu, hắn nhanh chóng phủ định như vậy càng khiến cậu chắc chắn hơn hắn đang giận mình.
"Tôi đã nói là không có."
Bỏ ngoài tai lời phủ định của hắn, cậu hỏi: "Anh giận tôi vì chuyện gì vậy?"
Hắn bất mãn, cậu làm gì khiến hắn giận bộ cậu còn không nhận thức được hay sao? Ai là người buổi trưa trốn tránh khi nhìn thấy hắn thế kia? Ai là người quên mất giờ hẹn để hắn ngồi đợi lâu thế kia?
Hắn lại tiếp tục nói: "Tôi không giận."
"Tôi mới không thèm tin."
Trong đầu cậu không ngừng dâng lên nổi thắc mắc, hắn rốt cuộc giận cậu về chuyện gì vậy nhỉ? Thời gian này ngoại trừ việc quên mất giờ hẹn cậu nhớ mình đâu có làm gì khiến hắn phải sinh khí nữa đâu, chẳng lẽ là lúc trưa? Nhưng lúc đó không phải hắn không nhìn thấy cậu, thay vào đó là bước thẳng qua hay sao? Hay là do lúc đó hắn cố tình không nhìn thấy mình?
Có lẽ là vế sau, buổi trưa chắc hắn đã nhìn thấy cậu đi cùng với Kim Hủy nên bây giờ tâm trạng mới trở nên như vậy.
"Bữa trưa anh nhìn thấy tôi có phải không?"
Thẩm Thịnh Quân "ừm hứm" một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước lái xe mà không nói gì thêm.
Vậy là hắn giận Thiệu Huy về việc này thật rồi.
"Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nói dối anh."
Ai cần cậu xin lỗi vì vấn đề đó chứ? Cái hắn cần chính là một lời giải thích kia kìa! Rốt cuộc người đàn ông lúc trưa đi ăn cùng với cậu là ai? Tại sao hai người lại đi kế bên nhau thân thiết như vậy?
Nhưng tình tính Thẩm Thịnh Quân vốn kiệm lời, lại không thích chủ động nói ra những gì bản thân mình đang suy nghĩ trong lòng.
Điều đó càng khiến cho bầu không khí trong xe trở nên im ắng hơn.