Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 127




“Mẹ là con gái, lúc đến một độ tuổi nhất định, cơ thể và sinh lý của mẹ đều sẽ thay đổi rõ rệt, trong đó có một cái chính là kỳ kinh nguyệt, thời gian của kinh nguyệt của mỗi người lại khác nhau, có thể là một tháng một lần có kinh nguyệt hoặc hai tháng một lần, trong lúc bị kinh nguyệt, họ đều sẽ chảy máu, chờ khi qua thời gian này là khỏe lại rồi, cho nên con không cần lo lắng, đây là chuyện hết sức bình thường."

Vưởng Tử nghe xong giống như đi lạc vào sương mù.

"Chính là cách một khoảng thời gian mẹ sẽ lại chảy máu nhưng cái này rất bình thường, con không cần lo lắng." Tống Đình Thâm nghĩ một chút rồi lại nói: "Mấy ngày này mẹ sẽ có chút khó chịu, cho nên Vượng Tử, nếu như thân thể mẹ không thoải mái, chúng ta không nên làm mẹ tức giận, phải bảo vệ và chăm sóc mẹ biết không?"

Với kiến thức hiện tại của Vượng Tử, tất nhiên cậu vẫn không hiểu rằng mẹ đang trải qua việc gì nhưng mà ba đã nói là không sao, vậy thì chắc là không có vấn đề gì.

Vượng Tử dùng sức gật đầu: "Vâng, không được làm mẹ tức giận, phải bảo vệ và chăm sóc mẹ, bởi vì mẹ đang khó chịu và rất khổ cực."

Tống Đình Thâm có chút vui mừng nói: "Vượng Tử thật là thông minh."

Cả ngày hôm nay Nguyễn Hạ đều trải qua một cách rất thoải mái. Sáng sớm thì có Tống Đình Thâm đưa bữa sáng tới đây, bữa trưa cũng là do anh gọi điện thoại đến nhà hàng trong khách sạn rồi đặt món. Cô nằm ở trên giường ngủ ngon lành mấy tiếng, lại uống thêm nước đường đỏ nóng hầm hập, cơ thể cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Bình thường đều là ngày đầu tiên khó chịu, ngày thứ hai sẽ tốt hơn rất nhiều. Cô được nghỉ ngơi đầy đủ nên sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút, buổi tối hôm đó, Vượng Tử cũng ngoan ngoãn ngủ với Tống Đình Thâm. Không có thằng nhóc ở bên cạnh, cộng thêm việc vào thời điểm có kinh nguyệt, cả người rất dễ mệt, vậy nên chưa tới mười giờ cô đã chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, có thể nói là tinh thần vô cùng phấn khởi.

Bởi vì Tống Đình Thâm có cuộc hẹn với người bạn thân, thực sự không thể từ chối được nên đã giao Vượng Tử cho Nguyễn Hạ, anh có vẻ không được yên tâm mà hỏi: "Cơ thể của cô đã đỡ hơn nhiều chưa? Nếu không thì tôi dẫn Vượng Tử theo cũng được."

Nguyễn Hạ khoát tay một cái: "Đã khỏe từ sớm rồi, tôi không có yếu ớt như anh nghĩ đâu, anh cứ lo việc của mình đi."

Bình thường nếu chỉ là việc ôn chuyện đơn thuần, Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ dẫn Vượng Tử theo, thế nhưng bây giờ hiển nhiên là không phải. Anh có chuyện công việc cần bàn bạc với người này, vì vậy không tiện dẫn thằng bé theo cùng, đạo lý đơn giản như thế này, Nguyễn Hạ vẫn rất rõ ràng.

Vượng Tử cũng giống như người lớn, khẽ vỗ ngực mình: "Ba ơi, ba cứ đi làm đi, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt, ba không cần phải lo lắng đâu!"

Hai mẹ con nhìn theo bóng người đã đi khuất của Tống Đình Thâm, Vượng Tử lập tức vỗ lên cái gối trên giường lớn: "Mẹ, mẹ nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng có di chuyển lung tung."

Nguyễn Hạ cảm thấy rất buồn cười, bây giờ tên nhóc này đã xem cô là bệnh nhân luôn rồi... Có điều được hưởng thụ sự chăm sóc của nhóc mập mạp này thì cô vẫn cảm thấy rất tốt, cô không hề có gánh nặng nào ở trong lòng mà nằm trên giường, nhìn nhóc mập mạp bước đôi chân ngắn của mình bận tới bận lui, bưng trà rồi lại cho cô ăn bánh mì, lúc này cô chẳng khác gì lão phật gia cả.

Bây giờ cô đã cảm nhận được một chút lạc thú khi nuôi con rồi.

Tuy rằng phần lớn thời gian thì cô đều sẽ cảm thấy rất mệt, cực kỳ mệt, thế nhưng không thể phủ nhận rằng con cái quả thực có thể mang đến rất nhiều niềm vui. Chỉ có điều, giữa niềm vui và sự mệt mỏi thì cái nào nhiều, cái nào ít, tạm thời cô cũng chưa so sánh được.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ cô cảm thấy nuôi con rất thú vị, một mặt là vì cô không hề phải trải qua sự gian khổ và thống khổ khi mang thai mười tháng và giây phút sinh ra đứa bé, lúc cô xuyên tới đây thì nhóc mập mạp đã gần bốn tuổi, đã đi nhà trẻ luôn rồi, mặt khác, Tống gia có đủ tiền bạc để mời bảo mẫu, lúc bình thường cô cũng không cần quan tâm nhiều đến việc ăn mặc đi lại của thằng bé.

Nếu muốn cô giống đồng nghiệp trước đó của mình, vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc con cái, chồng thì giống hàng trang trí... Thế thì cô chắc chắn không thể nào chịu nổi cái cuộc hôn nhân như ở góa kia được, hoá ra nhà trai chỉ cần giao t*ng trùng là đủ rồi hả?

Vừa so sánh như vậy liền thấy, Tống Đình Thâm quả thực chính là người đàn ông tốt, loại đã tuyệt chủng rồi đó.

Có thể làm việc kiếm tiền, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, hơn nữa còn không làm ông chủ phủi tay trong quá trình con cái trưởng thành nữa.