Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 179




Còn nữa, hiện tại cô nhất định phải từ chức… Làm sao có khả năng là có đứa thứ hai được, vợ chồng họ mỗi người đều ngủ một phòng mà.

Có điều, Tần Ngộ cắn môi, mặc kệ tính huống có thể nào đi chăng nữa, mặc kệ Tống Đình Thâm có chết hay không, cô nhất định phải là của hắn.

Tống Đình Thâm làm việc rất hiệu quả và nhanh gọn, đặc biệt đối với vấn đề anh quan tâm. Ở Đế Đô, anh muốn điều tra một người không phải khó, dù sao đã sống trên thương trường mười mấy năm, nên mọi nguồn thông tin anh đều có, đợi sau khi giải quyết xong công việc, anh liền mở tài liệu được gửi từ bạn của mình ra xem, bên trong đều là những thông tin về Tần Ngộ.

Trước đây anh cũng cho trợ lý điều tra công ty này nhưng không điều tra về ông chủ, sau khi xem thông tin, liên hệ với thực tế liền thấy rất đáng nghi.

Vợ của Tần Ngộ đã mất trước đây vài năm, hai vợ chồng kết hôn được mười mấy năm, cũng không có con cái gì, có người nói bởi vì vợ hắn có vấn đề, sự nghiệp của hắn cũng rất thành công, có điều hắn là người khá khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện buổi tiệc xã giao, chỉ có điều mấy tháng trước hắn đột nhiên cho mở một văn phòng chi nhánh? Ngay ở bên cạnh khu biệt thự, với tốc độ nhanh nhất để mở văn phòng này nhưng kỳ lạ là thông qua các số liệu phân tích, hắn không nhất thiết phải mở thêm một công ty chi nhanh như vậy.

Tống Đình Thâm nhớ lại lời Nguyễn Hạ nói, ở công ty căn bản đều không có việc gì, cô chỉ cũng chỉ có duy nhất một khách hàng và vị khách này lấy hàng mỗi tháng một lần, Tần Ngộ cũng không phải nhà từ thiện, hắn có thật sự muốn đầu tư vào một chi nhanh không thực sự cần phải tồn tại không?

Những Tống Đình Thâm lại cảm thấy khó khăn, anh rơi vào một tình huống khó nghĩ, nếu như Tần Ngộ thật sự thích Nguyễn Hạ nhưng trong tài liệu ghi rõ trước đây hai người chưa từng ặp nhau, nếu là biết nhau, thì biết từ khi nào? Cuộc sống của Tần Ngộ vô cùng khép kín và đơn giản, Nguyễn Hạ trước đây rất thích đi chơi nhưng những người bạn của cô đều không có chút liên quan gì đến Tần Ngộ.

Tống Đình Thâm cảm nhận được cho dù Nguyễn Hạ có từ chức, chuyện này cũng không kết thúc dễ dàng như vậy.

Khi chiều tối, Ngyễn Hạ đến gặp giám đốc để nhận câu trả lời.

Vẻ mặt của giám đốc có chút ung dung nói: “Tôi đã cùng bàn bạc với phòng nhân sự, Nguyễn Hạ thời gian thử việc của cô đã kết thúc, hiện tại đây là công việc chính thức của cô, cô cũng biết, bình thường khi nhân viên từ chức, sẽ có một tháng để bàn giao công việc.”

Nguyễn Hạ cười híp mắt, trong lòng cảm thấy MMP

Mấy ngày trước đi du lịch, cô muốn đem gia đình đi cùng thì nói cô chưa phải nhân viên chính thức, không được hưởng đại ngỗ đó nay cô muốn từ chức lại nói cô là nhân viên chính thức, phải có trình tự mới có thể từ chức, cô phải ở lại một tháng để bàn giao công việc.

Sao có thể trở mặt nhanh như vậy!

Phật phật.

Mặc dù thế, Nguyễn Hạ vẫn nói: “Vậy cũng được, có điều giám đốc à, chồng tôi là một người rất khó tính…”

Không phải Tống Đình Thâm nói đã có anh ở đây, đổ hết mọi việc lên anh sao? Hơn nữa ở đây cũng không ai quen biết anh.

“Cô cũng biết, nhà tôi không thiếu tiền, chống tôi cho tôi thời gian là một tuần.” Nguyễn Hạ làm khó dễ nói: “Tôi sẽ bàn bạc với chồng một chút, nếu như anh ấy không đồng ý thì tôi cũng hết cách, cô cũng biết cả nhà tôi sống đều là nhờ vào tiền lương chồng tôi làm ra, hiện tại tài chính kinh tế quyết định tất cả mọi việc, tôi không có tiếng nói trong nhà.”

Khi cô nói những lời này, vẻ mặt rất oan ức không khác nào Tiểu Khả Liên.

Chủ quản nghĩ thầm, chồng cô đối với cô rất tuyệt vời, chính mắt tôi đã thấy.

Bởi vì mấy ngày cùng đi du lịch nên hiện tại tâm tư của giám đốc thật sự rất phức tạp, cô cảm thấy chồng của Nguyễn Hạ thực sự rất tốt, cao to đẹp trai, đối với mọi người đều hết sức cẩn thận, đối với cô và con trai lại hết sức kiên trì, đây đúng nghĩa là một người chồng tốt, ba tốt, cô còn tiếp tục như vậy cảm giác như đang dẫn khách cho phụ nữ đàng hoàng vậy.

“Vì vậy, giám đốc, nếu như tuần sau, tôi không tới, cô và công ty tha lỗi cho tôi nhé, tiền lương tôi cũng không cần nhận đâu.” Nguyễn Hạ dừng lại một chút, nhìn nét mặt của giám đốc nói tiếp: “Có điều, cô yên tâm, tôi chắc chắn xử lý công việc gọn gàng, làm báo cáo đẩy đủ, cẩn thận.”

Giám đốc còn có thể nói gì.

Cầm tiền lương để đe doạ người khác thì cũng nên xem người đấy là ai, nói trắng ra nếu Nguyễn Hạ thực sự muốn đi thì không ai có thể cản được cô, cô nói dối rất nhiều điều nhưng có một câu điều là thật đó là gia đình cô không thiếu tiền, cô cũng không thiếu tiền, căn bản cô sẽ không cắn răng chịu đựng một tháng để nhận tiền lương đâu.