Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 204




Cô cũng không thể nói mình đi tìm Tống Đình Thâm được. Nếu không thì Vượng Tử nhất định sẽ ầm ĩ một hai đòi phải đi.

Vượng Tử hỏi: “Mẹ muốn đi đâu vậy, không đưa con đi cùng sao?”

Nguyễn Hạ phát hiện, thật ra nói dối trước mặt bạn nhỏ cũng rất khảo nghiệm tố chất tâm lý đó. Giống như lúc này vậy, nhìn vào đôi mắt to trong veo của Vượng Tử, cô cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì lừa cậu đến cùng: "Mẹ đi tìm bạn có chuyện, là chuyện của người lớn. Hơn nữa, bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai con còn phải thức dậy sớm để đi học nữa, vậy nên mẹ không thể đưa con đi cùng được rồi."

Vượng Tử liếc Nguyễn Hạ một cái, gật gật đầu, “Vậy được rồi. Mẹ về sớm chút nhé.”

Cậu vẫn rất là hiểu chuyện và nghe lời đấy. Không có ầm ĩ nhất định phải đi cùng. Việc này làm Nguyễn Hạ cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có thể dễ dàng lừa gạt qua ải.

Điều mà cô không biết là khi cô đem theo hộp cơm, lái xe rời khỏi biệt thự, Vượng Tử đã đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn theo một lúc, nói với dì giúp việc ở trong nhà: "Tại sao lại vậy chứ?"

Dì giúp việc đang dọn bàn ăn, nghe thấy những lời này thì dừng động tác trên tay lại, bà mang vẻ mặt yêu thương nhìn Vượng Tử: “Sao vậy con?”

Bà đã đến đây làm từ lúc Vượng Tử còn rất nhỏ. Bình thường Vượng Tử vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, bà cũng có tình cảm rất sâu sắc với Vượng Tử. Bà làm gì cũng rất tỉ mỉ và cẩn thận, thế nên cho dù là Nguyễn Hạ hay là Tống Đình Thâm cũng đều rất yên tâm giao thằng bé cho bà chăm sóc.

Vượng Tử nắm chặt tay lại: “Con gái đều thích nói dối. Mẹ cũng như vậy.”

Dì giúp việc vừa nghe xong thì cảm thấy nguy rồi. Vội vàng đến bên cạnh Vượng Tử, ngồi xổm xuống: “Con không thể nói mẹ như vậy được.”

“Mẹ mới không phải đi tìm bạn. Mẹ là đi tìm ba, đưa cơm cho ba.”

Dì giúp việc vô cùng kinh ngạc, nói trong vô thức: “Sao mà con biết được?”

Bà đương nhiên là biết Nguyễn Hạ muốn đưa cơm cho Tống Đình Thâm, hộp cơm này còn là do bà bỏ giúp vào hộp đó, nhưng mà sao Vượng Tử có thể biết được vậy?

Vượng Tử thật là chẳng biết phải làm sao nữa. Năm sau cậu đã năm tuổi rồi, sao mọi người cứ thích xem con nít là đồ ngốc vậy chứ: “Đó là hộp cơm của ba. Hộp cơm là để đựng cơm. Hôm nay, ba cũng không có về nhà ăn cơm. Vậy thì chắc chắn là mẹđem cơm tối đến cho ba rồi. Mẹ còn ăn rất ít nữa, rõ ràng là đi đến đấy ăn với ba rồi.”

Dì giúp việc bị cái tư duy suy luận cực tốt của Vượng Tử làm cho kinh ngạc.

Vượng Tử đút một tay vào túi quần. Lắc lắc đầu: “Ôi, không muốn vạch trần mẹ chút nào cả.”

Dì giúp việc bị những lời này của cậu chọc cho cười. Dù sao thì một bé trai bốn tuổi dùng ngữ khí như vậy nói mấy chuyện này cũng rất là đáng yêu.

“Vậy con có giận ba mẹ không?” Dì giúp việc hỏi cậu.

“Con là một bé trai!” Vượng Tử nhấn mạnh thêm lần nữa: “Sao lại có thể nhỏ nhen như vậy được chứ!”

Mặc dù là mẹ đã nói dối nhưng cậu cũng không thể giận mẹ được. Bởi vì cậu là con trai, hơn nữa, cậu tin mẹ không phải cố ý muốn nói dối cậu.



Nguyễn Hạ nào biết được hành vi của mình đã sớm bị Vượng Tử nhìn thấu. Đợi đến lúc cô đến được Tống thị thì hầu hết nhân viên đã tan làm. Chỉ có vài người là vẫn còn đang ngồi ở trước bàn làm việc, vừa làm việc vừa ăn thức ăn gọi từ bên ngoài.

Cô được trợ lý Trần đưa đến phòng làm việc của Tống Đình Thâm. Mặc dù cô chỉ đến có mỗi lần đấy, nhưng cũng có nhân viên nhận ra cô. Dù sao thì ngoại hình của cô cũng quá là xuất chúng.

Tống Đình Thâm vẫn còn đang làm việc. Nguyễn Hạ đi vào văn phòng thì anh cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Sau đó lại tiếp tục vùi đầu làm việc, đem mọi suy nghĩ đặt trên công việc.

Nguyễn Hạ cũng không làm phiền anh, ngồi trên sofa, lấy hộp cơm ra. Cơm trong nhà chắc chắn là sẽ sạch sẽ và tốt cho sức khỏe hơn bên ngoài rồi. Hết thảy có ba món ăn, một món canh. Cô còn làm thêm một phần sữa trứng hấp hai tầng xem như là món tráng miệng cho Tống Đình Thâm.

Khoảng mười phút sau, Tống Đình Thâm đứng dậy, đến ngồi bên cạnh cô, anh vận động cổ tay một chút: “Hôm nay, anh cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy một lần rồi.”

Nguyễn Hạ đưa đũa cho anh và hỏi: “Đãi ngộ gì vậy anh?”

Tống Đình Thâm lườm cô một cái. Trong mắt có ý cười rõ ràng: “Cảm giác được người khác hâm mộ cũng không tệ lắm.”

Anh dừng lại một chút, hạ giọng nói: “Em không nhìn thấy trợ lý Trần đang hâm mộ anh sao? Cậu ấy chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài để ăn. Còn anh thì có vợ đưa cơm đến cho.”

Điều mà Tống Đình Thâm không nói là có một lần tăng ca vào năm trước, bạn gái của trợ lý Trần được nghỉ phép đã đến đây đưa cơm cho cậu ấy, lại cùng cậu ấy tăng ca. Hai người tụ lại cùng một bàn làm việc, vừa nói vừa cười. Còn anh chỉ có thể ăn phần ăn mà trợ lý Trần mua ở bên ngoài thôi.