Sau đó cậu lại nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hạ, tò mò hỏi: “Vì sao tai của ông bà lại tốt như thế ạ? Vì sao chúng ta không gọi điện thoại cho ông bà ạ?”
Thế giới của trẻ nhỏ luôn cực kì đơn giản.
Nguyễn Hạ cũng nghĩ vấn đề này một lúc, trả lời: “Bên trên thiên đường không có tín hiệu, không gọi điện thoại đến được, cho nên hiện tại chúng ta không có biện pháp gọi điện thoại cho ông bà. Có điều con cũng đừng lo, những lời con nói ông bà đều có thể nghe được.”
Vượng Tử trầm trồ một tiếng: “Vậy ông nội bà nội thật là giỏi.”
“Đúng vậy, bởi vì ông nội bà nội rất giỏi, cho nên ba của con cũng rất giỏi đó!”
Tống Đình Thâm nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau, anh để cái cuốc sang một bên, ánh mắt sâu sắc nhìn bia mộ của ba mẹ.
Lúc ba mẹ ra đi, tuổi của anh còn rất nhỏ, chẳng qua tuổi tác có nhỏ hơn đi nữa, cũng biết được về sau sẽ không có ai yêu thương mình như vậy nữa. Tất cả những chuyện anh trải qua mấy năm nay, anh đều coi nó như một loại gặt hái, cho dù cả nhà bác gái đối xử với anh không tính là tốt, nhưng nghĩ ở mọi góc độ, nếu không phải có những thứ đó tôi luyện, cũng sẽ không có được anh của ngày hôm nay.
Anh nghĩ anh làm được rồi, những tảng đá mà cuộc sống giành cho anh, anh đều tích gió lại từng tí một, cuối cùng dùng những tảng đá đó để xây thành một căn phòng, để cho vợ con anh có một mái nhà che gió che mưa.
Hiện giờ anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, có gia đình của chính mình, có đứa con của chính mình, ba mẹ ở trên trời chắc hẳn cũng yên tâm rồi.
Tống Đình Thâm nhìn về phía Nguyễn Hạ, cô đang khấu đầu trước bia mộ của ba mẹ, không biết trong miệng đang nói cái gì, tỉ mỉ nghe, hình như là có liên quan đến Vượng Tử, hình như đang cầu nguyện ba mẹ anh phù hộ cho Vượng Tử khỏe mạnh.
Trái tim của anh không khỏi mềm nhũn ra, ngay cả những gì mà cả nhà bác gái anh làm với anh, anh đều có thể chống đỡ được, đối với người phụ nữ nuôi dạy tốt con của mình thật sự không nên hà khắc. Chuyện vài năm trong quá khứ qua rồi thì cứ để chúng qua đi, thứ quan trọng hơn quá khứ là hiện tại và tương lại, không phải sao?
Vốn Tống Đình Thâm đã đặc biệt khoan dung với người nhà mình rồi, Nguyễn Hạ lại là mẹ của con anh, sinh đứa nhỏ ra cho anh, từ trước đến giờ anh chưa từng hà khắc với cô chút nào.
Đợi đến lúc bọn họ xuống núi đã là giữa trưa rồi, Nguyễn Hạ ngồi trên xe hưng phấn đề nghị: “Bây giờ chúng ta đi ăn một bữa thật lớn đi. Tôi mời!”
Nghĩ đến một trăm ngàn tệ có thêm trong thẻ của mình, Nguyễn Hạ liền vui vẻ, tuy rằng từ lúc cô xuyên qua đây biến thành nguyên chủ đã là một người vợ có tiền rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy khoái trá với số tiền vừa mới có thêm trong tài khoản này.
“Vậy mẹ ơi, chúng ta đi ăn KFC, ăn Pizza Hut!”
Nguyễn Hạ còn chưa nói gì, Tống Đình Thâm đã nhẹ nhàng nhéo nhéo cái tai của cậu: “Đây cũng đâu phải bữa ăn lớn gì, hôm nay chúng ta phải thừa dịp này bóc lột mẹ con một chút.”
“Con muốn ăn Pizza Hut, muốn ăn KFC cơ!”
Ở trong lòng trẻ nhỏ, Pizza Hut đó chính là bữa ăn lớn, thịt bò kiểu Pháp gì đó, kem gì đó, bữa tiệc hải sản gì đó trong lòng chúng còn kém hơn cả Pizza Hut và KFC.
Vượng Tử kiên trì muốn đi ăn Pizza Hut, Nguyễn Hạ chỉ có thể dùng vẻ mặt tiếc nuối nói với Tống Đình Thâm: “Tổng giám đốc Tống, thật ngại quá, con trai anh vô cùng muốn đi ăn Pizza Hut, tôi không lay chuyển được nó, thật quá đáng tiếc.”
Sắc mặt Tống Đình Thâm không thay đổi, nói: “Không sao cả, bữa ăn lớn của tôi có thể để đến tối.”
Ý của anh là nhất định muốn thịt cô à?
Được rồi được rồi, Nguyễn Hạ chỉ có thể đồng ý, ai bảo một trăm ngàn tệ này là anh cho cô chứ.
Tuy rằng nơi này không được phồn hoa như Đế Đô, nhưng những thứ nên có thì vẫn có, ba người một nhà đi vào trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, nơi này tập trung rất nhiều quán ăn, nơi giống như KFC và Pizza Hut chỗ nào cũng thấy được.
Nguyễn Hạ sao cũng không muốn ăn Pizza Hut, ai bảo Vượng Tử chung tình với nó đây, chọn Pizza Hut, hay là chọn KFC, hai người lớn suy nghĩ một chút, quyết đoán lựa chọn Pizza Hut, dù sao ở Pizza Hut ngoại trừ món chính ra có thể chọn thêm nhiều món khác nữa mà.
Hiện tại vừa đúng lúc ăn cơm, người trong Pizza Hut cũng không ít, cũng may lúc này vẫn còn chỗ ngồi.
“Chút nữa ăn cơm xong tôi đưa hai người đi shopping trong trung tâm thương mại.” Nguyễn Hạ nhìn tình trạng xung quanh một chút: “Tôi thấy trong trung tâm thương mại này cũng có rất nhiều mặt hàng, hiện tại cũng đã lập thu rồi, quần áo năm trước của Vượng Tử khẳng định năm nay không thể mặc lại được, mua thêm ít quần áo mới cho nó, đúng rồi, cũng phải mua thêm mấy đôi giày…”