Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 243




Đối với Nguyễn Hạ mà nói, Tống thị chính là khách hàng lớn của cô. Mỗi tháng, cung cấp trà chiều cho Tống thị thì một tháng của cô sẽ không bị lỗ vốn nữa. Tống Đình Thâm thật đúng là dùng thực lực để bày tỏ cho việc ủng hộ cô.

Học tập với Tống Đình Thâm được một khoảng thời gian, đầu tiên, Nguyễn Hạ chi ra một ít tiền quảng cáo trên mạng, mời mấy blogger sành ăn giúp đỡ tuyên truyền, hiệu quả rất rõ rệt. Tất nhiên, Nguyễn Hạ cảm thấy quan trọng nhất vẫn là mùi vị bánh kem và món tráng miệng của cửa hàng cô tuyệt đối qua cửa. Bằng không thì người ta tràn đầy chờ mong đến ủng hộ một lần, kết quả lại phát hiện không hề đáng giá. Vậy không phải là tự đánh vào mặt mình sao?

Mùi vị ngon, cảnh vật chung quanh cũng đẹp, khu vực cũng không tệ, hơn nữa lại có người truyền bá, cửa hàng của Nguyễn Hạ mơ hồ có xu hướng trở thành một tiệm nổi tiếng trên mạng.

Buôn bán càng tốt thì Nguyễn Hạ càng bận. Gần như mỗi ngày cô đều sẽ đến cửa hàng tuần tra một vòng. Chuyện Tần Ngộ cũng là một gợi ý không nhỏ cho cô. Hầu như là trong toàn bộ các chức vụ, cô đều cho thợ còn có nhân viên đãi ngộ tốt nhất. Lúc trước, cô cũng là làm công cho người ta, biết rằng nói chuyện ước mơ với các nhân viên là giở trò lưu manh, bàn chuyện tiền lương, đãi ngộ mới là điều thực tế nhất. Cho nên, cô sẽ cho họ những đãi ngộ mà họ muốn, nhưng điều kiện trước tiên là bọn họ phải làm tốt công việc, cuối cùng đạt được cục diện hai bên đều có lợi.

Lúc Tống Đình Thâm không bận thì thỉnh thoảng cũng sẽ đến tiệm. Các nhân viên của cửa hàng không biết anh là Tống Đình Thâm của Tống thị. Dù sao, nghiêm chỉnh mà nói thì người bình thường biết đến thương nhân thì cũng chỉ là biết mấy vị lão đại cấp cao thôi. Những ông chủ lớn khác vốn là không có bao nhiêu người biết đến. Cho nên, nhân viên trong tiệm chỉ biết anh là chồng của bà chủ, đi làm ở gần đây, còn nhiều thông tin hơn nữa thì bọn họ cũng không biết.

Hôm nay, Tống Đình Thâm lại đến đây ké trà chiều. Ngồi dựa vào cửa sổ trong góc với Nguyễn Hạ. Nguyễn Hạ chống cằm, không khỏi đắc ý nói: "Em cảm thấy mình đã đoạt lại được sân khấu rồi. Ở Tống thị, mọi người đều cảm thấy em là vợ của anh... Tống phu nhân là tag của em. Bây giờ, anh đến địa bàn của em, mặc dù nói nhân viên của em cũng không nhiều. Nhưng, trong lòng bọn họ thì anh chính là chồng của Nguyễn Hạ em."

Chồng của Nguyễn Hạ?

Tống Đình Thâm thưởng thức một chút cái danh xưng và tag này, phát hiện ra anh còn rất thích nó nữa.

Nguyễn Hạ luôn thảo luận sản phẩm mới với các sư phụ làm bánh, nếu có thể sáng tạo ra một loại bánh ngọt mới, đồng thời thành công mở rộng ra ngoài, vậy xem như nhãn hiệu của tiệm đã có được một tiếng tăm nhất định, ví dụ như hộp sữa đậu nành, ví dụ như bánh kem nhân chảy. Bây giờ tuy tiệm của cô đã có xu thế phát triển theo kiểu cửa hàng nổi trên mạng, thế nhưng lúc này cho dù là tuyến dưới hay tuyến trên đều có rất nhiều cửa hàng đồ ngọt tương tự, nó vẫn còn cách mục tiêu mà Nguyễn Hạ muốn đạt được một khoảng. Cũng may cửa hàng của cô vẫn chưa mở quá lâu, có thể đạt được thành tích như thế này đã rất tốt rồi.

Bây giờ về cơ bản thì Nguyễn Hạ đều tan làm cùng lúc với Tống Đình Thâm. Nếu anh bận rộn, cô sẽ chờ anh ở trong cửa hàng hoặc trong công ty. Từ một mức độ nào đó mà nói, mục tiêu muốn tiết kiệm xăng của Nguyễn Hạ cũng đã đạt thành. Ít nhất thì bây giờ lúc ra vào bọn họ chỉ dùng một chiếc xe, ở phương diện tiết kiệm xăng đã đạt được thành tích lộ rõ.

Ngày này, vốn Nguyễn Hạ có thể tan làm sớm, thế nhưng Tống Đình Thâm lại hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng chỉ có thể ở trong cửa hàng mà chờ anh. Trong lúc rảnh rỗi, đúng lúc trong tiệm cũng không có khách, cô bèn nói chuyện phiếm với mấy cô gái trong cửa hàng. Các nhân viên trong tiệm đều rất thích bà chủ là cô, không có lên mặt, đối xử lễ độ với họ, hơn nữa phúc lợi và đãi ngộ cũng tốt. Trong giai đoạn lúc này, mọi người đều muốn làm tốt công việc của mình, vì vậy bầu không khí trong tiệm luôn rất tốt.

"Mọi người có thấy cái đề án kiến nghị của một vị chuyên gia nào đó trên weibo chưa?" Một cô gái hơi nóng tính trong đó nói, cô ấy bỏ điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt khó chịu: "Cổ vũ sinh dục thì cổ vũ sinh dục đi, thế nhưng chuyện sinh con không phải là chuyện nói ở đằng sau cánh cửa đóng kín, chuyện trong nhà hay sao... Dù sao cũng rất khó chịu."

Mấy cô gái này vẫn chưa kết hôn, vừa nói đến chuyện này, người sau còn kích động hơn người trước.

"Xã hội bây giờ có áp lực lớn như vậy, còn ai dám sinh con chứ. Chưa nói đến chuyện đi học, chỉ nói đến giá nhà thôi... cũng khiến tôi cảm thấy lạnh thấu tim rồi. Ài, cả đời này cho dù tôi không ăn không uống, ở thủ đô cũng không mua được một căn nhà nhỏ nữa là." Một cô gái khác chống cằm: "Ngay cả vấn đề chỗ ở còn chưa giải quyết được, tôi không dám sinh con đâu."