Dù sao người này cũng không phải là người chồng thật sự của mình, xuyên qua đây liền thoải mái yên tâm tiếp nhận chồng và con trai của nguyên chủ… quả thật là có chút không thích hợp. Lúc đấy cô cảm thấy vừa có tiền vừa nhàn rỗi, đàn ông chẳng có điều gì tốt, còn hi vọng được gì vào mấy thứ tình yêu quái quỷ đấy, làm bạn cùng phòng thật ra cũng không tệ rồi.
*Dựng flag: ngôn ngữ mạng, thường chỉ những người nói trước nhưng kết quả không như dự đoán.
Hiện tại có phải đã bị đánh chát chát vào mặt rồi không?
Trên thế giới này có thể có người thật sự không yêu thích việc yêu đương nhưng cô dù sao vẫn là một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, cả ngày ở cùng với một người đàn ông chất lượng cao như vậy, hiện tại anh còn cố ý hoặc vô ý thường xuyên chọc ghẹo cô. Cô có thể kiềm chế bản thân không lao về phía trước đã là nhờ hiệu quả nhất định của việc ân cần giáo dục dạy bảo bao nhiêu năm của mẹ cô rồi: “Con gái phải rụt rè, phải giữ gìn.”
Con gái phải rụt rè, phải giữ gìn…
Ế!
Cảm ơn mẹ!
Nguyễn Hạ lén lút ngắm nhìn Tống Đình Thâm, nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy anh đã nhắm hai mắt lại, cũng không biết là đã ngủ hay chưa, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người đàn ông hơn ba mươi tuổi và một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi. Cô bởi vì một vài hành động của anh mà trằn trọc khó ngủ, thế mà anh lại vẫn bình tĩnh tự nhiên, nói không chừng anh còn nhìn thấy toàn bộ tâm trạng hoảng loạn của cô nữa.
Lúc cô không ngủ được, não động luôn mở rộng ra, trong đầu sẽ dệt ra một câu chuyện, cô chính là nữ chính trong câu chuyện đó, có lúc chưa đợi đến lúc nam chính xuất hiện trong câu chuyện, cô đã ngủ mất rồi.
Hôm nay, câu chuyện mà cô tưởng tượng ra rất biến thái.
Trong câu chuyện, Tống Đình Thâm dùng các cách để theo đuổi cô, còn cô lại cao quý lãnh diễm các kiểu…
Trong đầu còn chưa đến tình tiết Tống Đình Thâm tiến hành tỏ tình nồng nàn với cô, cô đã đi vào giấc mộng rồi.
Tiếng hít thở đều đặn truyền đến bên tai, không biết là của Vượng Tử hay là của cô, Tống Đình Thâm mở mắt, nhìn lên trần nhà, rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Nguyễn Hạ đã nhắm hai mắt lại rồi, có thể là cô đã ngủ mất rồi.
Vẫn còn trẻ tuổi quá.
Dưới tình huống như thế này, cô vẫn có thể ngủ được, Tống Đình Thâm nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có chút hâm mộ.
Trong mũi tràn đầy mùi hương của cô, Tống Đình Thâm phảng phất như nhớ lại buổi tối của một vài năm trước.
Không, hoàn toàn không giống nhau.
Buổi tối hôm đó, anh có ý muốn buông xuống rồi, trên tâm lí vẫn rất bình tĩnh, mà ngày hôm nay, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra, hai người không có bất cứ hành động thân mật gì, anh cũng rất khó khăn để buộc bản thân mình trở nên trấn định lại.
Cũng không biết là anh mở mắt như vậy đến khi nào, tinh thần của anh cũng đã rất mệt mỏi nhưng nhắm mắt lại lại không thể nào mà ngủ được, anh dứt khoát nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, đắp lại chăn mỏng cho Vượng Tử và cô, đi đến bên kia giường. Mùi hương lúc cô ngủ thật sự rất ngọt ngào, không mảy may nhận ra có một người đàn ông đang thâm trầm nhìn cô.
Tống Đình Thâm đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào má của cô.
Giống như bị điện giật, anh nhanh chóng rụt tay lại.
Cuối cùng anh quay về giường bên kia, ngồi ở cạnh giường, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.
Lúc trước anh coi Nguyễn Hạ như là đối tượng xem mắt mà nhìn nhưng hiện tại anh lại phát hiện mình có ý định không an phận với đối tượng xem mắt, như vậy, bước tiếp theo nên làm thế nào?
…
Lê Tĩnh ngồi trong phòng ngủ của mình, lật xem bộ sưu tập ảnh của gia đình, dường như mỗi năm cả nhà bọn họ đều ra ngoài chụp một bộ ảnh gia đình.
Hiện tại anh trai hận không thể đem công việc về nhà xử lí, chị dâu tuy chưa nói gì hết nhưng cô ta có thể cảm giác được, chị dâu hiện tại có chút chán ghét cô ta, bởi vì cô ta mang đến phiền toái cho bọn họ.
Hôm nay cô ta vốn có ý nghĩ quay về công ty đi làm, dù sao cũng chưa có chuyện gì hết, cũng không phải là đi làm, mà là muốn đi đưa đơn từ chức.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh trai, nhìn thấy sự chán ghét mà chị dâu có gắng nhịn xuống kia, đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân vô cùng buồn cười, rõ ràng là anh trai muốn tốt cho cô, mà cô vì muốn buộc anh trai phải thỏa hiệp, cư nhiên có thể nghĩ ra một cách làm như vậy.
Đương nhiên là cô sẽ không nghĩ đến việc tự sát nhưng đúng lúc uống thuốc xuống, trong lòng tràn đầy cảm giác tủi thân, cô ta cảm thấy trên thế giới này căn bản sẽ không có ai hiểu cho cô ta, chẳng lẽ cô muốn đi làm người thứ ba sao? Chẳng lẽ là cô muốn thích một người đàn ông đã kết hôn sao? Nếu con người có thể khống chế trái tim của mình thí tốt rồi.