Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 160




Công ty ra tay rất hào phóng, Nguyễn Hạ cảm thấy định nghĩa ông chủ ngốc nghếch hào phóng chính là ông chủ của cô. Đặt một vài biệt thự hướng ra biển, đứng trên tầng hai còn có thể nhìn thấy biển từ đằng xa.

“Đây chính là biệt thự đứng tên ông chủ.” Cô lễ tân cảm thán: “Thật sự muốn làm người có tiền mà. Ở địa điểm du lịch ông ấy có mấy căn nhà liền, muốn đến lúc nào thì đến lúc đấy. Đâu có giống tôi, không dám tới hải đảo vào mùa đông, vé máy bay đắt, khách sạn cũng đắt, mọi thứ đều đắt. Muốn đi chơi một chuyến thì một hai tháng tiền lương cũng không đủ.”

Trước đây Nuyễn Hạ cũng vậy nên cô rất đồng cảm với cô lễ tân, cũng rất muốn lên tiếng. Nhưng hiện tại cô không có quyền.

Cô cũng không muốn làm rõ hơn vấn đề này. Dù sao hiện tại mọi thứ cô dùng đều là đồ hiệu, mỗi ngày đều lái xe đi làm, như vậy không dễ để cô lê tân tin rằng cuộc sống của cô khó khăn. Nếu giờ ước làm người có tiền không chứng cô lễ tân sẽ cảm thấy cô không chân thành và quá dối trá.

Có điều… Nguyễn Hạ nhìn xung quanh biệt thự một hồi, trong lòng cũng tự cảm thán một câu, ông chủ đúng là người có tiền thật.

Chỉ là không biết có nhiều bằng Tống Đình Thâm hay không.

Không, dừng lại, không được để chuyện gì cũng nghĩ đến anh được!

Buổi tối công ty sắp xếp một bữa tiệc hải sản lớn, mọi người trong công ty đều tụ tập lại ở một căn biệt thự có bể bơi để đợi bữa tối. Có tầm hai mươi người nên không khí rất náo nhiệt. Điều làm Nguyễn Hạ cảm thấy chán nản nhất là phần lớn mọi người đều đi cùng với gia đình, nếu có thể đem theo Vượng Tử thì thật là tốt. Rõ ràng mới chỉ xa cậu có một ngày, cô cũng bắt đầu nhớ cậu bé bụ bẫm đó.

Bữa tiệc hải sản rất lớn, đồ ăn rất tươi, cũng có những món ăn đã được nướng sẵn. Nói chung là đồ ăn rất phong phú.

Nguyễn Hạ rất tự giác, cô chuẩn bị nhận nhiệm vụ nướng thịt thì Quản lý và Giám đốc phòng nhân sự đều ngăn cản cô. Không khí thoải mái, mọi người đều trêu chọc nói không nên để người đẹp xuống bếp.

Mọi người đều chuẩn bị ăn thì cô nghe thấy mọi người nói Tổng Giám đốc đến rồi.

Thị lực của Nguyễn Hạ cũng không quá tốt, hôm nay cũng không đeo kính áp tròng, cô nhìn ra cửa cũng không thấy rõ lắm. Cho đến khi ông chủ tiến lại gần một chút, suýt nữa thì cô đã hét lên vì kinh ngạc.

Sao có thể như vậy được?

Sếp của cô, ông chủ ngốc nghếch hào phóng chính là người đàn ông ngồi cạnh cô trên máy bay hôm nay?

“Tổng Giám đốc Tần, ngài ngồi bên này.” Giám đốc phòng nhân sự bắt chuyện, mời hắn ngồi xuống. Giám đốc phòng nhân sự sắp xếp chỗ ngồi cho Tổng Giám đốc chỗ cạnh Nguyễn Hạ

Nguyễn Hạ có chút lúng túng, không biết có nên tỏ ra quen biết hay cứ bình thường chào hỏi hắn.

Tổng Giám đốc Tần nhìn thấy cô, hắn không tỏ ra ngạc nhiên như cô mà rất bình tĩnh cười với cô: “Lại gặp nhau.”

“Tổng Giám đốc Tần, chào anh.” Cô vội vàng nói.

Có lẽ do đã gặp nhau trên máy bay một lần nên Tần Ngộ trong mắt cô không giống ông chủ chút nào. Thậm chí hắn còn chủ động cầm giúp cô gói cá mực.



Đợi sau khi phục hồi tinh thần lại, trong đầu Nguyễn Hạ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Tần? Hắn là cái gì Tần chứ?

Nhân lúc đi toilet, cô đi tìm cô lễ tân, kéo tay cô ấy lại hỏi: “Sếp của chúng ta tên là gì vậy?”

Cô lễ tân tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Cô không biết?” Cô ấy dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Mà cô hỏi chuyện này làm gì?”

Nguyễn Hạ cố gắng làm mình bình tĩnh lại mà nói: “Chỉ là hỏi một chút thôi. Hôm nay tôi ngồi trên máy bay đã vô tình gặp hắn, vậy nên tôi đột nhiên nghĩ ra mình không biết tên ông chủ là gì, điều này làm tôi rất lúng túng.”

Cô lễ tân vẻ mặt có chút lạ lùng nhưng vẫn trả lời: “Họ Tần chính là Tần trong Tần Thuỷ Hoàng, Tần Ngộ, Ngộ trong gặp.”

…. A thì ra là vậy!

Nguyễn Hạ ngồi xuống ghế sofa, cả người đều cảm thấy không tốt.

Cốt truyện đâu có như vậy, rõ ràng Tống Đình Thâm không chết, rõ ràng cô cũng không đi ra ngoài du lịch, sao có thể gặp Tần Ngộ? Vấn đề ở đây là không biết có phải do cô thay đổi nội dung của chuyện nên tạo ra hiệu ứng cánh bướm không? Cô lại đến đúng công ty của Tần Ngộ để phỏng vấn và trở thành nhân viên của hắn sao?

Tần Ngộ là ai?

Chính là người chồng trong cuộc hôn nhân thứ hai của nguyên chủ, có thể nói đó chính là chồng hai của của cô ấy.

Tống Đình Thâm ngồi trong phòng làm việc, mở máy tính lên, trên màn hình đầy những số liệu cần phân tích nhưng anh không để ý mấy. Mấy lần điện thoại rung, anh đều nhanh chóng cầm lên xem nhưng kết quả đều là những tin nhắn không quan trọng. Nguyễn Hạ vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

Lúc này anh như một kẻ ngốc. Bây giờ anh cũng có thể cảm nhận Nguyễn Hạ đã giận thật rồi.